- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Giai Thoại Chim Lửa
- Chương 38
Giai Thoại Chim Lửa
Chương 38
Buổi chiều, mây đen kéo đến giăng đầy cả bầu trời, gió thổi như lốc xoáy, xé toạc mấy nhánh cỏ khô.
Rừng Ngọ Quang chìm trong im lặng, thê lương.
Chỉ có tiếng chim gọi đàn kêu thé, buồn thương. Nghe thời gian trôi thật nặng nề, khắc khoải.
Xa xa, có khói bốc lên cao, từng cuộn khói đen vây lấy bốn bề hiu quạnh.
Là một ngọn lửa lớn.
Xung quanh có mười mấy bóng người đang đứng, không ai nói gì thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng thở dài.
Họ đều hướng mắt vào ngọn lửa trong khi nó dần thêu cháy hai thi thể.
Xác Lạc Phổ và Trường Dinh được xếp ngay ngắn trên chồng rơm cao. Cả hai ngủ, trông thật thanh thản.
Chỉ có những người ở lại là phải chịu sự mất mát, chia ly.
Ánh lửa bập bùng nhảy múa trong đôi mắt đứng yên của Cơ Thành, anh đang nhớ về lời của vị cư sĩ già...
“ Nửa đêm hôm qua, ngũ vương gia đến tìm Bạch mổ và nhờ Bạch mổ cải trang ngài ấy thành tam vương gia. Hỏi lý do thì ngài ấy trả lời “ Trường Dinh, sợ tứ hoàng huynh lại nghĩ mưu kế hại tam hoàng huynh nên Trường Dinh không thể để mặc như thế. Nếu phải chết thì Trường Dinh mới là người thích hợp, còn tam hoàng huynh, Lạc Diễm cần huynh ấy!” Tuy không ủng hộ nhưng Bạch mổ chẳng còn sự lựa chọn khác, ngũ vương gia là một người rất kiên quyết!... Ngài ấy chuốc rượu cho tam vương gia say để hôm sau, thay hoàng huynh đến gặp Nam Vương. ”
Cơ Thành nhắm mắt, nỗi ân hận càng chồng chất.
Đứng bên cạnh, dù hiểu tâm trạng của anh nhưng Các Tự không biết làm gì ngoài việc im lặng.
Những người nọ cũng mang gương mặt buồn bã.
Về phía Lạc Diễm, có thể nói, trong tất cả những ai có mặt tại đây thì anh là người có dáng vẻ bình thản nhất... chính xác thì chẳng có chút biểu hiện nào ở vị hoàng tử này.
Không đau đớn, không buồn khổ, không rầu rĩ, không gì cả.
Duy có đầu óc là chẳng ngừng suy nghĩ. Nói cho đúng hơn thì anh đang nhớ.
Lạc Diễm, đừng dừng lại... tiếp tục đi về phía trước, đừng vì bất cứ ai hay cái chết của người nào mà dừng lại nếu không đệ sẽ khiến cho sự hi sinh của mọi người trở nên vô nghĩa.
Lạc... Diễm... đệ... nhất định... phải... phải... trở thành... một... đế... đế vương... tốt! Hứa... hứa với... huynh... đi! Hãy... hứa... với huynh như... đệ từng... hứa với... đại hoàng huynh...
Là lời nói sau cùng của hai huynh.
Không rõ, Lạc Diễm nhớ những điều đó để làm gì nhưng rõ ràng rằng, phản chiếu từ đáy mắt bình yên đó xuất hiện một sự kiên quyết đến kỳ lạ.
.............................
Khi tất cả trở về phủ thì có thư từ Hàm Kinh.
Xem xong, Giả Nam đưa mắt nhìn mọi người
-Không có gì quan trọng chỉ là các huynh đệ Quan Tân hội báo, nhị vương gia cùng với thập vương gia đã lên đường trở về hoàng cung.
Tinh Đạo bảo
-Vậy cũng tốt, tình hình trận chiến sắp kết thúc, để nhị vương gia về lại kinh thành sẽ an toàn hơn.
Những người nọ gật đầu, tán đồng.
Riêng, Lạc Diễm dường như vẫn còn điều gì chất chứa trong lòng khi anh nghe đến chỗ “ ... thập vương gia đã lên đường trở về hoàng cung! ”
Đến giờ, A Khảo vẫn là mối bận tâm của vị hoàng tử này.
****************
-Hoàng thượng còn căn dặn điều gì nữa không ạ?
Tên lính canh cúi người, cung kính hỏi.
Đối diện, Minh Nhật, ngồi trên bàn trong phòng đại triều, đưa tay ra dấu
-Ngươi lui ra đi! Có gì trẫm sẽ gọi!
Tên lính vâng lời, nhanh chóng rời phòng và đóng cửa.
Còn lại một mình, vị hoàng thượng đảo mắt nhìn một lượt phòng đại triều, vắng lặng đến tê tái.
Không gian chìm trong màn đêm cô độc, chỉ có duy nhất ngọn nến leo lét được đặt bên chồng tấu chương mở toang... và thứ ánh sáng nhỏ nhoi ấy không đủ để soi rọi căn phòng rộng lớn ấy càng không đủ xua tan đi bóng tối đang bao, trùm đè nặng trong lòng anh.
Sau cùng, Minh Nhật nhận ra, giờ đây bên cạnh mình đã không còn ai nữa...
Chưa bao giờ anh thấy sợ hãi đến thế.
Hoá ra, cảm giác bị bỏ rơi lại đáng sợ như vậy? Còn hơn cả cái chết!...
Khẽ khàng, vị hoàng thượng ngã người ra phía sau, nhắm mắt lại.
Anh cứ để mặc cho đêm tối bao lấy mình, từ từ, nó nuốt trọn anh.
Mấy giây sau, Minh Nhật tự dưng nở nụ cười, thanh thản và mãn nguyện vẻ như trong đầu vừa nghĩ ra một điều gì rất thú vị.
Để rồi tiếp đến, anh ngồi dậy, hướng mắt lên bàn, nơi có tờ giấy trắng được phủi thẳng thớm cùng nghiêng bút lặng lẽ đầy mực.
Cái nhìn của vị hoàng thượng sáng hẳn đến mức màn đêm xung quanh có thể phủ lấy cơ thể bất động nhưng chẳng thể che được đôi mắt của anh...
****************
Hôm sau, Cơ Thành vừa rời khỏi phòng thì Vân Tiêu đã xuất hiện, vẻ hốt hoảng
-Tam hoàng tử, không hay rồi, có tin báo từ Hàm Kinh... đêm qua, thập vương gia A Khảo bị gϊếŧ chết!!!
Cơn mệt mỏi biến mất, vị hoàng tử sửng sốt
-Cái gì?
Không gian yên ắng bao trùm thư phòng, mười mấy người, chẳng ai lên tiếng nói gì ngoài việc im lặng.
Hiển hiên, họ đang lo lắng về việc, A Khảo đột nhiên bị gϊếŧ chết ngay trong doanh trại Hàm Kinh.
Biết tình hình nghiêm trọng nên Cơ Thành nhìn mọi người, chẳng thể lặng thinh mãi được
-Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra? Doanh trại vốn canh gác nghiêm ngặt thế lý do gì lại để thích khách bên ngoài lẻn vào và ra tay hành thích thập vương gia?
Trần Thống ngẫm nghĩ
-Việc này tất cả chúng ta đều không rõ. Trong thư, theo những gì được viết lại, sáng sớm binh lính đi tuần bất ngờ phát hiện, lính của thập vương gia bị gϊếŧ nên họ lập tức vào trong lều xem thử thì thấy thập vương gia nằm trên giường, cả người đầy máu và chết bởi rất nhiều vết đâm.
Hiểu Lâm rùng mình
-Thật dã man! Vẻ như kẻ ra tay rất căm hận thập vương gia!
Trần Nhất bảo
-Thật kỳ lạ, thập vương gia đến Bắc Đô chỉ hơn nửa năm, lại ở trong cung suốt lý nào lại gây thù chuốc oán với ai...
Tinh Đạo chợt đứng dậy, vẻ mặt rất trầm tư vẻ như còn có một điều đáng lo hơn cái chết của A Khảo
-Thập vương gia chết ngay trên đất Bắc Đô đó là chuyện vô cùng tồi tệ! Tây Vương nhất định sẽ viện cớ trả thù cho hoàng đệ mà xuất binh tiến đánh chúng ta! Hiện tại chiến tranh giữa Nam Đô còn chưa kết thúc, giờ đây nếu Tây Đô chen chân vào thì không khéo, Bắc Đô sẽ rơi vào tình huống nguy ngập.
-Và một cuộc chiến lớn nhất định xảy ra, đó là điều không thể tránh khỏi!
Giả Nam khoanh tay, đưa ra lập luận sau cùng.
Suy nghĩ gì đấy, Các Tự hỏi
-Vậy có tin gì của hoàng thượng chưa? Chắc hẳn hoàng thượng đã hay tin thập vương gia bị hành thích!
Tặc lưỡi, thở ra ngán ngẫm, Trần Giang lắc đầu
-Chưa, không có tin gì từ kinh thành. Có lẽ hoàng thượng cũng đang lâm vào bế tắc như chúng ta.
Trần Sơn liền than thở
-Ôi, sao Bắc Đô cứ phải gặp đại hoạ liên tiếp như thế chứ!
Trông vẻ rầu rĩ của mọi người, Lạc Diễm bất chợt lên tiếng
-Các vị đừng lo, nếu thật sự phải diễn ra chiến tranh giữa Bắc và Tây Đô thì Lạc Diễm nhất định giúp Bắc Đô đánh trả. Bởi khi trận chiến này kết thúc, chắc chắn Bắc và Nam Đô sẽ có mối giao hảo tốt.
Nghe vậy, Hiểu Lâm bỗng reo ca vẻ vui mừng
-Lục hoàng tử nói đúng lắm, nếu ngài ấy và Linh Nhạc thành thân thì chẳng phải Bắc và Nam Đô sẽ trờ thành thông gia với nhau ư?
Bên cạnh Các Tự, Linh Nhạc cười cười, hơi ngượng ngùng. Còn Lạc Diễm, anh gật đầu, thân thiện
-Ừm, nhất định là như thế.
Tinh Đạo chắp tay, cúi người
-Vậy mong lục hoàng tử sẽ trợ giúp cho Bắc Đô trước trận chiến có thể sẽ xảy ra với Tây Đô.
Lạc Diễm vỗ vai vị tiểu vương gia, mỉm cười.
.............................
Trưa hôm ấy, Lạc Diễm ở ngoài vườn hoa và đang nói chuyện với một tên lính lạ mặt.
Vô cùng bất ngờ, khi cuộc trò chuyện lại liên quan đến cái chết của A Khảo.
......
-Thuộc hạ đã làm đúng như những gì lục vương gia căn dặn, tuyệt đối không để lại bất kỳ manh mối nào.
-Tốt! Việc hành thích tên A Khảo đó nhất định phải được giấu kín, nếu để người khác biết sẽ không hay.
-Vâng thuộc hạ rõ!
-Ừm, xong nhiệm vụ lần này, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.
-Đa tạ lục vương gia, thuộc hạ nhất định tận trung tận lực với ngài, quyết không hai lòng. Nếu không còn gì căn dặn, thuộc hạ xin cáo lui.
Lạc Diễm gật đầu. Tên lính lạ mặt hành lễ xong liền rời khỏi vườn hoa mau chóng.
Còn lại một mình, vị hoàng tử ngước mặt lên cao, thở ra nhẹ nhõm. Chốc chốc, anh còn nở nụ cười.
Chợt có tiếng động vang lên từ phía sau, Lạc Diễm liền quay lại, vẻ mặt hơi đổi khác khi thấy Cơ Thành.
Chẳng rõ, hoàng huynh đến từ lúc nào và có nghe cuộc nói chuyện khi nãy hay không nhưng Lạc Diễm vẫn mỉm cười, tỏ ra bình thường
-Tam hoàng huynh, huynh tìm đệ có việc gì à?
Đôi mắt Cơ Thành hướng chằm chằm vào hoàng đệ, phản chiếu trong đó cả nỗi bần thần.
-Đệ... chính đệ đã cho người đi hành thích thập vương gia?!
Câu hỏi từ Cơ Thành vừa kết thúc là nụ cười trên môi Lạc Diễm biến mất.
Anh hiểu, hoàng huynh đã nghe hết câu chuyện giấu kín kia.
Giọng Cơ Thành lại vang lên lần nữa, vẻ thúc giục
-Trả lời huynh, có phải đệ sai người đi gϊếŧ thập vương gia?
Biết rõ, đã chẳng thể che giấu, Lạc Diễm từ từ ngước mặt lên, đối diện hoàng huynh, đáp gọn
-Phải... là đệ!
Nhận được câu trả lời kinh khủng ấy, Cơ Thành đứng lặng, cái nhìn không chớp.
-Tại sao... lý do gì đệ lại làm chuyện hồ đồ như vậy? Đệ có biết hậu quả khi đệ gϊếŧ chết thập vương gia ngay trên đất Bắc Đô?
Trái với vẻ kích động từ Cơ Thành, Lạc Diễm bình thản
-Tất nhiên đệ biết rõ! Đó là Tây Đô sẽ dẫn binh tiến đánh Bắc Đô!
-Nếu thế thì...
-Nhưng đó chính là điều đệ muốn!!
Cơ Thành khựng người trước câu cắt ngang đột ngột của Lạc Diễm.
-Ý đệ...
Lạc Diễm, đôi mắt hiền lành bỗng dưng thay đổi, nó trở nên đanh sắc và toan tính hơn
-Đệ muốn sát nhập Bắc Đô vào Nam Đô chúng ta sau đó tiến quân chinh phạt Tây và Đông Đô! Tam hoàng huynh, tham vọng của đệ là... thống nhất bốn triều quốc!
Cơ Thành thêm lần nữa sững người trước lời tuyên bố mạnh bạo từ hoàng đệ.
Và thật sự, anh nhận ra, lục hoàng đệ trước mặt mình đã thay đổi.
