Chương 25

Đúng lúc, Trường Dinh đi lại chỗ Cơ Thành

-Trận này kết thúc nhanh hơn đệ nghĩ, cứ tưởng chúng ghê gớm lắm hoá ra lại tệ thế này.

-Đệ thất vọng vì bản thân chưa trổ hết tài nghệ à?

-Ừ, chứ còn gì.

-Được rồi, mai này còn nhiều cơ hội mà.

Cơ Thành vỗ vai hoàng đệ, hai người cùng bật cười.

Chợt Cơ Thành trông thấy Lạc Phổ đứng cách đó không xa đang hướng mắt về phía anh và Trường Dinh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Cơ Thành thì Lạc Phổ liền quay mặt đi, lặng lẽ.

Bước chậm chạp đến bên hoàng huynh, Cơ Thành nhẹ nhàng bảo

-Cám ơn sự trợ giúp của huynh!

Lạc Phổ vẫn với vẻ khó chịu, nói nhạt

-Không cần, ta đâu giúp được gì, là đệ và Trường Dinh chuẩn bị tốt kế hoạch tiến công này.

-Nhưng…

-Thôi, ta hồi phủ, ở đây cũng dư thừa.

Lạc Phổ xoay lưng và anh đã không biết rằng, cái nhìn của Cơ Thành buồn đến mức nào.

Khi đó, núp trong bụi rậm xa xa, Giả Nam đang quan sát tình hình.

Ánh mắt sắc bén nhìn qua một lượt rồi dừng lại ngay đúng chỗ Cơ Thành đứng.

-Theo miêu tả của tể tướng thì hắn ta rất giống, có thể hắn chính là Lạc Cơ Thành. Với lại khi nãy tên tướng kia gọi hắn là tam hoàng tử… vậy là chắc chắn.

Giả Nam liền rút nhanh một mũi tên ra, nở nụ cười

-Với mũi tên tẩm độc thì hắn khó thoát khỏi cái chết.

Anh chàng họ Thượng lắp tên vào cung gỗ, cẩn thận giương lên ngang tầm mắt và hướng vào ngực Cơ Thành.

Lúc đó, một sự cố không ngờ đã xảy ra…

Chẳng hiểu từ đâu, một mũi tên khác, bay vụt ra ngay từ sau lưng Giả Nam, đích nhắm của nó chính là Lạc Phổ.

Mắt Cơ Thành mở to khi thấy mũi tên đang lao về phía Lạc Phổ với tốc độ cực nhanh.

Lập tức, không cần nghĩ ngợi, Cơ Thành chạy đến đồng thời thét lên

-Cẩn thận, đại hoàng huynh!!!

Giật mình, Lạc Phổ quay lại...

Phập!

Lạc Phổ kinh ngạc khi trước mắt là hình ảnh Cơ Thành bị mũi tên cắm phập vào lưng.

Cái nhìn của vị đại hoàng tử sửng sốt, bất động…

“-Cẩn thận, đại hoàng huynh!

Cơ Thành, 9 tuổi, vừa hét vừa đẩy mạnh Lạc Phổ, 13 tuổi, nằm xuống đất để tránh cái giẫm mạnh của con tuấn mã dữ tợn.

May thay, các thị vệ nhanh chân chạy đến kiềm giữ con vật hung hãn.

Khi đã trấn tĩnh lại, Lạc Phổ mới phát hiện Cơ Thành đang nằm đè lên mình. Hốt hoảng, vị đại hoàng tử tức tốc đỡ hoàng đệ dậy, gọi thất thanh

-Cơ Thành, đệ không sao chứ? Trả lời huynh đi!

Bị lay mạnh, Cơ Thành từ từ mở mắt ra

-Hoàng huynh!

-Đệ có bị thương không?

Cơ Thành đưa tay rờ đầu, nhăn nhó

-Không nhưng người đệ hơi ê ẩm có lẽ là do cú ngã lúc nãy.

Lạc Phổ thở phào rồi giở giọng trách mắng

-Đệ có điên không mà làm vậy, lỡ như con ngựa giẫm lên người đệ thì thế nào?

Cơ Thành sụ mặt, đáp lí nhí

-Đệ biết rất nguy hiểm nhưng… đệ không muốn huynh bị thương!

Lắc đầu, Lạc Phổ bảo

-Ngốc, huynh lớn rồi nếu có bị thương thì cũng không sao.

