“Đã lâu không gặp Thiều nhi, càng lúc càng trổ mã xinh đẹp, nhìn xem, ấn hoa mai này, nhất định là phò mã vẽ cho con phải không?”
Đối mặt với lời trêu ghẹo của thái hậu, Cố Nhược Thiều mỉm cười, trong lòng lại nổi lên một chút cay đắng. Nàng và phò mã thành hôn mấy năm, nhưng vẫn không có được một mụn con, vì chuyện này, nhạc mẫu luôn muốn tìm thêm mấy nha hoàn dễ sinh dưỡng cho phò mã, nàng tâm cao khí ngạo, vốn cũng không để vào mắt, nhưng gần đây nhạc mẫu thật sự đã quá phận, nhiều lần mạo phạm nàng. Lần này tiến cung, mục đích của nàng chính là hỏi thăm thái hậu có linh đan diệu dược gì có thể giúp người ta dễ dàng mang thai hay không, chỉ cần có hài tử. Chắc hẳn lão nhân gia kia sẽ không còn chèn ép nàng như vậy.
Hàn huyên vài câu, Cố Nhược Thiều đang nghĩ cách mở miệng như thế nào, thái hậu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nói với Cố Nhược Thiều: "Nhược Thiều, việc này vốn không nên mở miệng với con, nhưng hoàng đế từ trước đến nay luôn kính trọng trưởng tỷ của hắn, chuyện tuyển tú, con đi khuyên nhủ hắn đi.”
Cố Nhược Thiều nghe xong, đành phải âm thầm thở dài, chuyện của mình là nhỏ, chuyện của hoàng đế mới là lớn. Từ khi tiên hoàng hậu qua đời, hậu cung trống rỗng đã lâu, nhưng hoàng đệ của mình lại căn bản không có tâm tư nạp thêm phi tần, một lòng hao tâm lo triều chính, hai hoàng tử và một công chúa tuổi tác đã dần lớn, hoàng thất đã lâu không có hài tử ra đời. Nàng gật đầu đáp ứng, lập tức chuẩn bị đi tới ngự thư phòng của hoàng đế.
Trong ngự thư phòng của Chiêu Đế, một đám thái y ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mặt lộ vẻ khó xử, cuối cùng vẫn là viện phán đại nhân đức cao vọng trọng run rẩy đứng ra: "Xem tình trạng bệ hạ hiện giờ, dược này chỉ sợ trước tiên phải dùng cơ thể nữ nhân làm thuốc giải, sau đó lại tìm cách..." Chiêu Đế giận dữ, vỗ án nói: "Một đám phế vật!”
“Nhốt hết vào cho trẫm! Khi nào có giải dược hay manh mối gì mới được thả ra”, sau đó đuổi tất cả người hầu trong điện ra ngoài phòng, không cho bọn họ tiết lộ ra ngoài một chữ.
Hạ thân của hắn lúc này đã trực tiếp đứng thẳng, dục hỏa đốt người, lại tự ngạo đã quen, chưa từng tự an ủi mình bao giờ, vì thế hắn không chịu dùng tay giải tỏa bản thân, chỉ đành hít thở thật sâu, nhưng một chút hiệu quả cũng không có. Long căn lúc này đã sưng thành một khối lớn như vậy, long bào đã bị chống thành một cái lều cao, gấp gáp không thể nhịn được muốn cắm vào nơi chặt chẽ hung hăng phát tiết một phen.
Đang lúc hắn nôn nóng bất an, cảm giác khí huyết cũng sắp chảy ngược thì ngoài cửa truyền đến một tiếng thông báo, là trưởng công chúa Cố Nhược Thiều đến.