Nhìn vẻ bất động cùng cái nhìn kinh ngạc của Cơ Thành, Lạc Diễm chậm rãi quay người, nói thật trầm
-Nhờ ơn một người, đệ đã hiểu ý nghĩa hai từ Đế Vương. Lúc ban đầu, đệ không suy nghĩ gì nhiều bởi đệ chưa hiểu rõ bản thân cần làm gì. Đệ tham gia trận chiến này, đi cùng mọi người cứ như thể đệ buộc phải làm thế vì con đường định mệnh đã sắp đặt số phận của đệ. Nhưng... trải qua nhiều chuyện, cùng những nỗi đau và mất mát, bên cạnh đó còn có sự hi sinh của nhiều người và đệ nhận ra mình cần phải thay đổi. Đệ sẽ không buông xuôi và không nhu nhược phó mặc cho số phận nữa mà kể từ bây giờ, đệ sẽ là người làm chủ vận mệnh của chính mình cũng như sẽ ngồi trên ngai vàng bằng chính sức mạnh của bản thân. Trải qua nhiều năm loạn lạc, chiến tranh, nỗi đau đè nặn lên bá tánh khắp thiên hạ không gì tả xiết. Đã quá đủ để đệ phải chứng kiến những điều tồi tệ, khủng khϊếp ấy. Chỉ cần đệ thống nhất bốn triều quốc thì thiên hạ sẽ thái bình. Khi nào còn sự chia cắt Bắc-Nam-Tây-Đông Đô thì khi ấy dân chúng vẫn còn chịu cảnh lầm than, ly tán. Đó là mong ước của đệ!...
Nãy giờ lắng nghe nỗi niềm sâu thẳm trong lòng hoàng đệ, Cơ Thành không phản ứng gì ngoài việc lặng im, có vẻ anh đang suy nghĩ.
Vài giây sau, Cơ Thành bắt đầu cất bước, tiến về phía Lạc Diễm
-Khi vừa chào đời, đệ đã rất yếu ớt, quanh năm suốt tháng luôn bệnh tật đến nỗi mẫu thân đệ, Lâm phi, ngỡ rằng đệ sẽ không thể sống cho đến khi năm tuổi. Vậy mà đệ vẫn sống đến ngày hôm nay, thậm chí còn rất khoẻ mạnh. Lúc nhỏ, đệ là đứa hiền lành, nhút nhát nhất trong bảy huynh đệ, huynh, đại hoàng huynh và nhị hoàng huynh đã phải bảo vệ, chăm sóc cho đệ. Vì biết đệ bản tính lương thiện lại nhân hậu, yếu đuối nên phụ hoàng mới cho đệ cai quản tỉnh Hàm Kinh, là tỉnh yên bình nhất. Trong mắt huynh, Lạc Diễm là hoàng đệ chịu nhiều thiệt thòi và huynh nghĩ sẽ rất khó khăn nếu để đệ tự bước đi vì thế huynh luôn bảo bọc đệ mà không chịu buông tay.
-Tam hoàng huynh! Sao huynh lại nói những điều này?
Cơ Thành dừng bước, giờ đây anh đã đứng trước mặt hoàng đệ, mỉm cười
-Nhưng khi nãy nghe đệ nói ra suy nghĩ của bản thân thì huynh mới phát hiện, đệ đã thật sự trưởng thành, đệ đã có đủ sức mạnh để đứng vững trên đôi chân của mình. Huynh rất vui vì điều đó! Được, Lạc Diễm định mệnh của đệ là Đế Vương và đệ hãy tự làm chủ số phận đó, tự lựa chọn và tự bước đi!
Lạc Diễm vui mừng
-Huynh ủng hộ quyết định của đệ? Huynh sẽ cùng đệ thực hiện mong muốn ấy?
Nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lạc Diễm, Cơ Thành ân cần
-Sẽ đến một ngày nào đó, huynh sẽ chẳng còn chen chân vào cuộc đời đệ nữa vì vậy việc huynh ủng hộ hay không ủng hộ, đối với đệ, nó không còn quan trọng. Lạc Diễm, rất tiếc, huynh không có tham vọng to lớn như đệ, cũng không có tấm lòng bao la bát ái như đệ thế nên huynh chẳng hề muốn thực hiện cái việc thống nhất bốn triều quốc! Với huynh, huynh suy nghĩ đơn giản hơn nhiều... Nhân tình thế thái có hạnh phúc, vui vẻ thì ắt hẳn cũng phải có đau khổ, bất hạnh. Chiến tranh, nạn đói, sinh ly tử biệt vốn dĩ là điều hiển nhiên của trần gian, ta không thể thay đổi được. Mong muốn tạo ra một triều quốc không có phân biệt, không có nạn đói, không có lầm than, chiến tranh thì đó quả thật là một ảo vọng quá lớn, lớn đến nỗi huynh chẳng đủ khả năng để thực hiện. Thế nhưng... nếu đệ đã mong ước như vậy thì đệ cứ thực hiện vì đó là con đường đệ lựa chọn.
Dường như hiểu ý hoàng huynh, Lạc Diễm buồn bã hỏi
-Vậy... huynh sẽ không thể theo cùng đệ?
-Lạc Diễm, huynh sẽ thực hiện lời hứa “biến đệ thành đế quốc” bằng cách trao trả Nam Đô cho đệ! Còn những chuyện lớn lao sau này, xin lỗi, huynh không thể. Khi cuộc chiến kết thúc, huynh muốn cùng Các Tự sống cuộc đời ẩn dật, bình yên. Đối với huynh, như vậy đã là hạnh phúc. Với những chuyện đã xảy ra, huynh quá mệt mỏi, huynh muốn mình có thể sống vui vẻ đến hết phần đời còn lại.
Mái đầu hơi cúi, Lạc Diễm thấy hụt hẫng trước lời hoàng huynh.
Dường như con đường của hai huynh đệ vốn đã được an bài không thể đi cùng nhau.
Đó cũng là điều dễ hiểu...
-Vâng, đệ biết tâm nguyện của huynh. Đệ cũng không thể ép buộc huynh được. Huynh yên tâm, dù sau này không có huynh bên cạnh, đệ vẫn sẽ tiếp tục đi về phía trước.
Vỗ nhẹ bờ vai hoàng đệ, Cơ Thành gật đầu
-Ừm, huynh tin đệ sẽ là một vị minh quân. Còn về cái chết của thập vương gia, huynh hy vọng đệ sẽ có cách giải quyết ổn thoả.
-A Khảo, hắn ta vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt. Đệ gϊếŧ hắn chỉ để trừ hậu hoạ sau này. Một kẻ xấu xa và đê tiện như A Khảo không nên sống làm gì. Tây Đô rồi sẽ xâm lược Bắc Đô, đó là chuyện sớm muộn. Cứ để Tây Vương viện cớ trả thù cho hoàng đệ mà xuất binh rồi đệ sẽ nhân cơ hội đó chinh phạt Tây Đô.
Trước sự kiên quyết từ Lạc Diễm, Cơ Thành không nói gì ngoài việc im lặng.
Vài phút sau, Lạc Diễm rời khỏi vườn hoa, chỉ còn mình Cơ Thành đứng suy nghĩ.
Thỉnh thoảng anh lại thở dài khi nghĩ đến vài điều sắp diễn ra.
Chợt, tiếng Bạch Trung cư sĩ vang lên
-Tam vương gia thấy thất vọng sao?
Cơ Thành liền quay qua
-Bạch Trung cư sĩ? Ngài đến từ lúc nào?
-Bạch mổ đã nghe cuộc trò chuyện giữa ngài và lục vương gia.
Cơ Thành đảo mắt
-Vậy ngài cũng biết việc Lạc Diễm sai người đi hành thích thập vương gia?
Vị hiền triết cười
-Bạch mổ đã đoán trước sẽ có ngày thập vương gia A Khảo chết dưới tay lục vương gia. Chỉ có điều là sớm hay muộn thôi. Thậm chí biết cả cuộc chiến giữa Bắc-Nam và Tây Đô nữa.
-Thật sự, Cơ Thành rất bất ngờ khi biết Lạc Diễm làm vậy. Hành động đó không giống tính cách đệ ấy.
Vị cư sĩ già đến bên Cơ Thành, đứng ngay cạnh, hỏi
-Ngài thấy thất vọng?
Lặng thinh chốc lát, vị tam hoàng tử đáp khẽ
-Có lẽ là một chút. Cơ Thành nhận ra Lạc Diễm dường như đã thay đổi.
Bạch Trung cư sĩ vuốt râu, hướng mắt vào khoảng không ngập nắng trước mặt
-Điều đó không hẳn là thay đổi. Lục vương gia được quyết định sẽ trở thành Đế Vương nên hiển nhiên ngài ấy chẳng thể nào nhu nhược, yếu đuối như xưa được. Bản chất cần có của một vị vua sẽ dần dần lộ ra, có thể ngài ấy sẽ bắt đầu nhẫn tâm hơn nhưng trong chính trị cần phải như vậy. Tam vương gia đừng quá lo, sẽ có người ở bên cạnh và giúp lục vương gia, người đó sẽ có cách giữ ngài ấy không lạc lối!
Nhìn nhìn vị hiền triết, Cơ Thành suy đoán
-Là cửu công chúa Linh Nhạc?
Nhanh chóng xoay qua, Bạch Trung cư sĩ mỉm cười
-Đó là người nữ nhi của Đế Vương! Cửu công chúa có thể “khơi dậy” sự mạnh mẽ, tàn nhẫn từ lục vương gia nhưng may mắn, công chúa cũng là người kiềm giữ được điều này từ ngài ấy. Vì vậy chỉ cần cửu công chúa ở bên cạnh lục vương gia thì mọi thứ sẽ ổn.
-Hoá ra là thế. Cơ Thành mong mọi chuyện sẽ đúng như những điều ngài nói.
Bạch Trung cư sĩ gật khẽ.
.............................
Các Tự dịu dàng hỏi
-Đệ gặp tẩu có chuyện gì?
Đối diện, Lạc Diễm nhẹ nhàng rút trong áo khoác ra chiếc khăn tay trắng, bảo
-Đệ chỉ muốn trả cái này cho tẩu. Đệ nghĩ, giờ đây, mình không cần phải giữ nó nữa.
Trông nụ cười ấm áp của hoàng đệ, Các Tự nhận thấy lòng anh đã bình yên.
Đưa tay đón lấy khăn, cô tiểu thư xinh đẹp nghiêng đầu, mỉm cười
-Tẩu rất vui vì sau cùng đệ có thể nói chuyện thật thoải mái với tẩu.
-Vâng, đệ cám ơn những lời tẩu đã nói với đệ vào buổi sáng hôm ấy. Nếu không, hẳn đệ sẽ vẫn mãi đi theo một bóng hình không tồn tại.
Các Tự ân cần
-Đệ hãy thật hạnh phúc bên cạnh Linh Nhạc, có vậy tẩu mới yên tâm.
Lạc Diễm cười tươi
-Nhất định sẽ là như thế. Đệ cũng hy vọng tẩu và tam hoàng huynh hạnh phúc.
-Cám ơn đệ!
-Nếu không còn gì nữa thì đệ xin phép, đệ phải đến chỗ Linh Nhạc bàn một vài việc.
-Ừm đệ đi đi, hẹn gặp đệ vào tối nay.
Các Tự vừa dứt lời thì Lạc Diễm xoay lưng bước đi.
Vì đứng sau lưng nên cô tiểu thư không biết rằng, vị hoàng tử ấy đã nở nụ cười vô cùng yên bình.
Lúc trao khăn tay cho hoàng tẩu, anh nhận ra, lòng mình thật sự thanh thản.
.............................
Buổi chiều, tất cả có mặt ở thư phòng chuẩn bị cho việc tấn công vào kinh thành.
Với lượng binh lính hiện có trong hoàng cung, họ nghĩ, trận chiến này sẽ không quá khó khăn.
Thế nhưng, mọi chuyện lại không như dự định.
Đang bàn bạc thì đúng lúc, bên ngoài, tiếng tên lính thật rõ
-Bẩm chủ soái, có thư của Nam Vương gửi cho ngài!
Những người nọ đồng loạt nhìn nhau.
......
Đón lấy thư từ tên lính, Cơ Thành nhanh chóng mở ra xem.
Đứng bên cạnh, Hiểu Lâm khoanh tay, hậm hực
-Chẳng biết hắn ta lại định giở trò gì nữa!
-Đệ bớt nói đi.
Bị nhị ca nhắc nhở, anh chàng nghịch ngợm đành ậm ờ.
Lát sau, Cơ Thành từ từ hạ thư xuống, trông vẻ mặt vô cùng bần thần dường như đã có chuyện gì rất tệ.
Tất nhiên, mọi người nhận ra điều ấy. Tinh Đạo liền hỏi
-Đã xảy ra chuyện gì sao?
Cố giữ bình tĩnh, vị hoàng tử nhìn tất cả
-Minh Nhật nói rằng... cuộc chiến sẽ không mau chóng kết thúc như chúng ta nghĩ bởi vì Minh Nhật đã viết thư gửi cho Đông Vương cầu thêm chi viện!
Đồng loạt, mười mấy cái miệng hét lên
-Sao cơ? Cầu chi viện bên Đông Đô?
Cơ Thành nhắm mắt, gật đầu. Tức thì, Lạc Diễm nói ngay, vẻ tức giận
-Tứ hoàng huynh thật điên rồ, sao lại kéo Đông Đô vào cuộc chiến này! Nếu để Đông Đô nhúng tay vào nữa thì không khéo Đông Vương sẽ tìm cách chiếm Nam Đô! Huynh ấy định dâng Nam Đô cho chúng bằng hai tay ư? Thật chẳng hiểu nỗi...
Trần Nhất suy diễn tiếp
-Hết Tây Đô rồi giờ thêm Đông Đô, e rằng với tình hình này Bắc Đô lẫn Nam Đô sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Việc lấy lại Nam Đô cũng như giữ bình yên cho Bắc Đô đã không còn nằm trong khả năng của chúng ta nữa. Phải làm sao đây?
Giả Nam đăm chiêu
-Và điều khủng khϊếp là cuộc chiến lớn này sẽ khiến cho lê dân bá tánh bốn triều quốc rơi vào cảnh lầm than, loạn lạc hơn. Vẻ như bây giờ tình hình đang sắp rơi vào cuộc giao tranh giữa bốn triều quốc.
Lập luận của anh chàng họ Thượng kết thúc cũng là lúc một nỗi lo sợ rất lớn đè nặng lên tất cả.
Họ chẳng ngờ mọi chuyện lại càng lúc càng trầm trọng.