Cơ Thành thật thà trả lời

-Huynh đừng nói vậy, huynh bị thương đệ sẽ còn đau hơn khi mình bị thương đó!

Thoáng lặng người, Lạc Phổ thấy sóng mũi cay cay.

Vài phút sau, vị đại hoàng tử vò đầu hoàng đệ, nói khẽ

-Đồ ngốc!

Cơ Thành ôm vồ lấy cổ hoàng huynh

-Đệ thương huynh lắm!

-Umh, huynh cũng vậy.

Cùng lúc, Minh Nhật chạy nhanh đến, lo lắng

-Đại hoàng huynh, tam hoàng huynh không sao chứ? Hai người nói chỉ đệ cưỡi ngựa… sao lại ngồi ở đây ôm nhau?

Lạc Phổ đầy nhẹ Cơ Thành, mỉm cười nhìn tứ hoàng đệ 8 tuổi

-Không có gì, được rồi, huynh đệ ta tiếp tục buổi học cưỡi ngựa.

Minh Nhật nghiêng đầu khó hiểu nhưng cũng cười tươi

-Vâng!

Đó là khoảng thời gian ba huynh đệ Lạc Phổ, Cơ Thành và Minh Nhật gắn bó, thân thiết.

Ngày nào chúng cũng cùng nhau cưỡi ngựa, vui đùa…


Cả người Cơ Thành ngã vào lòng Lạc Phổ, ngất lịm.

Lạc Phổ đỡ lấy Cơ Thành

máu từ vết thương ngay lưng hoàng đệ loang ra, thấm ướt cả hai bàn tay anh.

-Cơ Thành… máu… máu…

Thấy màu đỏ tươi của máu, Lạc Phổ đứng lặng, toàn thân run run bởi một dòng hồi ức đau buồn đột nhiên trở về.

“Lạc Phổ khóc thét khi thấy Tôn phi dùng dao đâm vào bụng

-Mẫu thân!!!

Lạc Phổ lao đến, dùng cả hai bàn tay nhỏ bé đỡ lấy Tôn phi, cả người bà ngã nhào vào lòng hoàng nhi. Máu phun trào, ướt đẫm.

-Mẫu thân... sao... sao... lại thế... người đừng bỏ con...

Nghe tiếng khóc tức tưởi của con, Tôn phi từ từ mở đôi mắt đầy mệt mỏi

-Phổ nhi ngoan, đừng khóc hoàng nhi... Mẫu thân xin lỗi vì đành để con ở lại một mình. Tha lỗi cho mẫu thân.

-Không! Không! Đừng bỏ con, con xin người!

Lạc Phổ nức nở, gào to.

Tôn phi mỉm cười, nước mắt ứa ra chảy dài, bà nhẹ nhàng đưa bàn tay đẫm máu rờ mặt con

-Phổ nhi, nhất định con phải trở thành một hoàng tử giỏi, phò trợ cho phụ hoàng. Mẫu thân sẽ luôn luôn bên cạnh dõi theo con bất kể đêm ngày... Hãy sống thật tốt, xứng đáng với cái tên Lạc Phổ mà mẫu thân đặt cho con!

Vừa dứt lời, cả người Tôn phi run mạnh, rồi đôi mắt khép lại, mái đầu gục lên bờ vai con.

Lạc Phổ chết lặng, cái nhìn trân trân, đáng thương.

Buổi chiều hôm ấy, các thị vệ cung nữ ở cung Diệu Tiên nghe tiếng thét xé lòng, đớn đau của đại hoàng tử Lạc Phổ. Lúc đó, ngài chỉ mới 15 tuổi .


Giọng Trường Dinh chợt vang lớn bên cạnh

-Đại hoàng huynh... lưng của tam hoàng huynh chảy máu nhiều quá, cần nhanh chóng đưa huynh ấy về phủ của đệ! Nhanh lên!

Lạc Phổ giật mình, chưa kịp phản ứng gì thì Trường Dinh đã tức tốc đỡ lấy người Cơ Thành ra khỏi vòng tay anh.

Vị đại hoàng tử giương mắt nhìn theo tam hoàng đệ được đưa đi, lưng áo ướt đẫm máu.

Trong phút chốc, lòng Lạc Phổ sợ hãi, cảm giác chới với kéo đến.

Về phía Giả Nam, anh hạ cung xuống, sự cố bất ngờ này đã phá hỏng kế hoạch ám sát Cơ Thành. Không thể chừng chừ ở đây được, Giả Nam đành rời khỏi đó.