Giờ đây, đã không còn là chiến tranh giữa Bắc và Nam Đô nữa mà nó đã sắp trở thành cuộc phân chia của bốn nước.
Có thể tạm gọi là “ Tứ Đô giao tranh ”.
Đúng lúc, ở bên ngoài, Các Tự đã đứng nghe hết... Cô bất động cùng cái nhìn bần thần.
.............................
Buổi trưa, Bạch Trung cư sĩ đang ngắm nhìn những chậu cây cảnh ngoài vườn hoa thì chợt có tiếng gọi
-Bạch Trung cư sĩ! Ngài có bận gì không?
Quay qua, ông ngạc nhiên thấy Các Tự nhìn ông bằng đôi mắt buồn bã…
Ngồi xuống bên cạnh, Bạch Trung cư sĩ hỏi
-Kim tiểu thư có tâm sự à?
Các Tự lặng thinh vài giây rồi chậm rãi nói
-Ngài có biết chuyện Nam Vương cầu chi viện Đông Đô?
-Ừm, Bạch mổ vừa được tiểu vương gia Tinh Đạo cho hay. Nam Vương đã hồ đồ khi làm thế, xem ra cuộc chiến này không kết thúc sớm như chúng ta nghĩ.
Nghe tiếng thở dài của vị hiền triết, Các Tự càng thấy tâm trạng nặng trĩu hơn.
Mái đầu hơi cúi, giọng cô thật trầm và nhỏ
-Tất cả những mọi chuyện... đều là lỗi của Các Tự! Chính Các Tự gây ra cuộc chiến vô nghĩa này!
Vị cư sĩ tóc bạc ngạc nhiên xoay qua
-Ý Kim tiểu thư là...
Cố kiềm cảm xúc đang đè nặng, Các Tự bảo
-Suy cho cùng, nguyên nhân sâu xa của việc Nam Vương xâm lược Bắc Đô cũng vì Các Tự yêu tam hoàng huynh! Nếu Các Tự không yêu và không cùng huynh ấy bỏ trốn thì Nam Vương đã không dẫn binh tấn công Bắc Đô... Vốn dĩ ngay từ đầu, Các Tự hiểu rất rõ hậu quả nhưng vẫn cố chấp làm theo xúc cảm của bản thân để rồi bây giờ lòng hối hận vô vàn. Quá nhiều người vô tội phải hi sinh chỉ vì sai lầm của Các Tự. Sai, Các Tự sai thật rồi!
Từng lời tự trách là từng giọt lệ tranh nhau rơi trên gương mặt cô tiểu thư xinh đẹp.
Lòng ngực thổn thức, cô cảm giác cả cơ thể như muốn nổ tung bởi sự đau đớn và ân hận.
Bạch Trung cư sĩ nghĩ ngợi vài giây xong nhẹ nhàng hỏi
-Kim tiểu thư hối hận khi yêu tam vương gia?
Đưa tay lau nước mắt, Các Tự lắc đầu
-Các Tự không hối hận khi yêu tam hoàng huynh... nhưng Các Tự hối hận vì cùng huynh ấy bỏ trốn! Lẽ ra Các Tự nên ở lại bên cạnh Nam Vương!
-Nhưng nếu làm vậy thì cả ba sẽ vô cùng đau khổ!
Câu nói của vị hiền triết khiến cô tiểu thư khựng lại, từ từ cô đưa mắt nhìn ông.
Bạch Trung cư sĩ thở ra, giảng giải
-Dù là cách nào đi nữa cũng sẽ phải có người đau khổ, không thể có con đường mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người! Đúng là Nam Vương vì Kim tiểu thư mà gây nên chiến tranh nhưng đó không phải lỗi của tiểu thư. Kim tiểu thư vốn là một tiểu thư cũng bởi vì chữ hiếu mới chấp nhận trở thành công chúa gả sang Nam Đô. Vậy tiểu thư sai ở chỗ nào? Kim tiểu thư nói, sai vì đã bỏ trốn cùng tam vương gia vậy giả sử tiểu thư tiếp tục bên cạnh Nam Vương nhưng tiểu thư không thể cho ngài ấy tình yêu thì... Nam Vương cuối cùng vẫn sẽ là người bị tổn thương nhất! Chưa kể, một ngày nào đó Nam Vương phát hiện tiểu thư không phải công chúa thì khi ấy chúng ta không dám đảm bảo rằng ngài ấy có xuất binh xâm lược Bắc Đô hay không? Bởi suy cho cùng, Nam Đô đã có ý muốn chinh phạt Bắc Đô từ rất lâu! Kim tiểu thư, ta chẳng thể biết được tương lai rồi sẽ ra sao, vì vậy ta chỉ còn cách cố gắng hết sức mình ở hiện tại, làm những điều mà ta cho là đúng để không phải hối hận! Tất cả mọi chuyện đều là số phận sắp đặt, dù đi con đường nào thì cũng chẳng thể tránh khỏi sự an bài ấy!... Thế nên, tiểu thư đừng tự trách mình để thêm nặng lòng. Đừng hối hận với tình yêu đã lựa chọn nếu không tiểu thư sẽ có lỗi với những người đã vì tiểu thư mà hi sinh...
Các Tự ngồi lặng đi, đôi mắt mở to bất động và vô định.
Sau khi vị cư sĩ rời khỏi vườn hoa thì chỉ còn lại một mình Các Tự.
Ngồi lặng lẽ trên ghế đá vương đầy lá khô, cô ngước mắt nhìn lên những nụ hoa sắp nở.
Phản phất trong đáy mắt ngân ngấn nước là những hình ảnh quá khứ lay động trong làn gió...
Huynh cũng như muội, huynh không hình dung được khi biết ra sự thật thì mọi người phản ứng thế nào. Nhưng huynh luôn tự nhủ, sẽ không sao đâu, dù có xảy ra chuyện gì, huynh sẽ chẳng bao giờ từ bỏ tình yêu duy nhất...
Dù ở nơi đâu, mẫu hậu cũng sẽ luôn cầu mong cho các con bình an, hạnh phúc. Hãy nhớ, cố gắng vượt qua khó khăn, đừng từ bỏ hy vọng!
Đại vương gia yêu Kim tiểu thư rất nhiều, ngài ấy luôn dằn vặt bản thân bởi trước đây đã có những hành động không tốt với tiểu thư chính vì thế đây là cách ngài ấy chuộc lỗi. Ngài ấy luôn âm thầm giúp đỡ tam hoàng tử và chẳng bao giờ hết đau khổ.
Và điều khủng khϊếp là cuộc chiến lớn này sẽ khiến cho lê dân bá tánh bốn triều quốc rơi vào cảnh lầm than, loạn lạc hơn. Vẻ như bây giờ tình hình đang sắp rơi vào cuộc giao tranh giữa bốn triều quốc.
Dù là cách nào đi nữa cũng sẽ phải có người đau khổ, không thể có con đường mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người!... Thế nên, tiểu thư đừng tự trách mình để thêm nặng lòng. Đừng hối hận với tình yêu đã lựa chọn nếu không tiểu thư sẽ có lỗi với những người đã vì tiểu thư mà hi sinh...
Nếu ta từ bỏ giang sơn thì nàng yêu ta chứ?... Ta phải làm gì để nàng yêu ta đây Các Tự? Hãy nói ta biết, ta phải làm gì...?
Ta yêu nàng, Các Tự!
Khẽ chớp mắt, chẳng hiểu sao, Các Tự lại mỉm cười thanh thản.
Dường như người nữ nhi xinh đẹp đó, sau cùng, cũng đã có một lựa chọn.
............................
Chiều hôm ấy, Các Tự đột nhiên kéo Cơ Thành ra ngoài vườn hoa.
Cô tiểu thư không rõ định làm gì.
-Huynh ngồi xuống đi, muội muốn được cùng huynh xem hoàng hôn hôm nay!
Dù khó hiểu trước sự khác lạ của hoàng đệ muội nhưng vị hoàng tử cũng ngồi xuống bên cạnh.
-Muội sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?
Lắc đầu, Các Tự mỉm cười
-Không, tự dưng muội có nhã hứng muốn xem hoàng hôn, thỉnh thoảng chúng ta cũng nên cùng nhau tâm sự... cũng gần một năm rồi, đúng không?
Cơ Thành gật đầu, thở ra
-Ừm, nhanh thật! Cứ mãi đánh chiếm nhau mà huynh quên mất thời gian dành cho muội. Huynh xin lỗi!
Cô tiểu thư cười cười rồi nhẹ nhàng tựa mái đầu lên bờ vai vững chắc của hoàng huynh.
Chưa bao giờ cô thấy bình yên đến thế, và cũng chưa bao giờ tim cô đau đớn như vậy.
-Huynh ôm muội đi!
Trước lời yêu cầu của Các Tự, Cơ Thành không chần chừ đưa tay ôm chặt lấy hoàng đệ muội, tựa cằm lên mái đầu lặng im của cô.
Cảm nhận được hơi ấm nồng nàn, Các Tự liền nhắm mắt, nở nụ cười hạnh phúc.
Vài giây sau, cô cất tiếng
-Tam hoàng huynh, huynh có dự tính gì sau khi chiến tranh kết thúc?
Cơ Thành rời khỏi sự yên tĩnh, đáp lời
-Huynh muốn cùng muội đi ngao du ngoạn thuỷ, tiếp đến chúng ta sẽ đến một nơi thật đẹp và thanh bình rồi sống ở đó. Chúng ta sẽ thả dê nuôi cừu, sống cuộc sống vui vẻ. Sẽ không ai chia cắt chúng ta nữa!
Các Tự gật đầu, nói thêm
-Huynh và muội sẽ có những đứa con thật đáng yêu nữa. Muội sẽ nấu cho huynh những bữa ăn ngon, may cho huynh nhiều y phục. Huynh biết không, mùa đông ở Bắc Đô lạnh lắm, huynh phải mặc thật ấm.
-Ừ, tất nhiên rồi. Muội muốn thế nào củng được, huynh đều đồng ý hết. Chỉ cần có muội ở bên cạnh là huynh sẽ luôn hạnh phúc!
Câu nói ấy của hoàng huynh khiến Các Tự bất động trong vài giây.
Để rồi cái nhìn nhạt nhoà, lệ bất chợt trào ra, chảy dài... cô mỉm cười và cố để anh không biết mình khóc
-Vâng, suốt đời này muội sẽ mãi mãi bên cạnh huynh! Nhất định chúng ta không bao giờ chia lìa!
Cơ Thành nở nụ cười rồi nhắm mắt, ôm người nữ nhi đó chặt hơn.
Anh đã không biết nước mắt cô trực trào không ngừng.
Bỗng, vị hoàng tử lay gọi Các Tự
-Muội nhìn xem, hoàng hôn đẹp quá! Sau này, mỗi ngày chúng ta đều đón bình minh và hoàng hôn nhé!
Khẽ khàng lau nhanh những dòng lệ, mái đầu Các Tự rời khỏi bờ vai hoàng huynh, xoay qua cười
-Nếu vậy thì thật tuyệt!
Cơ Thành gật đầu, trông thật ngây ngô.
Chậm rãi, Các Tự nhìn vị hoàng tử đầy yêu thương, miệng thì thầm
-Cơ Thành, muội yêu huynh!
Dứt lời, cô tiểu thư từ từ hôn nhẹ lên bờ môi anh. Một nụ hôn ngắn ngủi, nhanh chóng nhưng ấm nồng.
Xong, cô quàng tay ôm lấy hoàng huynh.
Cơ Thành ngẩn người chốc lát nhưng sau đó anh đã ôm gọn hoàng đệ muội vào lòng.
-Huynh cũng yêu muội, Các Tự!
Nghe được câu nói diệu kỳ ấy, lòng Các Tự vỡ oà cảm xúc. Quá hạnh phúc! Thế là đủ rồi!
Tựa cằm lên vai Cơ Thành, cô tiểu thư xinh đẹp chợt hỏi
-Cơ Thành, huynh còn nhớ… những ngày đầu tiên gặp nhau, muội đã rất sợ huynh thế nhưng huynh luôn luôn ở gần muội?
-Tất nhiên, làm sao huynh quên được. Khi ấy huynh chỉ muốn bên muội để có thể bảo vệ muội!
Giương đôi mắt nhìn lên bầu trời cao được bao phủ bởi màu cam vàng buổi hoàng hôn, giọt lệ trong suốt trào ra lăn dài trên mặt, Các Tự mỉm cười
-Vâng… và Cơ Thành, muội thật sự cám ơn vì huynh đã luôn đến bên muội!
Cơ Thành cười tươi, hai tay ôm chặt Các Tự hơn nữa.
-Là muội đã đến bên huynh mới đúng…
Các Tự nhắm mắt vì vô cùng, vô cùng mãn nguyện. Cô sẽ không bao giờ hối hận khi yêu anh.
Nhất định, cô không hối hận với tình yêu này.
Thầm cám ơn định mệnh đã để cả hai được gặp nhau.
Chiều hôm ấy, Cơ Thành và Các Tự ở bên nhau rất lâu, rất lâu và lắng nghe thời gian trôi lặng lẽ.
............................
Buổi tối, Các Tự nhẹ nhàng bước vào phòng Cơ Thành.
Chậm rãi tiến đến bên giường, nơi anh đang ngủ, Các Tự đưa mắt nhìn. Thật lâu.
Cô chỉ muốn khắc ghi hình ảnh vị hoàng huynh trong trái tim. Vì từ giờ, có lẽ, cô sẽ không còn bên cạnh anh nữa. Không còn…
Khẽ khàng, cô tiểu thư cúi xuống, áp mặt lên ngực Cơ Thành.
Nước mắt lại lăn dài, lòng đau đớn. Bờ môi từ từ mở ra, cô nói thật chậm
-Cám ơn và xin lỗi huynh!
Dứt lời, Các Tự ngồi dậy, mỉm cười.
Mong huynh sẽ hạnh phúc dù không có muội bên cạnh!
Dù ở đâu đi nữa, muội vẫn luôn cầu chúc cho huynh…
Tiếp đến, cô nhanh chóng rời khỏi phòng. Đêm đó, trời rất lạnh.
Hôm sau, Minh Nhật chợt tỉnh khi có tiếng lay gọi.
Vị hoàng thượng từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn thì thấy tên lính gác đứng bên cạnh, vẻ lo lắng
-Hoàng thượng, sao đêm qua hoàng thượng không về phòng nghỉ ngơi, người lại ngủ quên ở phòng đại triều như đêm trước nữa rồi!