****************

Các Tự xoay lại, dưới chân ghế đá, miếng bạch ngọc vỡ tan.

Khi nãy, cô tiểu thư đứng dậy và thình lình miếng ngọc quí rơi xuống cùng tiếng vỡ lớn.

Tiểu Hoàn vô cùng kinh ngạc

-Sao ngọc lại vỡ? Đây là ngọc của tam hoàng tử... lẽ nào ngài ấy...

Các Tự từ từ cúi xuống nhặt mảnh vỡ lên, đôi mắt bần thần, trắng xoá.

Người ta nói, khi ai đó gặp nạn thì đồ vật của họ sẽ đột ngột vỡ như báo điềm dữ.

-Tam hoàng huynh, huynh ấy...

Các Tự nói đứt quãng và linh cảm báo cô biết, Cơ Thành gặp nạn.

Cơn choáng kéo đến, cô tiểu thư mất thăng bằng ngã ra phía sau.

Tiểu Hoàn hốt hoảng đỡ chủ nhân

-Thái tử phi!

-Không, ta không sao.

-Hay để Tiểu Hoàn đưa người về phòng nghỉ?

Đầu óc trống rỗng, hầu như chẳng thể nghĩ bất về kỳ điều gì nên Các Tự miễn cưỡng đồng ý.

****************

-Phù, mệt quá, cuối cùng cũng dừng chân!

Trần Sơn uể oải, vươn vai vì cả buổi sáng ngồi trên lưng ngựa.

Trần Giang bảo

-Chưa đâu, còn phải chuẩn bị bữa trưa nữa đấy.

Trần Sơn nhăn mặt, ngán ngẩm.

Vừa lúc, tiếng Trần Thống vang lên bên cạnh

-Mấy đứa biết nhiệm vụ của mình rồi chứ?

-Vâng!

-Nếu thế thì tranh thủ nghỉ ngơi rồi đi làm việc. Mà Hiểu Lâm, Tử Băng đâu?

Hai người nọ toan trả lời thì bỗng cả ba nghe giọng Hiểu Lâm ầm ĩ

-Tôi bào cô đi tìm củi khô với Tử Băng, cô không nghe à?

Đối diện, Nguyệt Tịnh ngồi trên tảng đá, đấm vai vẻ dửng dưng

-Lúc sáng ta đâu có nói là sẽ làm theo yêu cầu của ngươi. Tóm lại, ta không tìm củi khô.

Hiểu Lâm tức tối, vò đầu

-Trời ơi, điên người với cô ta mất.

Thấy vậy, Tử Băng khuyên huynh lớn

-Thôi, lục ca đừng ép Nguyệt Tịnh nữa, để một mình đệ đi tìm là được.

-Không, cô ta nhất định phải đi. Tìm ít củi khô về mà cũng không làm nổi ư... Tôi hỏi lần cuối, cô có đi không?

Nguyệt Tịnh dứt khoát một từ

-Không!!

Cơn giận sục sôi khi trông dáng vẻ thảnh thơi của cô tiểu thư họ Quan, điên tiết và chẳng kịp suy nghĩ, Hiểu Lâm liền cúi xuống rồi vác Nguyệt Tịnh lên vai trước sự sửng sốt của tất cả mọi người xung quanh.

Nguyệt Tịnh giẫy giụa, hét ầm

-Tên chết tiệt, ngươi đang làm gì vậy hả, bỏ ta xuống ngay!

Hiểu Lâm lớn giọng

-Khi nào cô chịu cùng Tử Băng tìm củi khô về thì tôi sẽ thả cô xuống.

Nguyệt Tịnh dùng hai tay đánh mạnh vào lưng anh mấy cái liền, quát

-Đê tiện, hạ lưu, bỉ ổi... buông ta ra!

-Không! Cô đừng có giở thói ương bướng ở đây.

-Bỏ ta ra!

-Không bao giờ!

Mặc Nguyệt Tịnh vùng vẫy, đánh, mắng thế nào, Hiểu Lâm vẫn kiên quyết chẳng bỏ cô xuống.

Những người kia đứng há hốc trong vài phút rồi mới chợt tỉnh, Tinh Đạo lên tiếng trước, ngăn

-Hiểu Lâm, dừng lại đi, sao đệ lại làm vậy với Quan tiểu thư?

Tiếp theo là tiếng Trần Thống

-Đúng đó, có gì từ từ nói, thế này là khiếm nhã lắm.

Tử Băng thêm lời ngăn cản

-Lục ca, mau bỏ Nguyệt Tịnh xuống, đừng lỗ mãng.

Hiểu Lâm quay qua, phản ứng gay gắt

-Mọi người cứ để đệ lo, không được can thiệp vào. Hết chịu nổi cô tiểu thư ngang tàng này rồi, chẳng xem ai ra gì, cô ta không chịu đi tìm củi khô thì đệ tuyệt đối không thả xuống!

Sáu người còn lại nhìn nhau khó xử trước thái độ quyết liệt của Hiểu Lâm.

Anh chàng lục ca hỏi vọng sang Nguyệt Tịnh

-Thế nào? Nghe lời chưa?

Sau câu hỏi đó tự dưng Nguyệt Tịnh ngừng đánh, im lặng chốc lát rồi đáp

-Được, ta làm!

-Hừ, phải vậy chứ.

Hiểu Lâm bấy giờ mới thả Nguyệt Tịnh xuống.

Chân vừa đứng vững trên nền đất là lập tức cô tiểu thư nghịch ngợm vung tay lên.

Pặt!

Xui xẻo thay, hình như do đề phòng trước nên Hiểu Lâm nhanh chóng giữ được tay Nguyệt Tịnh khi cô định tát anh. Hiểu Lâm nhìn chằm chằm

-Đừng có giở cái trò này ra. Tôi biết tỏng tính cô.

Nguyệt Tịnh nghiến răng, không chịu thua, cô liền giơ cao cánh tay còn lại. May mắn chẳng đến với cô khi lần nữa, Hiểu Lâm ngăn được cú đánh.

Đến lúc này thì Nguyệt Tịnh hoàn toàn bị “khoá chặt”, không vùng vẫy được gì.

Hiểu Lâm, hai tay nắm chặt hai tay Nguyệt Tịnh, cười cười

-Sao, phục chưa? Cô ghê gớm thật, miệng bảo làm thế mà lại định đánh người khác. Lần này xem cô có chịu nghe lời tôi không!

Thấy Nguyệt Tịnh chẳng phản ứng, mái đầu cúi thấp, Hiểu Lâm bảo

-Gì, cô lại muốn giở trò nào ra nữa?

Sau vài giây lặng thinh, Nguyệt Tịnh từ từ ngẩng mặt lên.

Hiểu Lâm chợt bất động, cái nhìn sửng sốt khi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước của cô.

Cô tiểu thư nhìn anh chàng họ Chu, nói khẽ, đầy hờn trách

-Ta ghét ngươi, Chu Hiểu Lâm!

Hiểu Lâm tròn xoe mắt, tức thì chẳng hiểu sao tim lại đập mạnh. Đúng, lần đầu tiên, trong anh xuất hiện dòng cảm xúc kỳ lạ, khó tả.

Trái tim Hiểu Lâm càng đập nhanh hơn khi những giọt lệ bắt đầu chảy dài trên gương mặt cô tiểu thư. Có lẽ chính vì thế mà tay anh dần thả lỏng.

Thời cơ đã đến, Nguyệt Tịnh lập tức đạp lên chân Hiểu Lâm, vùng thoát khỏi sự kiềm giữ.

Đau điếng, anh chàng lục ca ôm chân, nhăn nhó

-Cô... cô...

Nguyệt Tịnh lau nước mắt, cười thích thú

-Đừng tưởng dễ bắt nạt Quan Nguyệt Tịnh này, Hiểu Lâm, ngươi quá xem thường ta! Đáng đời!

Dứt lời, Nguyệt Tịnh quay lưng, bỏ chạy mất dạng.

Khỏi nói, Hiểu Lâm uất ức đến mức nào

-Trời ơi!!

Còn mọi người thì... ôm miệng cười khúc khích trước việc Nguyệt Tịnh làm với Hiểu Lâm.

Trần Nhất đến gần, vỗ vai đệ đệ

-Thôi, để huynh đi khuyên Quan tiểu thư tìm củi khô cùng Tử Băng.

Anh chàng tam ca rời khỏi mà vẫn còn cười cười.

Trần Giang khoanh tay, thở ra

-Hiểu Lâm, keo này đệ thua người ta rồi.