Minh Nhật mệt mỏi, đưa tay rờ trán
-Thế ư? Đêm qua trẫm mệt quá nên thϊếp đi lúc nào không hay!
-Hoàng thượng có cần thuộc hạ gọi ngự y?
-Không cần, trẫm về phòng nghỉ một lát là khoẻ thôi. Có chuyện gì mà ngươi sốt sắng vậy?
Tức thì tên lính gác liền tâu
-Dạ bẩm, thái tử phi đang đứng ở trước cổng hoàng cung, nói muốn gặp hoàng thượng!
Cơn buồn ngủ và mệt mỏi lập tức biến mất, Minh Nhật xoay qua kinh ngạc.
Tên lính canh mở cửa phòng, Các Tự từ từ bước vào phòng đại triều.
Thật nhanh chóng, cô thấy Minh Nhật đứng xoay lưng trên bục ngai vàng, im lặng chờ đợi.
Tất nhiên, anh chờ Các Tự.
Tiến từng bước lại gần, cho đến khi đúng vị trí thích hợp thì cô tiểu thư dừng lại, đồng thời cất tiếng
-Các Tự bái kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!
Nghe giọng nói đầy quen thuộc, Minh Nhật liền quay lại, trước mặt, Các Tự đang cúi người hành lễ.
-Ta... thật sự ngạc nhiên khi nàng trở lại hoàng cung. Chẳng phải nàng không bao giờ muốn trở về nơi ưu ám lạnh lẽo và đáng sợ này ư?
Lặng thinh vài giây, Các Tự ngước mặt lên, đối diện với Minh Nhật.
Đột nhiên lúc ấy, cái lúc cô chạm vào ánh mắt của anh thì chẳng hiểu sao cô có cảm giác người nam nhân đó đã đổi khác. Nhưng khác thế nào thì cô không rõ.
Bởi cái nhìn của Minh Nhật không hề tồn tại sự căm phẫn hay ranh mãnh nữa thay vào đấy là sự bình thản, có chút nhẹ nhàng.
-Nàng đến gặp ta chỉ để im lặng thôi sao?
Câu hỏi từ vị hoàng thượng làm những dòng suy nghĩ trong đầu Các Tự biến mất, cô trở về với hiện tại.
-Các Tự biết, hoàng thượng rất khó hiểu khi Các Tự đến gặp ngài. Các Tự đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đến hoàng cung...
-Vậy hẳn nàng gặp ta là vì một chuyện nào đó vô cùng quan trọng?
Các Tự gật đầu rồi kiên quyết, chưa bao giờ ánh mắt cô mạnh mẽ như thế
-Các Tự... chấp nhận thành thân với hoàng thượng!
Không cần nói, Minh Nhật đã kinh ngạc đến mức nào.
****************
Khi ấy, ở phủ đại hoàng tử, tất cả mọi người đều đang trầm tư.
Chẳng là sáng sớm hôm nay, Tử Băng bất ngờ thấy thư của Các Tự để lại trong phòng.
Cô tiểu thư viết, mình sẽ đến hoàng cung để gặp Minh Nhật và khuyên anh dừng việc cầu chi viện từ Đông Đô rồi bảo mọi người đừng lo lắng.
Hiển nhiên, việc Các Tự một mình đi gặp Minh Nhật làm sao những người nọ yên tâm được.
Họ không ngờ cô lại làm như vậy.
Đảo mắt hết một lượt mười mấy người có mặt tại đây, Giả Nam đành lên tiếng trước
-Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Câu hỏi vừa dứt thì... chẳng có ai trả lời. Không gian vẫn cứ chìm vào im lặng. Thật nặng nề!
Nghĩ ngợi gì đó, Hiểu Lâm liền đứng dậy bảo
-Hay là chúng ta cứ xuất binh tấn công vào hoàng cung đi! Dù sao cũng đâu thể kéo dài thêm được nữa.
Trần Thống đưa tay ngăn
-Đệ cứ bình tĩnh, suy xét mọi chuyện cho kỹ càng. Việc tiến quân vào hoàng cung là điều tất nhiên, không có gì bàn cãi nhưng vấn đề quan trọng là chẳng rõ Nam Vương đã gửi thư cầu chi viện Đông Đô chưa. Nếu chưa thì chúng ta đành thử vận may bằng cách chờ tin của Các Tự tiểu thư. Biết đâu, cô ấy sẽ thuyết phục được Nam Vương.
Bên cạnh, Tử Băng lo lắng
-Nhưng còn lỡ như Nam Vương không đồng ý và bắt giữ tiểu thư ở lại hoàng cung thì sao? Nhất định hắn sẽ không buông tha cho tiểu thư!
Trần Nhất khoanh tay
-Tử Băng cũng có lý lắm, chúng ta chẳng thể chắc chắn được rằng Nam Vương sẽ đồng ý thay đổi, như thế thì Các Tự tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.
Linh Nhạc nhìn mọi người, nói nhanh
-Theo Linh Nhạc thì chúng ta cứ tấn công vào hoàng cung, chẳng những cứu được Các Tự mà biết đâu sẽ kịp thời ngăn Nam Vương gửi thư sang Đông Đô.
Lạc Diễm đồng tình, vẻ quyết liệt
-Đúng, cứ tiếp tục kéo dài không phải cách hay. Tam hoàng huynh, huynh thấy thế nào?
Cơ Thành nãy giờ không hề lên tiếng, đầu óc hiện giờ vô cùng rối bời.
-Nếu chúng ta tấn công hoàng cung thì cứu được Các Tự nhưng như vậy nghĩa là sẽ phải gϊếŧ Minh Nhật?
Vị hoàng tử dứt lời là những người nọ nhìn nhau.
Tinh Đạo chậm rãi hỏi
-Sau những chuyện Nam Vương gây ra mà ngài vẫn còn lo cho hắn sao?
Cơ Thành đảo mắt, lặng thinh. Có thể nhận ra sự khó xử trên gương mặt anh.
Nhìn nhìn hoàng huynh, Lạc Diễm khẽ thở ra.
Anh xoay qua bốn huynh đệ họ Trần, yêu cầu
-Tập hợp binh lính, chúng ta sẽ tiến quân vào kinh thành ngay trưa nay!
****************
Trở lại phòng đại triều, đã mấy phút trôi qua mà Minh Nhật vẫn chưa hết kinh ngạc trước điều Các Tự vừa nói. Thậm chí anh nghĩ, mình đã nghe lầm.
-Nàng nói rằng, nàng đồng ý thành thân với ta?
-Vâng.
-Tại sao? Lý do gì khiến nàng làm vậy? Chắc chắn không phải là vì yêu ta!
Nhận ra sự mỉa mai qua lời của Minh Nhật, Các Tự từ tốn đáp
-Đúng là thế. Các Tự sẽ ở bên hoàng thượng với mong muốn ngài hãy chấm dứt cuộc chiến này và điều quan trọng, ngài tuyệt đối đừng cầu viện Đông Đô!
Bất động trong chốc lát, Minh Nhật liền cười nhạt
-Hoá ra việc thành thân là để trao đổi. Các Tự, nàng thật tàn nhẫn! Ngay cả thành thân với ta mà nàng cũng không thể thật lòng. Ta đã hi vọng sẽ không mục đích nào phía sau chuyện đáng mừng này.
-Hoàng thượng, nếu tiếp tục kéo dài trận chiến thì sẽ có rất nhiều người vô tội phải chết. Chính trị không bao giờ mang phần tốt đẹp, luôn luôn phải có lợi, Đông Đô chẳng dễ gì giúp ngài mà không có mưu đồ.
-Nàng thật cao thượng, lúc nào cũng nghĩ cho bá tánh khắp thiên hạ. Nhưng đáng tiếc, ta đã khiến nàng thất vọng rồi!
-Hoàng thượng, chẳng phải ngài từng nói, nếu Các Tự yêu ngài thì ngài sẽ từ bỏ giang sơn ư? Bây giờ Các Tự đồng ý bên cạnh ngài vậy mong ngài hãy nhường ngai vàng...
-Đó chỉ là lời trong lúc say.
-Hoàng thượng...
Minh Nhật cắt ngang lời Các Tự, ánh mắt vô càm
-Yêu? Nàng sẽ yêu ta sao? Nàng nghĩ tình cảm có thể dễ dàng đến vậy ư? Muốn yêu thì yêu? Muốn kết thúc thì kết thúc? Nếu vậy thì ngay từ đầu ta đã không đau khổ đến tận bây giờ. Được, nàng có dám hứa với ta rằng, nàng sẽ hoàn toàn quên tam hoàng huynh và để ta vào trong trái tim của nàng? Nếu nàng làm được thì ta sẽ lập tức kết thúc chiến tranh!
Các Tự thoáng bất động và cô bắt đầu bối rối.
Không thấy cô gái có phản ứng, Minh Nhật lắc đầu, cười nhạt nhẽo và mang chút cay đắng
-Lời của nàng thật vô nghĩa! Ta sẽ không nghe thêm bất kỳ điều gì nữa. Nàng… đi đi!
Dứt lời, Minh Nhật xoay lưng toan bước đi thì phía sau, giọng Các Tự cất vang, thật trầm
-Hoàng thượng, lẽ nào cái chết của những người yêu thương ngài vẫn chưa đủ để ngài nhận ra sao? Ngài còn cố chấp đến bao giờ nữa? Ngài trách mọi người bỏ rơi ngài nhưng sự thật... chính ngài lại đẩy họ ra xa mình! Cuối cùng, người bị tổn thương chỉ là ngài! Phụ hoàng, mẫu hậu, đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, Kỳ Kỳ, ngũ hoàng đệ, họ đều yêu thương hoàng thượng. Ngay cả tam hoàng huynh cũng thế. Ngài có biết vì sao đến bây giờ huynh ấy vẫn chưa cho tiến quân vào hoàng cung? Đó là bởi huynh ấy sợ rằng... chính tay mình sẽ gϊếŧ đi hoàng đệ ruột mình thương yêu nhất. Ngài có hiểu cho tấm lòng của hoàng huynh ngài? Tam hoàng huynh giận và không ngừng trách hoàng thượng nhưng tình huynh đệ thì chẳng thể chối bỏ chính vậy huynh ấy đã rất khổ tâm. Hoàng thượng, xem như ngài hãy vì huynh ấy, vì Các Tự mà ngừng cuộc chiến này lại và cũng như vì chính bản thân ngài, được không?
Ánh mắt Các Tự mong mỏi hướng về phía Minh Nhật đang đứng xoay lưng, lặng im.
Cô mong, người nam nhân ấy sẽ nhận ra một điều...
Thế nhưng, sự chờ đợi của cô đã không được đền đáp khi vị hoàng thượng vẫn kiên quyết cất bước rời khỏi phòng đại triều, không một cái nhìn lại.
Điều đó, đồng nghĩa, anh sẽ tiếp tục đi theo con đường đã lựa chọn.
Bóng dáng Minh Nhật đã khuất từ rất lâu nhưng Các Tự cứ đứng bất động, ánh mắt bần thần dõi theo.
Vài giây sau, cô khuỵ chân, cái nhìn vô hồn men theo từng bậc thang ngay cửa phòng, nơi anh vừa đi qua.
Lẽ nào, đã hết cách?
Mái đầu cúi thấp, Các Tự đau đớn trước sai lầm của bản thân trước đây.
Cô khóc...
Ngồi bất động trong mấy phút rồi cô tiểu thư ngước lên, gương mặt với những giọt lệ đã khô bỗng dưng trở nên bình thản, nhẹ nhàng.
Đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm một mảng trời xanh ngát bên ngoài khung cửa, vẻ như cô đang nghĩ đến một cái kết khác.
............................
Trở về thư phòng, Minh Nhật lấy giấy và bút ra, viết.
Anh viết cái gì chẳng rõ.
Hoàng thượng, lẽ nào cái chết của những người yêu thương ngài vẫn chưa đủ để ngài nhận ra sao? Ngài trách mọi người bỏ rơi ngài nhưng sự thật... chính ngài lại đẩy họ ra xa mình! Cuối cùng, người bị tổn thương chỉ là ngài!
Bàn tay cầm bút cứ nhanh thoăn thoắc, dường như vị hoàng thượng ấy rất vội.
Đến nỗi, mực vấy khắp bàn anh cũng không bận tâm.
Phụ hoàng, mẫu hậu, đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, Kỳ Kỳ, ngũ hoàng đệ, họ đều yêu thương hoàng thượng. Ngay cả tam hoàng huynh cũng thế.
Sau cùng, bức thư kia cũng xong.
Minh Nhật gác bút, ngã người ra sau, ánh mắt hướng đăm đăm lên trần phòng.
Ngài có biết vì sao đến bây giờ huynh ấy vẫn chưa cho tiến quân vào hoàng cung? Đó là bởi huynh ấy sợ rằng... chính tay mình sẽ gϊếŧ đi hoàng đệ ruột mình thương yêu nhất. Tam hoàng huynh giận và không ngừng trách hoàng thượng nhưng tình huynh đệ thì chẳng thể chối bỏ chính vậy huynh ấy đã rất khổ tâm.
Minh Nhật cất tiếng gọi, rất nhanh sau đó, cửa phòng mở, tên lính gác đi vào cúi xuống.
Anh đưa thư cho thuộc hạ và bảo đến Tiền Kỳ trao tận tay Cơ Thành.
Hoàng thượng, xem như ngài hãy vì huynh ấy, vì Các Tự mà ngừng cuộc chiến này lại và cũng như vì chính bản thân ngài, được không?
Sau cùng chỉ còn mỗi Minh Nhật, anh chậm rãi bước ra ngoài, đứng ngay cửa phòng.
Từ từ ngước mặt lên cao, nhắm mắt và vị hoàng thượng mỉm cười.
****************
Khi đó, ở Tiền Kỳ, binh lính đã tập hợp sẵn sàng để chuẩn bị tiến quân vào hoàng cung.
Đúng lúc ấy, Cơ Thành nhận được thư của Minh Nhật.
Xem xong, Cơ Thành bần thần
-Chuyện không hay rồi! Minh Nhật nói, Các Tự đồng ý thành thân với đệ ấy và hôn lễ sẽ diễn ra vào trưa nay. Ngoài ra, Minh Nhật cũng sẽ gửi thư cầu viện cho Đông Đô ngay thời điểm diễn ra lễ thành hôn.