Hiểu Lâm nhắm mắt, cắn môi, chân vẫn còn đau lắm và trong đầu nhủ thầm

-Đúng là nước mắt nữ nhi quả nhiên lợi hại! Nhưng... sao lúc đó, tim mình lại... thật khó hiểu!

****************

Các Tự ngồi lặng im trên giường đúng một canh giờ với mớ óc trống rỗng.

Sự việc miếng bạch ngọc vỡ tan lúc sáng nay cứ lởn vởn trong đầu cô.

Đảo mắt nhìn xuống một mảnh của miếng ngọc, lòng Các Tự rối bời, mọi thứ đều trở nên hỗn độn và quay cuồng.

-Các Tự, huynh… yêu muội!!

-Các Tự… huynh muốn biết, thật ra… muội có yêu huynh không?!

-Trong lòng muội, huynh giữ vị trí nào?

-Đủ rồi, đừng ép huynh, người khác thì có thể nhưng muội thì không! Hơn ai hết, muội hiểu rất rõ trái tim huynh đang dành cho ai!

-Các Tự, huynh chỉ muốn hỏi, có thật muội muốn chúng ta chấm dứt tình cảm này?!

-Được, huynh hiểu! Nếu muội muốn thế thì từ giờ huynh sẽ không làm phiền muội nữa!

........

-Lần đi này có thể sẽ khá lâu con mới hồi cung, con muốn ở lại Hàng Tân vài tháng, dẫu sao ở đó cũng có vài rắc rối cần giải quyết!

-Hoàng đệ muội nhớ giữ gìn sức khoẻ, giúp huynh chăm lo tốt cho Minh Nhật cùng mẫu hậu.


Tách! Giọt lệ long lanh vỡ trào, rơi nhẹ nhàng xuống bàn tay đang giữ chặt mảnh ngọc, bờ vai Các Tự run nhẹ, miệng nói khẽ

-Muội thật ngốc!

Mái đầu cô tiểu thư cúi thấp... Chợt, những câu nói đêm qua của Minh Nhật lại vang lên.

-Nàng biết không, chẳng có ai lại đối xử tệ bạc với một người đang bị liệt cả!!

-Đáng sợ? Phải và ngay bây giờ ta sẽ cho nàng thấy ta đáng sợ đến mức nào?

-Là phi tử của ta, dĩ nhiên, nàng phải thuộc về ta!

-Chẳng lâu nữa hôn lễ sẽ cử hành, chúng ta dù gì cũng trở thành phu thê, có gì là không được?

-Hạ lưu, sao ngài lại trở nên như vậy? Ngài dùng cách cưỡng đoạt thế này sao?

-... Cơ Thành sẽ làm gì nếu biết nàng đã thuộc về ta? Đêm nay... nhất định, ta phải có nàng!


Các Tự ngẩng đầu, ánh mắt vô định dán vào khoảng không phía trước.

Rồi, tự dưng cô nhớ lại lời nói kỳ lạ hôm nào của Bạch Trung cư sĩ

-Thái tử phi, nếu như đó là duyên phận thì người đừng né tránh, chối bỏ mà cứ đón nhận và xin thái tử phi nhớ là, hãy kiên cường, dũng cảm vượt qua mọi khó khăn!

Giờ đây Các Tự mới hiểu ý nghĩa của lời nói đó. Hoá ra, vị hiền triết ấy đã đoán được chuyện tình giữa cô và Cơ Thành nên mới khuyên cô “ nếu như đó là duyên phận thì người đừng né tránh, chối bỏ mà cứ đón nhận…”. Thật chẳng thể ngờ được!

Cùng lúc, hình ảnh Kim Long hiền hậu xuất hiện, câu nói thuở nào của ông vẫn còn đó, rất rõ.

Các Tự, con có thể mỉm cười trước quyết định của mình nhưng tình yêu một khi đã từ bỏ thì sẽ không bao giờ quay trở lại!

Các Tự đứng dậy, lau nhanh nước mắt, gọi to

-Tiểu Hoàn!

Cửa mở, Tiểu Hoàn tức tốc đi vào

-Dạ thái tử phi, người có gì muốn dặn dò Tiểu Hoàn?

-Liêu công công vẫn còn theo dõi phòng ta chứ?

-A, sáng nay thì Tiểu Hoàn không thấy công công, thưa có chuyện gì ạ?

Suy nghĩ nhanh chóng, Các Tự bảo

-Thế thì tốt, ta muốn rời cung đến tỉnh Hàng Tân xem tam hoàng huynh thế nào.

Tiểu Hoàn kinh ngạc

-Thật ư, thái tử phi? Người… người rời cung? Nhưng nếu thái tử biết sẽ rất rắc rối!

-Tỉnh Hàng Tân cách không xa kinh thành, ta sẽ tranh thủ đi sớm về sớm.

Cô hầu nhỏ nhìn chủ nhân

-Thái tử phi lo cho tam hoàng tử?

Các Tự đặt mảnh ngọc lên bàn

-Umh, ta không thể chịu nổi nếu cứ ngồi đây chờ đợi. Ta muốn gặp huynh ấy!

Chưa bao giờ Tiểu Hoàn thấy ánh mắt của Các Tự mạnh mẽ đến thế.

-Vâng, Tiểu Hoàn hiểu, để em đi cùng người!

Ngạc nhiên trong chốc lát, cô tiểu thư xinh đẹp mỉm cười

-Cám ơn em!

Sau khi cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng, Các Tự và Tiểu Hoàn cải nam nhân, nhanh chóng rời phòng và đến cổng phía nam của cung điện.

Cả hai quyết định trốn dưới gầm xe chở lương thực cho triều đình để trốn ra ngoài.

Nhờ vậy, Các Tự dễ dàng rời cung, không bị ai phát hiện.

Xe lương thực vừa ra khỏi cổng kinh thành là hai người nữ nhi lập tức mở gầm xe, lăn xuống một sườn đồi nhỏ.

Tiểu Hoàn ngồi dậy, đến bên Các Tự đỡ cô dậy

-Thái tử phi không sao chứ?

Các Tự lắc đầu, đứng lên đưa mắt quan sát xung quanh

-Đây là phía tây kinh thành, chúng ta sẽ đi con đường ngắn nhất đến Hàng Tân. Nếu thế thì cần quay lại ngã rẽ khi nãy.

-Vâng, em nghĩ chúng ta cần một chiếc xe ngựa.

May mắn trên đường quay lại ngã rẽ, cả hai gặp chiếc xe ngựa.

Tiểu Hoàn đưa tay gọi.

Người phu xe cho xe ngựa chạy đến gần hỏi

-Nhị vị công tử muốn đi đâu?

-Chúng tôi cần đến tỉnh Hàng Tân ngay bây giờ.

-Hàng Tân? Được, mời nhị vị lên xe.

Các Tự lấy ra xấp ngân lượng đưa người phu xe, bảo

-Đi thật nhanh, nhất định phải đến Hàng Tân nội trong trưa nay!

****************

Băng bó vết thương xong, đại phu đứng dậy, Trường Dinh hỏi ngay

-Thế nào, mũi tên có độc không?

Đại phu lắc đầu, nhẹ nhàng

-May là tên không có độc nên tam hoàng tử chỉ bị thương và mất máu, băng bó, uống thuốc vài ngày là khỏi, ngài cứ yên tâm.

Trường Dinh thở phào, nhẹ nhõm. Vị đại phu tiếp

-Thần sẽ kê toa thuốc hữu hiệu nhất để vết thương mau chóng lành lại.

Mã Tuấn thưa

-Bẩm để thần theo đại phu bốc thuốc trị thương cho tam hoàng tử.

-Ừ... nhớ trọng thưởng hậu hĩnh!

Mã Tuấn cùng đại phu toan rời phòng thì Trường Dinh cất tiếng

-À, khanh có thấy đại hoàng huynh của ta?

-Dạ, hình như đại hoàng tử hiện đang ở phía sau vườn hoa.

-Thế à?

Trường Dinh đưa mắt nhìn lên giường, Cơ Thành nằm im với vết thương được băng bó.

Có dòng cảm xúc ẩn hiện trên gương mặt Trường Dinh, chính xác là buồn.

Ngày đó, trong cung, các đại thần thường hay nói...

-Đại hoàng tử chắc chắn sẽ không được kế vị bởi thân phận thấp kém của Tôn phi!

Khi ấy, Lạc Phổ vẫn luôn nghe thế, nhưng có điều, vị hoàng tử hiền lành không bận tâm.

Mẫu thân Lạc Phổ vốn là một cung nữ xinh đẹp, được Nam Vương sủng ái duy nhất một lần sau đó sinh ra hoàng tử đầu tiên.

Cái tên Lạc Phổ là ước mơ, mong mỏi của bà. Còn là gì thì đến giờ vẫn là bí mật.