Những người còn lại đồng thanh sửng sốt
-Sao? Hôn lễ giữa Nam Vương và Các Tự?
Tức thì, Lạc Diễm giục
-Thế thì không được! Tam hoàng huynh, đừng chần chừ nữa, chúng ta lập tức tiến quân đến kinh thành, vào hoàng cung để ngăn hôn lễ đồng thời đừng để tứ hoàng huynh gửi thư cầu viện!
Đôi mắt đầy kiên quyết, Cơ Thành gật đầu.
Tất cả toan lên đường thì chợt Bạch Trung cư sĩ, Linh Nhạc, Tử Băng chạy đến bên họ với vẻ hoảng hốt.
****************
Trưa hôm ấy, đoàn quân do Cơ Thành thống lĩnh nhanh chóng tiến đến kinh thành Nam Đô.
Những con tuấn mã phi thần tốc bởi họ nhất định phải có mặt tại nơi đó đúng nửa canh giờ sau, không được chậm trễ.
Khi nãy, vị hiền triết đã báo cho mọi người một tin vô cùng tệ hại...
Bạch mổ vào phòng và tình cờ phát hiện một lọ thuốc của mình biến mất.
Bụi tung mù mịt, nhóm quân lính Bắc Đô xông ồ ạt vào kinh thành.
Dân chúng Nam Đô hỗn loạn, kháo nhau bỏ chạy.
Cổng thành chỉ vài lớp lính gác, chúng lần lượt bị hạ gục.
Nhưng hiển nhiên mục đích của Cơ Thành không phải là bá tánh trong thành.
Lọ thuốc ấy được chiết xuất từ nhuỵ hoa lam nhuệ mộc, một loài hoa độc dùng làm thuốc chữa bệnh nhưng nếu không có bệnh mà uống vào thì hậu quả rất nghiêm trọng. Bạch mổ nghĩ rằng, chính Các Tự tiểu thư đã lấy nó đi... nếu vậy thì...
Độ vài phút sau, Cơ Thành cùng đoàn quân của anh đã đến hoàng cung và họ ngạc nhiên khi trước cổng hoàng cung không hề có bóng dáng của một lính gác nào.
Đây là kế sách của Minh Nhật? Vị hoàng thượng này định làm gì?
............................
Minh Nhật ngạc nhiên khi thấy Các Tự vẫn còn đứng trước cửa phòng đại triều.
Cô tiểu thư im lặng nhìn anh không chớp mắt.
Bất động vài giây, vị hoàng thượng từ từ tiến đến gần Các Tự.
Tuy linh cảm có điều gì không ổn nhưng Cơ Thành vẫn lệnh cho binh lính đi vào hoàng cung.
Và cũng giống như phía ngoài, bên trong hoàn toàn không một bóng người.
Minh Nhật đưa mắt về phía Các Tự, hỏi
-Ta tưởng nàng đã rời khỏi đây mấy canh giờ trước rồi chứ, sao nàng vẫn chưa đi?
Các Tự trả lời Minh Nhật bằng một câu hỏi khác
-Hoàng thượng, vậy là... cho dù Các Tự có cầu xin thế nào thì ngài vẫn không thay đổi ý định cầu viện Đông Đô ư?
Cười nhạt nhẽo, Minh Nhật bảo
-Nàng đừng phí công vô ích, những điều ta đã quyết thì ta sẽ không bao giờ thay đổi.
Nhận được câu trả sau cùng từ vị hoàng thượng, Các Tự liền nhắm mắt....
Càng tiến vào trong, Cơ Thành lẫn những người còn lại càng kinh ngạc hơn bởi họ thật sự không thấy ai, lính gác hay cung nữ đều đã biến mất.
Mọi nơi vắng vẻ đến kỳ lạ.
Họ nghĩ Cấm Vệ quân đang chờ sẵn ở đâu đó để mai phục thế nhưng tất cả vẫn chẳng hề có động tĩnh gì.
Cơ Thành thoáng nghĩ ngợi, sau cùng, anh ra lệnh đoàn quân tiến vào phòng đại triều.
Hít sâu một hơi dài, Các Tự chậm rãi mở mắt đồng thời lấy ra một lọ thuốc nhỏ.
Cô tiếp tục chuyển cái nhìn trở lại Minh Nhật, mỉm cười
-Hoàng thượng... suy cho cùng tất cả những chuyện này đều là lỗi của Các Tự! Các Tự sẽ gánh hết mọi sai lầm và cả sự trừng phạt! Hoàng thượng, Các Tự xin lỗi vì kiếp này không thể yêu ngài thế nhưng nếu có kiếp sau, Các Tự nhất định chọn ngài chứ không phải tam hoàng huynh!
Minh Nhật còn chưa kịp hiểu ý của phi tử thì cô đã đưa lọ thuốc lên môi, nhẹ nhàng uống hết.
Xoảng!
Lọ thuốc trên tay Các Tự rơi xuống vỡ tan thành nhiều mảnh.
Là lần cuối, Minh Nhật thấy Các Tự nhìn mình bằng đôi mắt dịu dàng, bờ môi nói rất khẽ như thì thầm
-Kiếp này xin hãy để Các Tự yêu Lạc Cơ Thành còn kiếp sau Các Tự... sẽ yêu Lạc Minh Nhật!!!
Hai dòng lệ trong suốt trực trào, Các Tự nhắm mắt và rồi từ khoé miệng máu bắt đầu chảy ra.
Cả thân hình người nữ nhi xinh đẹp chậm rãi ngã xuống những bậc tam cấp dẫn lên phòng đại triều.
Đôi mắt Minh Nhật mở to đầy thất thần cho đến khi kịp nhận ra mọi chuyện thì anh nhanh chóng hét lên
-Không!!! Các Tự!
Đúng lúc ấy, ngay cổng vào khuôn viên đại triều, Cơ Thành xuất hiện, theo sau anh là các huynh đệ và binh lính Bắc Đô.
Tất cả đều sững sờ khi thấy Các Tự lăn dài từ trên cao xuống các bậc tam cấp...
Bịch!
Cả người cô tiểu thư đáp nhẹ nhàng lên nền đất, giữa khuôn viên chánh điện. Bất động.
Cơ Thành ngồi lặng đi trên lưng ngựa. Khung cảnh này giống hệt lần Lạc Phổ, Trường Dinh chết.
Mọi thứ xung quanh trắng xoá, mờ nhạt khi trước mắt anh, Các Tự nằm lặng im, nhắm mắt và bờ môi nhuốm một màu đỏ của máu.
Làn y phục trắng tinh khôi trải dài, như đôi cánh, trông cô giống một tiên nữ đang ngủ quên.
Nhưng khác ở chỗ, đây có lẽ sẽ là giấc ngủ vĩnh hằng.
Cơn xúc động kéo đến, trái tim bắt đầu đau và sự đau đớn đó giúp Cơ Thành thức tỉnh.
Lập tức, vị hoàng tử xuống ngựa rồi chạy hộc tốc đến chỗ Các Tự nằm.
Bần thần, anh từ từ quỳ xuống, lắc đầu, miệng không ngừng nói
-Không... Các Tự...! Đừng, muội đừng chết! Làm ơn đừng chết! Huynh không thể sống thiếu muội!
Đớn đau vô hạn, Cơ Thành mau chóng đỡ Các Tự dậy, lay gọi cô bằng giọng đứt quãng
-Các Tự! Mở mắt nhìn huynh đi! Huynh xin muội! Ngàn lần xin muội... đừng rời xa huynh! Các Tự!!!
Tách!
Nước mắt của Cơ Thành rơi xuống bờ môi đỏ của Các Tự.
Cô tiểu thư khẽ mở mắt ra, gọi yếu ớt
-Cơ Thành...
Nghe giọng Các Tự, Cơ Thành liền nhìn xuống, nói nghẹn ngào
-Các Tự! Muội đừng chết! Chúng ta còn chưa thành thân... còn chưa đi ngao du ngoạn thủ... còn chưa lên thảo nguyên thả dê nuôi cừu... chúng ta còn chưa có những đứa con...
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt hoàng huynh, Các Tự nhẹ nhàng mỉm cười, lệ lại rơi
-Cơ Thành!... Huynh đừng khóc, muội sẽ không sao. Muội sẽ sống để cùng huynh phiêu bạt giang hồ, cùng lên thảo nguyên thả dê nuôi cừu, muội sẽ nấu cho huynh những bữa ăn thật ngon, may cho huynh những bộ y phục thật ấm và sẽ sinh cho huynh những đứa con thật đáng yêu!
Dứt lời, thân hình Các Tự run mạnh, ngay khoé miệng máu không ngừng trào ra.
Cơ Thành sợ hãi ôm chặt lấy cô tiểu thư, giọng anh chẳng còn nghe rõ nữa
-Các Tự, muội hãy sống vì huynh! Huynh xin muội! Xin muội!!!
Lời cầu xin thảm thiết của anh như gào lớn, âm vang cả khuôn viên chánh điện.
Nằm trong lòng vị hoàng tử, Các Tự mỉm cười, khẽ khàng
-Từ giờ trở đi, muội sẽ không còn là Hoàng Nam Các Tự nữa mà sẽ chỉ là Kim Các Tự! Muội không còn là hoàng đệ muội của huynh... sẽ không ai ngăn cản chúng ta...
Đôi mắt đầy nước, Cơ Thành nhẹ nhàng đẩy Các Tự ra và nhìn cô.
Các Tự cũng nhìn hoàng huynh thật yêu thương, một cách cẩn thận, cô tiểu thư đưa tay lên lau nước mắt cho anh cùng nụ cười hạnh phúc nhất
-Muội muốn mình là Kim Các Tự để có thể suốt đời, suốt kiếp yêu Lạc Cơ Thành, được không?
Chưa bao giờ, trái tim Cơ Thành đau như thế. Đau lắm. Đau như tưởng chừng có thể chết đi.
Không nói thêm lời nào, anh nhắm mắt và cứ mặc những giọt lệ đang tranh nhau rơi.
Trân trọng, gìn giữ, vị hoàng tử lại ôm Các Tự, thật chặt như muốn người nữ nhi ấy mãi mãi bên mình.
Phải! Từ giờ, sẽ không ai ngăn cản chúng ta!
Vị hoàng tử thì thầm vào tai Các Tự
-Dù muội là ai đi nữa thì huynh... suốt đời suốt kiếp chỉ yêu duy nhất một mình muội! Sẽ chỉ là muội!
Câu nói đó kết thúc, Các Tự đã mỉm cười thật hạnh phúc. Mãn nguyện.
Vâng, huynh chỉ yêu duy nhất Các Tự!
Tình yêu không phải chỉ có thế là đủ mà còn hơn nữa...
Từ từ nhắm mắt, Các Tự vẫn kịp nói lời sau cùng trước khi quá muộn
-Cơ Thành, cám ơn huynh đã luôn đến bên muội! Thật sự cám ơn huynh!...
Dứt lời, mái đầu cô tiểu thư gục vào lòng Cơ Thành, mắt đã nhắm, bàn tay cũng buông lơi.
Ánh mắt vị hoàng tử trân trối nhìn vào khoảng không phía trước, nhạt nhoà.
Cùng lúc, những người nọ chạy đến gần.
Thấy Các Tự nằm bất động trong vòng tay Cơ Thành, Tử Băng liền khuỵ xuống, bật khóc nức nở
-Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư đừng chết!
Linh Nhạc đưa tay lên môi, gọi tên Các Tự trong nghẹn ngào.
Bên cạnh, Lạc Diễm cũng bần thần
-Tam hoàng tẩu!...
Và mười mấy người còn lại đã vô cùng bàng hoàng
-Các Tự tiểu thư!
Riêng Bạch Trung cư sĩ thì ông mau chóng cầm tay Các Tự, xem mạch.
Về phía Cơ Thành, anh nhẹ nhàng đặt Các Tự xuống đất rồi chậm chạp đứng dậy hướng mắt lên cao nhìn Minh Nhật đang đứng lặng thinh.
Đôi mắt vị tam hoàng tử ánh lên nỗi đau vô hạn đồng thời cả sự căm phẫn cùng cực.
Biết điều đó, Minh Nhật đã chẳng lên tiếng mà... quay lưng bỏ đi.
Hiển nhiên, Cơ Thành tức tốc đuổi theo.
Minh Nhật nghĩ, nơi đây sẽ rất thích hợp vì anh từng có nhiều kỷ niệm khó quên. Vườn ngự uyển.
Dù đang là giữa trưa nhưng chẳng hiểu sao, bầu trời không nắng gắt mà rất dịu nhẹ và bình yên.
Bầu trời mang một màu xanh trong sáng.
Ngước nhìn lên cao, Minh Nhật thấy lòng thanh thản lạ lùng. Tay anh đang giữ một bức chiếu thư.
Có tiếng bước chân hối hả vang lên từ phía sau, biết rõ là ai nên Minh Nhật liền xoay lại.
Thấy Cơ Thành.
Vị hoàng huynh không nói, chỉ nhìn anh rất phẫn uất.
Cười cười, Minh Nhật thở ra
-Vẻ như huynh đang rất hận đệ, hận đến mức muốn một đao gϊếŧ chết đệ chứ gì?...
Cơ Thành siết chặt thanh kiếm trong tay, lẽ nào sẽ đến mức phải gϊếŧ chết hoàng đệ ruột của mình.
Thấy hoàng huynh không phản ứng, Minh Nhật chậm rãi tiếp những điều cần nói
-Cũng đúng, những gì đệ gây ra là không thể tha thứ. Huynh... cứ gϊếŧ đệ! Đệ đã gϊếŧ phụ hoàng, gϊếŧ Kỳ Kỳ, gϊếŧ nhị hoàng huynh, bức chết mẫu hậu, gϊếŧ đại hoàng huynh, gϊếŧ luôn cả ngũ hoàng đệ và khi nãy là Các Tự! Huynh đừng do dự, còn chờ gì nữa mà không gϊếŧ đệ?
Trông sự bình thản của hoàng đệ, Cơ Thành đau đớn hỏi
-Tại sao? Tại sao... ngươi phải làm như vậy? Vì sao ngươi có thể tàn nhẫn đến thế?
Trước câu hỏi đầy xúc động từ Cơ Thành, Minh Nhật bất chợt lặng thinh. Cái nhìn đứng yên không chớp.
Vài giây sau, anh khẽ khàng lấy ra hai thứ.
Cơ Thành kinh ngạc khi thấy một trong hai món đồ trên tay hoàng đệ là miếng bạch ngọc của mình.
Nhưng bây giờ nó đã vỡ thành bốn mảnh.
Tay trái cầm ngọc của Cơ Thành, tay phải cầm túi thơm Các Tự làm cách đây hai năm, Minh Nhật đưa mắt về phía hoàng huynh, cười bảo
-Đây là hai thứ đệ luôn mang theo bên mình vì đệ rất quí chúng. Túi thơm này là Các Tự làm riêng cho đệ, lúc đầu, nó rất thơm nhưng giờ thì... không còn nữa, huynh biết vì sao không? Là bởi, những cánh hoa nhài bên trong đã héo cả rồi. Các Tự từng dặn đệ, phải luôn thay hoa để túi thơm được thơm lâu, buồn cười thật, đệ không biết phải làm như thế nào cả, dù có cố gắng đến mấy đệ cũng chẳng thể giữ những cánh hoa nhài nguyên vẹn. Vâng, chúng đã rã hết.
Cơ Thành khó hiểu trước những điều hoàng đệ đang nói.
Trong khi Cơ Thành vẫn còn ngạc nhiên thì Minh Nhật đưa bàn tay trái lên, bốn mảnh của miếng bạch ngọc nằm im.
-Đệ đã giữ miếng bạch ngọc, là hai năm, huynh xem khoảng thời gian dài như thế... đệ âm thầm giữ miếng ngọc này dù biết huynh sẽ không bao giờ tặng nó cho đệ vì đệ không xứng đáng. Bởi đệ biết, huynh và Các Tự đều xem trọng miếng ngọc nên đệ cũng muốn trân trọng nó...! Đệ thật ngu xuẩn khi đã nghĩ... chỉ cần hàn lại thì nó sẽ nguyên vẹn... thật vô ích, dẫu rất cố gắng nhưng sau cùng ngọc vẫn không còn được như cũ. Nó vẫn cứ vỡ tan! Và đệ không biết phải làm sao.
Đôi mắt Cơ Thành tròn xoe kinh ngạc khi bắt gặp hai giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt hoàng đệ.
Chuyện gì vậy?
Cầm bốn mảnh ngọc vỡ, Minh Nhật từ từ ghép chúng lại đồng thời cất tiếng
-Tam hoàng huynh, huynh tin không... khi đó, đệ không cố ý làm vỡ ngọc của huynh chỉ vì đệ ganh tị. Chẳng phải ganh tị vì phụ hoàng làm ngọc cho huynh mà vì có ngọc rồi huynh sẽ bò rơi đệ! Là thế đấy.
Thêm một lần nữa Cơ Thành hết sức kinh ngạc trước lời thú nhận của Minh Nhật.
Minh Nhật làm vỡ ngọc chỉ vì sợ hoàng huynh bỏ rơi mình?
Bất lực, vị hoàng thượng đặt hai món đồ quý giá lên chiếc bàn đá, nói nhạt
-Có lẽ đệ không còn xứng đáng để giữ chúng!
Nói xong, Minh Nhật thừ người trong chốc lát, hai dòng lệ đã khô.
Tiếp, anh bất chợt quay qua nhìn Cơ Thành rồi vẻ như đó là một hành động vô thức, anh từ từ đưa tay lên, đôi mắt toan tính thường ngày bỗng nhiên long lanh như chứa nước
-Hoàng huynh, đệ mất tất cả rồi! Đệ đã hoàn toàn trắng tay! Đệ sai? Đệ đã sai sao? Đã sai khi chính đệ đẩy tất cả mọi người ra xa mình? Bây giờ tất cả đã quá muộn và đệ đang bị trừng phạt!...
-Minh Nhật?!
-Tam hoàng huynh, huynh có thể nắm tay đệ một lần được không? Ngay bây giờ huynh hãy nắm tay đệ!
Trước sự cầu khẩn tha thiết của hoàng đệ, lòng Cơ Thành chợt nhiên dao động.
Minh Nhật trước mặt anh là một người hoàn toàn khác. Dường như vị hoàng đệ đó đang sợ hãi.
Keng!
Thả rơi kiếm, Cơ Thành nhích từng bước đến gần Minh Nhật rồi không suy nghĩ gì nhiều anh đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia.
Nhận được hơi ấm thân quen, cả người Minh Nhật nhẹ hẫng, cảm giác có thêm sức mạnh để quay về.
-Huynh đã từng hứa sẽ không bao giờ buông tay đệ! Vì vậy, trước khi chưa đến khúc cuối xin huynh đừng bỏ tay đệ!...
Nói xong, vị hoàng thượng rút trong áo long áo bức chiếu thư.
-Thứ huynh muốn có phải là cái này? Thư đệ gửi Đông Đô để cầu chi viện. Huynh không cần lo bởi vì...
Còn chưa dứt câu thì Minh Nhật đã bỏ bức chiếu thư xuống nền cỏ xanh, tờ giấy vàng mở tung trước mắt Cơ Thành và anh vô cùng sửng sốt khi đó chỉ toàn một màu trắng tinh.
Không có bất kỳ dòng chữ nào hết. Điều ấy đồng nghĩa, không hề có thư cầu chi viện.
-Phải, đệ nói dối đấy, đệ không cầu chi viện Đông Đô! Cũng không có hôn lễ, càng không có cuộc chiến nào sẽ xảy ra trong hoàng cung! Đệ đã ra lệnh cho Cấm Vệ quân rời khỏi đây...
Sự tiết lộ bất ngờ kia khiến Cơ Thành bất động, thảo nào, khi vào đây anh chẳng hề thấy bóng dáng lính gác hoá ra giờ thì đã hiểu.
Tức thì, vị tam hoàng tử ngạc nhiên hướng cái nhìn vào Minh Nhật
-Vậy... lý do gì đệ làm thế? Tại sao đệ lại viết thư nói rằng sẽ cầu chi viện Đông Đô?
Đột nhiên, Cơ Thành ngừng lại, đó là do, anh thấy Minh Nhật mỉm cười ấm áp, trông vẻ mặt vị hoàng thượng thật hiền lành cùng với đôi mắt sáng trong, đầy nước.
Còn chưa rõ điều gì thì bỗng nhiên Minh Nhật nhăn mặt, anh lập tức đưa tay lên che miệng...
Phụt!
Lại là máu.
Qua từng kẽ tay Minh Nhật, máu không ngừng chảy. Anh lả người và ngã xuống.
Đối diện, Cơ Thành hốt hoảng đỡ lấy hoàng đệ, hỏi gấp gáp
-Chuyện gì vậy? Sao đệ thổ huyết?
Cố gắng tựa đầu lên tay hoàng huynh, Minh Nhật mệt mỏi nói khẽ
-Đệ... đệ uống thuốc độc!
Mắt Cơ Thành mở to, bàng hoàng.
-Thuốc độc? Đệ uống thuốc độc ư? Tại sao? Rốt cuộc đệ đang làm gì thế?
-Đệ viết thư báo với huynh rằng đệ sẽ cầu chi viện Đông Đô là để... huynh nhanh chóng tiến quân vào kinh thành, đến hoàng cung tìm gặp đệ. Đệ không muốn huynh chần chừ, do dự nữa.
Ngẩn người, vị tam hoàng tử không tin điều mình vừa nghe.
-Lý do? Cho huynh lý do!
Dùng tay ngăn máu trào ra từ miệng, Minh Nhật cười cay đắng
-Vì đệ muốn được giải thoát!
Cơ Thành lặng người bởi câu trả ấy, bên tai anh giọng hoàng đệ vẫn đều đều
-Đệ thật sự rất mệt mỏi! Một lần thôi, nếu có ân huệ, đệ mong được chết!!! Huynh biết không, mỗi đêm đệ đều ở phòng đại triều một mình, đệ rất sợ cái cảm giác đơn độc và lạnh lẽo. Đệ không muốn đối diện với bóng tối nữa! Đệ muốn được giải thoát!... Với những gì đã gây ra, đây là sự trừng phạt dành cho đệ.
Sóng mũi tự dưng cay cay, cái nhìn của Cơ Thành nhoè đi.
Cố gắng chịu đựng sự thêu đốt của chất độc trong cơ thể, Minh Nhật giữ chặt lấy tay hoàng huynh
-Đệ... hãy tin đệ... đệ không cố ý gϊếŧ đại hoàng huynh... đệ cũng không có ý định gϊếŧ Trường Dinh... và Các Tự, đệ không muốn bức chết nàng ấy... huynh làm ơn tin đệ!
Nhắm mắt, Cơ Thành gật đầu, cố ngăn lệ đang sắp trực trào.
Thấy vậy, Minh Nhật nở nụ cười thanh thản. Sau cùng, cũng đã có người tin anh.
Một cơn nôn ợ kéo đến làm anh tiếp tục thổ huyết. Độc đang dần thêu cháy cả người vị hoàng thượng.
Bất chợt, Minh Nhật ngước mặt nhìn trời. Xanh, một màu xanh ngát, êm ả.
Phản chiếu trong đáy mắt đứng yên của anh, cả vùng trời hoa đẹp đẽ, tinh khôi.
-Đại hoàng huynh từng hỏi đệ... “ nếu như được lựa chọn vậy đệ có muốn quay về những ngày trước, lúc ba huynh đệ ta vui vẻ cùng nhau? ” thế huynh có biết câu trả lời thực sự của đệ...
Nhưng Cơ Thành còn chưa kịp nghe hết thì cơ thể Minh Nhật bắt đầu run mạnh, rất mạnh hệt như sự lạnh lẽo đang bủa vây lấy hoàng đệ.
-Minh Nhật... cố gắng lên... nếu đệ chết huynh sẽ không bao giờ tha thứ cho đệ!
Dùng hết sức lực duy nhất còn lại, Minh Nhật nhìn Cơ Thành, lệ chảy dài từ hai bên đuôi mắt, liên tục
-Tam hoàng huynh, nếu... nếu có kiếp sau, đệ muốn sẽ lại là hoàng đệ tốt của huynh, được chứ?
Cơ Thành trong phút chốc chẳng hiểu sao lại bất động, anh đã không đáp lời hoàng đệ.
Trông thái độ im lặng đó, Minh Nhật đau đớn và anh cười cười, thật chua xót.
-Đệ hiểu...
-Không, Minh Nhật...
Chẳng để Cơ Thành nói hết, Minh Nhật đã cắt ngang bằng hành động kéo mạnh y phục Cơ Thành rồi nhẹ nhàng áp sát mái đầu vào ngực hoàng huynh, cùng câu nói nghẹn ngào
-Đệ... đệ thật sự xin l..
Thế nhưng chưa kịp dứt lời thì Minh Nhật đã gục xuống, mắt khép lại tuy vậy điều kỳ lạ là, tay anh vẫn nắm chặt áo hoàng huynh chẳng buông.
Kết thúc! Cuộc đời Lạc Minh Nhật hoàn toàn kết thúc!
Nuối tiếc, đau đớn, ân hận nhưng bình yên, thanh thản và mãn nguyện, con người ấy đã ra đi như thế.
Trước lúc chết, Minh Nhật có nhớ đến phụ hoàng, mẫu hậu, Lạc Kỳ, Sở Hùng, Trường Dinh, Lạc Phổ và Các Tự, những người mà anh sẽ gặp lại ở thế giới bên kia.
Và lần này, anh nhất định không để họ rời xa mình nữa. Mãi mãi là vậy. Minh Nhật muốn chuộc lỗi!
Về phía Cơ Thành, anh ngồi yên lắng nghe tiếng gió lay động những nhành hoa huệ trắng trong vườn ngự uyển, âm thanh nghe thật não nề.
-Sao, đệ muốn chúng ta lên cây bắt chim hả, không được đâu, nguy hiểm lắm.
Minh Nhật lắc đầu, bướng bỉnh
-Không, đệ muốn lên, ở trên cao thích hơn nhiều. Với lại có mấy con chim non đáng yêu lắm.
-Nếu đệ thích chim non thì để huynh sai thị vệ leo lên lấy xuống cho đệ.
-Không! Không! Đệ muốn được leo lên đó cơ.
...........
-Minh Nhật, đệ đưa tay cho huynh nắm, kẻo ngã đó!
Cố gắng mãi, Minh Nhật mới với tới tay hoàng huynh. Cơ Thành đã giữ được tay hoàng đệ, chuẩn bị kéo lên thì đúng lúc, chúng nghe tiếng của Âu Mỹ Ngân và Nam Vương, hai người xuất hiện ở xa, từ từ đi về phía này.
Vốn dĩ tất cả vẫn diễn ra bình thường thế nhưng Cơ Thành không hiểu vì sao lúc đó Minh Nhật lại... rút tay ra khỏi tay mình, hiển nhiên, hậu quả ai cũng có thể đoán được, Minh Nhật ngã từ trên cao xuống cùng tiếng thét
-Ối!!! Cứu đệ, hoàng huynh!
Quá khứ tám năm trước, lúc Minh Nhật đổ oan cho Cơ Thành, chợt nhiên hiện về trước mắt anh.
Nhẹ nhàng ôm xác hoàng đệ, vị tam hoàng tử nói khẽ
-Nếu như khi đó, đệ không rút tay lại thì sau này không bao giờ huynh buông tay đệ ra! Nhất định là thế, Minh Nhật à!...
Nở nụ cười, Cơ Thành nhìn lên bầu trời cao, tim rất đau và vì thế anh khóc.
Gió thổi đùa hàng ngàn cánh hoa rơi ngập tràn trong khung cảnh nắng vàng nhạt.
Hôm ấy, lạ thay, màu xanh của bầu trời vô cùng sáng trong, đẹp đẽ.
Bởi lẽ, dưới vòm trời đó, Minh Nhật đã chết.
Và nó chỉ đẹp duy nhất một lần.
Minh Nhật, nếu... huynh chỉ giả sử, nếu như được lựa chọn vậy đệ có muốn quay về những ngày trước, lúc ba huynh đệ ta vui vẻ cùng nhau?
Đệ, đã rất nhiều lần tự hỏi mình câu hỏi đó.
Không!!! Không bao giờ đệ muốn quay lại!
Không, đó không phải là điều đệ muốn nói vào lúc ấy.
Huynh hiểu rồi...!
Câu trả lời tận đáy lòng của đệ là Có!
Nếu thời gian có thể quay ngược, ngàn lần đệ mong...
... Sự bình yên nuôi nấng những cánh hoa
Hãy cho ta thấy hạnh phúc, cảm giác bên người, đã không còn ở đây nữa.
Thứ tha!
Có tiếng bước chân rất khẽ, cách nơi Cơ Thành đang ôm Minh Nhật, Lạc Diễm âm thầm lặng lẽ quay gót.
Anh rời vườn ngự uyển cùng nỗi buồn da diết.
Và để lại trên bậc thềm đá, những cánh hoa úa tàn. Từ giờ, chúng sẽ được nuôi dưỡng... bởi sự Bình yên!
Nửa tháng sau...
Ở phủ vương gia, không khí nhộn nhịp vô cùng, người người ra vào rộn ràng không ngớt.
Trước cổng phủ, những tấm vải đỏ cùng mấy chiếc đèn l*иg treo dài.
Hôm nay là ngày thành thân giữa Tinh Đạo và Tử Băng, Hiểu Lâm và Nguyệt Tịnh.
Một ngày đại hỉ.
Ngoài vườn hoa, hai huynh đệ Tinh Đạo, mặc y phục tân lang, lẫn bốn huynh đệ họ Trần đang trò chuyện vui vẻ với Lạc Diễm và Linh Nhạc.
Hiển nhiên là những lời chúc mừng.
Vị lục hoàng tử đặt tay lên vai Tinh Đạo, Hiểu Lâm, vỗ nhẹ
-Cuối cùng nhị vị tiểu vương gia cũng đã nên gia lập thất, Lạc Diễm mừng thay cho hai người.
Tinh Đạo cười, gật đầu
-Đa tạ lục vương gia, Tinh Đạo đã rất mong ngài với cửu công chúa đến uống rượu hỉ.
Bên cạnh, Trần Nhất bảo
-Tất nhiên, ngày đại hỉ của đại ca thì làm sao lục vương gia và công chúa không đến được chứ.
Nghĩ ra điều gì, Hiểu Lâm bèn tinh ranh hỏi
-Này, hôm nay ngài uống rượu hỉ của hai huynh đệ tôi vậy bao giờ chúng tôi mới được uống rượu hỉ của ngài với Linh Nhạc đây?
Lời Hiểu Lâm vừa dứt thì Lạc Diễm, Linh Nhạc nhìn nhau, cười cười.
Chợt Trần Thống đưa mắt sang Lạc Diễm
-Mà sao không thấy tam vương gia? Ngài ấy sẽ đến dự lễ thành thân này chứ?
Nghe nhắc về Cơ Thành là những người nọ bắt đầu xuất hiện nỗi buồn trong lòng.
Lạc Diễm chậm rãi đáp
-Ừm, huynh ấy bảo không thể đến và mong nhị vị vương gia bỏ qua cho sự thất lễ. Huynh ấy chúc phúc Tinh Đạo với Tử Băng, Hiểu Lâm với Nguyệt Tịnh răng long đầu bạc.
Đối diện, Tinh Đạo dịu dàng
-Vâng, xin lục vương gia chuyển lời đến tam vương gia, huynh đệ Tinh Đạo đa tạ lời chúc phúc của ngài ấy và mong ngài ấy sớm ngày đoàn tụ với Các Tự tiểu thư!
Lạc Diễm gật khẽ.
Đúng lúc, giọng Giả Nam, Vân Ngạn gọi lớn
-Mọi người sắp đến giờ rồi! Mau vào trong thôi! Tất cả đã có mặt đông đủ, chỉ còn hai tân lang thôi.
Linh Nhạc liền giục
-Phải đấy, đừng để hai tân nương chờ, không hay đâu.
Trần Giang, Trần Sơn háo hức đẩy nhanh Hiểu Lâm đi vào bên trong như thể đây là ngày thành thân của họ. Tinh Đạo, Trần Thống, Trần Nhất cũng mau chóng theo sau.
Còn lại hai người, Linh Nhạc xoay sang Lạc Diễm, nghiêng đầu hỏi
-Ngài không vào cùng mọi người à?
Lạc Diễm cười, lắc đầu
-Ta chợt nhớ ra còn một vài việc phải làm, nàng cứ vào trước. Yên tâm, ta sẽ sớm quay lại.
Hiểu ý, Linh Nhạc mỉm cười rồi từ từ cất bước.
Dõi theo bóng cô công chúa, Lạc Diễm khẽ thở ra, trong đầu nghĩ đến một người.
............................
Trong đại phòng, Hiền Sang, Chu phu nhân, Kim Long, Quan phu nhân ngồi ngay ngắn, chờ đợi.
Trước mặt họ, Tinh Đạo và Tử Băng, Hiểu Lâm và Nguyệt Tịnh đứng thành hang ngang, chuẩn bị bái lễ.
Được sự uỷ thác của mọi người nên Trần Thống thành người hô bái.
Anh chàng nhị ca cất giọng thật to
-Nhất bái thiên địa!
Đồng loạt, bốn người kia quay lại, hướng ra cửa phòng lớn, từ từ cúi người.
-Nhị bái cao đường!
Bốn người xoay trở lại, đối diện bốn đấng sinh thành, cung kính cúi người lạy tạ.
-Phu thê giao bái!
Tinh Đạo, Tử Băng liền quay qua, cúi người giao bái, bên cạnh, Hiểu Lâm với Nguyệt Tịnh cũng vậy.
Tiếp, Tinh Đạo lẫn Hiểu Lâm nhẹ nhàng vén khăn trùm của hai tân nương lên.
Tử Băng ngước mặt nhìn Tinh Đạo, mỉm cười
-Đại ca, cuối cùng huynh và đệ đã có thể trở thành phu thê. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của đệ!
-Huynh cũng vậy!
Nói xong, Tinh Đạo đặt tay lên hai bờ vai Tử Băng toan ôm cô thì bất chợt tiếng Hiền Sang cất lên
-Khoan! Khoan đã! Thế là không được rồi!
Thấy mọi người ngạc nhiên, vị vương gia già điềm đạm
-Cả hai bây giờ đã là phu thê, sao cứ gọi nhau là “đại ca” với “đệ đệ” không vậy? Phải sửa cách xưng hô đi, nghe không hay chút nào!
Bấy giờ, Tinh Đạo lẩn Tử Băng mới nhớ ra điều ấy, tức thì, hai người bắt đầu khó xử.
-Phụ thân, chúng con gọi đã quen, trong một sớm một chiều không thể sửa ngay được.
Nghe trưởng tử bảo thế, Hiền Sang liền mở quạt vàng, ngồi xuống ghế
-Thế thì đừng ôm nhau! Khi nào xưng hô cho đúng, phụ thân mới cho ôm!
Khỏi nói, tất cả đều há hốc kinh ngạc. Đứng bên cạnh đại ca, Hiểu Lâm đảo mắt rồi hỏi
-Phụ thân, vậy con với Tịnh Tịnh ôm nhau được chứ?
-Không! Phải chờ đại ca con xong đã...
Trông tình hình khẩn cấp, Hiểu Lâm đưa tay kéo nhẹ y phục Tinh Đạo, giục
-Huynh còn chờ gì nữa, mau mau sửa cách xưng hô đi!
Tinh Đạo lúng túng, hỏi ngập ngừng
-Nhưng... nhưng huynh biết gọi Băng Băng là gì đây?
Chán nản thở ra, Hiểu Lâm bảo
-Được rồi, huynh nhìn đệ đây này!
Hiểu Lâm nhanh chóng xoay người đối diện với Nguyệt Tịnh, anh cười tươi rồi gọi
-Nương tử! Huynh rất yêu muội!
Nghịch ngợm chẳng kém Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh hùa theo, vẻ ngại ngùng
-Vâng, tướng công, muội cũng rất, rất yêu huynh!
Dứt lời, cả hai ôm nhau thắm thiết khiến những người có mặt tại đây, kể cả Hiền Sang, Chu phu nhân, Quan phu nhân, đều giương mắt chằm chằm vào chúng.
Về phía Tinh Đạo và Tử Băng, hai người thấy hơi rùng mình.
Nhưng đâu còn cách nào khác, chúng đành phải làm theo “điều chỉ bảo” của Hiểu Lâm.
Lóng ngóng một lúc lâu, Tinh Đạo mới nhìn cô gái họ Hoa, gọi khẽ
-Nương... nương tử!
Không khác gì anh chàng tiểu vương gia, Tử Băng cũng lúng túng, e ngại đáp lời
-Vâng, tướng... công!
Cả hai vừa gọi xong thì đồng loạt tất cả vỗ tay, tung hô ầm ĩ khiến họ phát ngượng hết cả.
Hài lòng, Hiền Sang gật đầu
-Ừm, vậy nghe có hay hơn không. Rồi, hai đứa ôm nhau đi, chờ nãy giờ chắc cũng nôn nóng lắm.
Cười ngượng, Tinh Đạo nhẹ nhàng ôm Tử Băng vào lòng, thật ấm áp.
Tử Băng nhắm mắt, chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Sau màn thân mật đó, Trần Thống đưa mắt nhìn bốn người, cười bảo
-Bây giờ tất cả hãy dâng trà cho phụ mẫu!
Lời anh vừa dứt thì tức khắc, Trần Giang, Trần Sơn lần lượt mang trà đến cho cả bốn người kia.
Tinh Đạo, Tử Băng quỳ xuống trước. Cả hai cùng dâng trà cho Hiền Sang, Chu phu nhân.
Uống xong, Chu phu nhân đưa phong bì đỏ cho hai con, mỉm cười
-Mẫu thân chúc cả hai răng long đầu bạc, sớm sinh quí tử.
-Đa tạ mẫu thân!
Đến lượt Hiền Sang, ông cũng trao phong bì cho con rồi bảo
-Phải biết giữ trọn đạo phu thê, sống hạnh phúc, biết không?
-Dạ, phụ thân.
Tiếp, Tinh Đạo cùng Tử Băng quỳ xuống trước Kim Long. Vị quan già xúc động, sóng mũi cay cay.
Dâng trà cho Kim Long, Tử Băng mắt đỏ hoe, nói nghẹn
-Lão gia, ơn tình của lão gia, Tử Băng suốt đời không quên.
Kim Long vỗ vỗ tay Tử Băng, gật gật
-Cuối cùng, ta cũng có thể yên tâm về con. Các Tự mà biết, hẳn sẽ rất vui mừng.
Hiểu nỗi đau trong lòng vị quan già, Tử Băng tự dưng gọi
-Phụ thân! Từ giờ, để con thay tiểu thư chăm sóc cho phụ thân, được không ạ?
Thoáng bất động, niềm vui mừng dâng trào trong lòng Kim Long.
Nheo mắt, lệ ứa ra từ những nếp nhăn nơi đuôi mắt, ông nở nụ cười hiền từ, mãn nguyện.
Ngay cạnh đó, Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh cùng dâng trà cho Quan phu nhân.
Hiểu Lâm hớn hở gọi
-Nhạc mẫu!
Quan phu nhân buồn cười, mắng yêu
-Thành phu thê rồi, hai đứa bớt nghịch ngợm lại. Đây, mẫu thân cho cả hai, mau mau sinh quí tử.
Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh đồng loạt đáp, ra điều vui sướиɠ lắm, rồi chúng đón lấy phong bì đỏ.
Màn dâng trà kết thúc. Mọi người bắt đầu vào tiệc mừng.
Thấy Vân Tiêu trầm ngâm đứng ngay cửa phòng, Cao Lôi đến bên cạnh, hỏi
-Sao huynh lại đứng đây, không vào trong à?
Thở dài thườn thượt, anh chàng họ Vân hướng mắt nhìn gì đó ngoài khuôn viên
-Tôi đang nghĩ, lẽ nào nhận Thượng Giả Nam làm muội phu?
Nhanh chóng, Cao Lôi nhìn ra phía xa xa thấy Vân Ngạn đang đuổi theo Giả Nam...
-Huynh đã bảo muội đừng có theo huynh nữa.
-Không, muội thích thế, muội đã quyết định thành thê tử của huynh òi.
-Còn khuya, huynh tuyệt đối không thành thân với muội.
-Xì, bày đặt mắc cỡ nữa. Nam ca ca, kiếp này huynh đừng hòng thoát khỏi muội!
-Trời ơi, ai cứu tôi với!
Vừa rượt đuổi nhau, cả hai vừa la hét ầm ĩ náo loạn cả một góc khuôn viên.
Lắc đầu, Vân Tiêu chán ngán trở vào trong bởi nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ sau này.
Còn Cao Lôi thì nhún vai rồi đi theo sau.
Khách mời hôm nay phần lớn là các bá quan văn võ trong triều.
Ngay chiếc bàn giữa phòng, Trần Lăng ngồi nhìn hết lượt bốn tiểu tử, trầm tư
-Mấy đứa nên học hỏi nhị vị tiểu vương gia, mau chóng thành gia lập thất đi.
Đối diện, Trần Sơn ra vẻ đau khổ
-Dạ phụ thân, chúng con cũng muốn lắm nhưng mà có được đâu.
-Nghĩa là sao?
Đứng cạnh đệ đệ, Trần Giang nói vẩn vơ
-Muốn là một chuyện, nhưng có ai chịu thành thân không mới là quan trọng, phụ thân ơi.
Trần Lăng nhíu mày. Mau chóng, Trần Nhất lên tiếng
-Phụ thân, hôn nhân đâu thể muốn là được, cứ tuỳ vào duyên phận thôi, ép buộc cũng vô ích.
Thở dài, Trần Lăng phải công nhận lời thứ tử là đúng.
Chợt, ông thấy Trần Thống vẻ như chẳng quan tâm nên hỏi
-Con có nghe phụ thân nói gì không? A Thống, ở đây con là huynh lớn, phải làm gương cho các đệ đệ.
Trần Thống bình thản trả lời
-Phụ thân, con đã quyết không thành thân với bất kỳ vị cô nương nào hết, sống ung dung tự tại như bây giờ là tốt nhất ạ!
-Không được, con là trưởng tử cần có trách nhiệm giữ hương khói cho dòng họ Trần.
-Vậy thì con xin nhường nghĩa vụ ấy cho A Nhất!
Giật mình, Trần Nhất xua tay liên tục
-Nhị ca, huynh đừng đùn đẩy trách nhiệm vào đệ chứ.
Tức thì, Trần Giang, Trần Sơn trêu
-Phụ thân ơi, nhị ca không muốn thành thân chỉ muốn làm người hô bái thôi. Ha ha ha.
-Hai đứa im ngay, còn lắm mồm là huynh xử đấy!
Cứ thế, Trần Lăng và bốn tiểu tử tranh cãi kịch liệt về vấn đề thành thân.
Với tình hình này, xem ra, sẽ phải rất lâu thì mong mỏi của Trần Lăng đại nhân mới được đáp ứng.
Lặng lẽ ngắm nhìn hài cốt của phụ hoàng, mẫu hậu, Lạc Phổ, Sở Hùng, Minh Nhật, Trường Dinh, Lạc Kỳ, Cơ Thành đứng yên giữa phòng, ánh mắt bất động phản chiếu dòng suy nghĩ nào chẳng rõ, nhưng trông anh thanh thản, nhẹ nhõm.
Phía sau, cửa phòng mở, có người bước vào. Là Lạc Diễm.
Thấy hoàng huynh không xoay lại, Lạc Diễm liền chậm rãi tiến đến gần, đứng ngang hàng
-Huynh lại nhớ mọi người sao?
Im lặng vài giây, Cơ Thành lên tiếng, thật nhỏ
-Huynh sắp rời khỏi kinh thành nên đến đây thăm phụ hoàng, mẫu hậu, đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, tứ hoàng đệ, ngũ hoàng đệ, Kỳ Kỳ. Ra đi lần này huynh không biết khi nào mình trở lại.
-Huynh đã quyết định?
-Phải, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, huynh nghĩ mình không còn gì để lưu luyến.
Thở ra, Lạc Diễm để hai tay ra sau lưng, ngước mặt nhìn về phía trước
-Mai là lễ đăng ngôi của đệ, huynh cũng không thể ở lại ư?
Bấy giờ Cơ Thành mới quay qua hoàng đệ, mỉm cười
-Lạc Diễm, từ giờ đệ đã trở thành Nam Vương, hãy thật mạnh mẽ, huynh tin đệ nhất định là một minh quân, đệ đừng phụ lòng mong mỏi của mọi người.
Xoay sang bên đối diện hoàng huynh, Lạc Diễm khẽ khàng
-Bảy huynh đệ nhưng giờ đây chỉ còn hai, đệ thật sự không muốn phải mất luôn huynh.
-Đệ nói gì thế, huynh vẫn ở bên đệ, chỉ cần đệ tin tưởng thì huynh mãi mãi bên cạnh đệ, ngay đây.
Vừa nói, Cơ Thành vừa nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Lạc Diễm, nơi vị trí của trái tim.
-Và đệ cũng sẽ luôn trong lòng huynh.
Nhìn nhìn Cơ Thành một lúc, Lạc Diễm cười đáp
-Vâng, đệ hiểu. Đệ tôn trọng quyết định của huynh. Nhưng một ngày nào đó, huynh đệ ta có thể gặp lại nhau không?
-Tất nhiên, nhất định huynh đệ ta sẽ hội ngộ và đến lúc ấy, huynh hy vọng đệ đã là một vị vua thật sự.
Cơ Thành đưa tay lên, ánh mắt trìu mến hướng vào hoàng đệ.
Giống lần trước, không chần chừ Lạc Diễm bắt tay hoàng huynh và nói
- Đệ chúc huynh thượng lộ bình an! Lời hứa này đệ chắc chắn sẽ thực hiện!
Trải qua nhiều mất mát, khổ đau, dù có muốn thế nào đi nữa thì
mọi chuyện cũng chẳng thể quay về như xưa.
Không thể!
Khi Lạc Diễm rời khỏi phòng, chỉ còn một mình, Cơ Thành nhìn lại lần nữa hài cốt của bảy người.
Chợt, đôi mắt anh dừng lại ngay hài cốt của Minh Nhật...
Tam hoàng huynh, nếu... nếu có kiếp sau, đệ muốn sẽ lại là hoàng đệ tốt của huynh, được chứ?
Thoáng bất động vài giây, Cơ Thành từ từ lấy trong người ra một vật rồi nhẹ nhàng đặt lên hủ cốt hoàng đệ và mỉm cười thanh thản.
Rất nhanh sau đó, vị hoàng tử xoay lưng, bước đến bên cửa phòng...
Cánh cửa khép lại, không gian chìm vào lặng lẽ, cô quạnh.
Một lần nữa, Cơ Thành không đáp lời Minh Nhật.
Thế nhưng, anh đã mỉm cười thật tươi.
Đó... ắt hẳn đã là câu trả lời!
Có chiếc lá vàng khô vô tình được gió đưa vào cửa sổ phòng, thả nhẹ nhàng lên hủ cốt của Minh Nhật.
Và trên ấy, bốn mảnh bạch ngọc xếp ngay ngắn nằm bình yên.
****************
Bước ra khỏi cổng thành, Cơ Thành thấy Bạch Trung cư sĩ đứng chờ anh tự lúc nào, bên cạnh còn có chiếc xe ngựa.
Sải những bước dài đến chỗ vị hiền triết, Cơ Thành cất giọng
-Đã để Bạch Trung cư sĩ phải chờ lâu như vậy, thật không phải.
Bạch Trung cư sĩ vuốt râu, lắc đầu
-Tam vương gia đừng khách sáo, Bạch mổ chỉ muốn là người cuối cùng tiễn ngài lên đường.
-Vâng. Bạch Trung cư sĩ, mong ngài sẽ giúp đỡ Lạc Diễm, nếu đệ ấy có một quân sư như ngài đây thì Cơ Thành không còn gì lo lắng.
-Điều ấy, xin tam vương gia cứ yên tâm, Bạch mổ sẽ hết lòng phò trợ lục vương gia.
Cơ Thành gật đầu xong anh mau chóng lên xe ngựa, đưa tay vén bức màn, anh thấy bên trong Các Tự nằm nhắm mắt, trông cô ngủ rất ngon.
Nhẹ nhàng đỡ Các Tự dậy, Cơ Thành dịu dàng bảo
-Chúng ta lên đường thôi!
Bên ngoài, vị cư sĩ tóc bạc hiền hậu đề nghị
-Để Bạch mổ giúp ngài!
Cơ Thành ngồi xuống phía trước xe, bên cạnh, Bạch Trung cư sĩ đỡ Các Tự dựa vào người anh, mái đầu cô tiểu thư tựa trên bờ vai anh.
Các Tự vẫn ngủ.
Chào từ biệt Bạch Trung cư sĩ, Cơ Thành chậm rãi cho ngựa kéo xe đi.
Vị hiền triết dõi mắt theo bóng chiếc xe khuất dần, đôi mắt sáng trong sâu thẳm
-Mong Các Tự tiểu thư sớm tỉnh lại!
Nhờ may mắn, Bạch Trung cư sĩ đã kịp thời giải độc cho Các Tự.
Tuy thế, cô tiểu thư chưa thể sống lại như trước.
Cô sẽ chìm vào giấc ngủ một thời gian dài.
Không rõ Các Tự có thể tỉnh lại hay không nhưng Cơ Thành vẫn tin rằng
một ngày nào đó, cô sẽ mở mắt ra.
Cơ Thành quyết định rời khỏi kinh thành, phiêu bạt giang hồ, mang theo Các Tự.
Anh xin Kim Long cho phép mình được làm thế.
Dù không nỡ nhưng chẳng còn cách nào khác, ông đành đồng ý.
Vì ông hiểu, tiểu nữ sẽ hạnh phúc với điều ấy.
Khi chiếc xe ngựa của Cơ Thành ra khỏi kinh thành được vài dặm thì đột nhiên trên trời bất ngờ xuất hiện những hạt tuyết trắng xoá.
Ban đầu còn ít nhưng càng lúc tuyết rơi càng nhiều. Khắp nơi được phủ đầy tuyết.
Và điều kỳ lạ là, Bắc Đô chưa đến mùa đông vậy thì tại sao có tuyết, quả nhiên thật lạ lùng.
Tất cả những người dân Bắc Đô đều kinh ngạc trước sự thay đổi của thiên nhiên.
Ngồi trên xe ngựa, Cơ Thành đưa tay đón lấy mấy bụi tuyết lạnh giá
-Sao tuyết lại đột nhiên rơi nhỉ?
Đang thừ người thì bất chợt, vị hoàng tử nghe một âm thanh rất lạ âm vang trên cao.
Là tiếng chim.
Lập tức, Cơ Thành ngước mặt lên trời và anh vô cùng sửng sốt bởi thấy bóng dáng Chim Lửa, loài chim thần thoại của xứ sở Bắc Đô.
Phải, hoà lẫn trong màn tuyết, hình ảnh Chim Lửa giang đôi cánh rộng bay lượn dần dần hiện ra.
Trong khoảnh khắc đất trời giao nhau, vạn vật sống lại
trên bầu trời xanh cao vời vợi một con chim lớn màu đỏ
với chiếc đuôi dài bằng lửa cháy rực đang giương đôi cánh sải dài ngàn dặm.
Là Chim Lửa. Niềm tự hào của các vị thần.
Hàng ngàn hoa tuyết vây quanh thân hình Chim Lửa mang nhiều màu sắc kỳ ảo khiến Chim Lửa càng thêm lộng lẫy như vẻ đẹp chốn thần tiên lạc xuống trần gian.
Chim Lửa bay lượn, hòa thân hình đỏ rực lửa vào những vòng xoáy tuyết.
Đẹp. Mơ màng kỳ ảo. Chim Lửa như múa vũ điệu giao mùa giữa trời và đất.
Hình ảnh ấy quả nhiên là bức tranh thần thoại.
Chim Lửa, kết tinh từ tất cả các vẻ đẹp của thế gian hoàn mỹ.
Hiển nhiên, những người dân Bắc Đô thêm lần nữa kinh ngạc vì sự xuất hiện của Chim Lửa.
100 năm, Chim Lửa mới trở về Bắc Đô, vậy thì tại sao bây giờ lại...
Hàng trăm người lần lượt đổ xô ra ngoài ngắm nhìn con vật thiêng.
Ngay cả ở Chu phủ, tất cả những người nọ cũng quan sát Chim Lửa trong nỗi hân hoan.
Trong hoàng cung, Lạc Diễm, Linh Nhạc hết sức ngỡ ngàng khi thấy Chim Lửa.
Đặc biệt là Lạc Diễm, bởi đây là lần đầu anh thấy loài chim quí này.
Trở lại vùng đất ngoài kinh thành, Cơ Thành ngước mặt dõi theo vòng xoáy tuyết bao quanh Chim Lửa
-Thật kỳ diệu! Cách đây hai năm Chim Lửa đã về Bắc Đô một lần thế mà bây giờ nó lại xuất hiện. Các Tự, muội xem, chẳng phải là điều lạ lùng ư?
Vừa hỏi, Cơ Thành vừa xoay qua bên cạnh nhìn Các Tự đang nhắm mắt.
Nhẹ nhàng, anh lấy áo khoác choàng lên người cô rồi mỉm cười.
Sau đó, vị hoàng tử tiếp tục cho xe ngựa chạy đi trong màn tuyết lất phất.
Và... trong lúc mãi hướng mắt về phía trước, Cơ Thành đã không hay biết, những ngón tay của Các Tự khẽ động đậy.
Chim Lửa, biểu tượng của Kỳ Tích!
Khi Chim Lửa xuất hiện sẽ có phép lạ!
Gió trời truyền tụng rằng, những ai được trông thấy Chim Lửa đầu tiên người đó sẽ vượt qua mọi khó khăn và vươn đến hạnh phúc đích thực.
*****
Chu phủ, hôm nay là ngày thành thân của Tinh Đạo, Tử Băng, Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh.
Trên tường thành hoàng cung, Lạc Diễm và Linh Nhạc cùng đứng nhìn cõi trời đất mênh mông, rộng lớn.
Đâu đó, tiếng vó ngựa phi nhanh, có chiếc xe đang chạy về phía trước mang theo Cơ Thành lẫn Các Tự đến nơi cùng trời cuối đất với những tháng ngày hạnh phúc, bình yên về sau.
Tất cả, tất cả đều bắt đầu
một cuộc sống mới
một triều đại mới
một hạnh phúc mới
Mãi mãi.
*****
Sơ lược
Năm ấy, Lạc Diễm lên ngôi hoàng đế, trở thành Nam Vương thứ 17 của Nam Đô.
Sau khi thành thân với Hoàng Nam Linh Nhạc, cửu công chúa đương triều, Lạc Diễm sát nhập Nam và Bắc Đô thành một sau đó tiến quân đi chinh phạt Đông và Tây Đô.
Hai huynh đệ Tinh Đạo, bốn huynh đệ họ Trần, Giả Nam, Vân Tiêu, Bạch Trung cư sĩ... tiếp tục phò trợ Lạc Diễm trên con đường thống nhất các triều quốc.
Mãi 12 năm sau, Lạc Diễm mới thống nhất được bốn triều quốc Bắc-Nam-Tây-Đông Đô, những vùng đất bị chia cắt sau cùng đã nhập lại thành một và một Đế quốc mới được dựng lên.
Lạc Diễm đặt tên nước là Lạc Quốc, lấy niên hiệu Lạc Thái Trị ( nghĩa là trị vì thịnh thế thái bình) đặt Tiền Kỳ làm kinh thành và đóng đô tại đó.
Lạc Diễm không lập phi, chỉ có một hoàng hậu là Hoàng Nam Linh Nhạc. 10 năm sau khi thành thân, Linh Nhạc hạ sinh hoàng tử duy nhất, đặt tên Lạc Bân.
Lạc Quốc dưới sự trị vì của Lạc Diễm vô cùng bình ổn, người người ấm no, giàu có.
Mặt trời chiếu sáng triều đại của Lạc Thái Trị suốt 25 năm dài thì kết thúc...
Khi Lạc Diễm mất, Lạc Bân kế vị, lấy niên hiệu là Lạc Phục Yên và thành thân với Chu Mạn, tiểu nữ của vương gia Tinh Đạo.
Lạc Bân đã tạo nên một triều đại hưng thịnh, hùng mạnh nhất trong lịch sử Lạc Quốc.
Thế nhưng đó vẫn còn là một câu chuyện dài phải kể!
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Giai Thoại Chim Lửa
- Chương 38