Tiếp theo, hoàng hậu Âu Mỹ Ngân bảo Nam Vương lập mẫu thân Lạc Phổ làm phi bởi đã hạ sinh hoàng tử. Bà mang tên Tôn Lý nên được gọi là “Tôn phi”.

Tôn phi sống ở cung Diệu Tiên và Nam Vương chẳng bao giờ đến chỗ bà lần thứ hai. Bởi lẽ ngài còn có hoàng hậu Âu Mỹ Ngân cùng sáu phi tử khác. Họ đều xuất thân cao quí.

Kiếp sống của phi tần không được sủng ái là vậy. Lặng lẽ như bóng ma, chờ đợi rồi chết dần, chết mòn trong chiếc l*иg giam cầm.

Tôn phi cũng không mong muốn gì nhiều, chỉ cần có Lạc Phổ bên cạnh là niềm vui lớn nhất.

Ngày ngày chăm sóc, vui đùa cùng con trai khiến bà quên đi cảm giác buồn tủi.

Bởi thừa hưởng dòng máu từ mẫu thân nhiều hơn nên Lạc Phổ rất giống Tôn phi, ngoại hình lẫn tính cách: hiền lành, thân thiện và rất thích cười.

Mỗi chiều, các cung nữ vẫn thường thấy Tôn phi ôm Lạc Phổ trong lòng suốt cả buổi, không nói gì, cũng không làm gì.

Đôi lúc bà còn khóc bởi....

Dù là đại hoàng tử nhưng Lạc Phổ không được xem trọng, và dĩ nhiên sẽ không bao giờ nằm trong danh sách những hoàng tử kế vị.

“Vương” của Nam Đô không thể có mẫu thân mang xuất thân thấp hèn. Nhất là cung nữ.

Chưa kể bấy giờ Nam Vương đã có sáu hoàng tử, trong đó Cơ Thành, Minh Nhật là con của trưởng hoàng hậu nên một trong hai sẽ được thừa kế ngai vàng.

Còn Lạc Phổ của bà... Đại hoàng tử suốt đời sẽ vẫn là hoàng tử, không thể khác.

Lạc Phổ còn nhỏ, khó có thể hiểu được nỗi niềm của mẫu thân, dù vậy, Lạc Phổ vẫn rất buồn và tự hỏi, phải chăng sự ra đời của ta là điều không nên!

Lớn lên một chút, hiểu rõ nguyên do nhưng Lạc Phổ cũng không bận lòng về điều bất công đó, với vị hoàng tử nhỏ tuổi ấy, ngai vàng không quan trọng.

Lạc Phổ chỉ cần Tôn phi... và vui đùa với các hoàng đệ là đủ.

Cứ thế, Lạc Phổ đã sống với một tâm hồn trong sáng, lương thiện.

………………

Rồi tất cả thay đổi khi Lạc Phổ chứng kiến cái chết của Tôn phi.

Tang lễ dù được tổ chức nhưng chẳng ai xem trọng, chẳng ai buồn đau cho sự ra đi của một phi tần nhỏ nhoi, vốn chỉ là cung nữ.

Phải chăng lúc đó, Lạc Phổ đã dần phát hiện ra điều gì…?

Sự bất công. Mặt trái. Sự không tốt đẹp. Tàn nhẫn.

Điều đau đớn hơn nữa là, vào ngay ngày diễn ra tang lễ của Tôn phi, Nam Vương sắc phong Cơ Thành làm thái tử.

Một ngày, sau tang lễ Tôn phi, Cơ Thành chạy đến tìm Lạc Phổ, an ủi

-Đại hoàng huynh đừng buồn nữa, Tôn phi không muốn huynh khóc đâu.

Lạc Phổ đưa mắt nhìn Cơ Thành…

“-Đại hoàng tử chắc chắn sẽ không được kế vị bởi thân phận thấp kém của Tôn phi!

-Bệ hạ vốn không xem trọng Tôn phi nên cũng không để đại hoàng tử kế vị.

-Mẫu thân xin lỗi vì đành để con ở lại một mình. Tha lỗi cho mẫu thân.

-Phổ nhi, nhất định con phải trở thành một vị hoàng tử giỏi, phò trợ cho phụ hoàng. Mẫu thân sẽ luôn luôn bên cạnh dõi theo con bất kể đêm ngày... Hãy sống thật tốt, xứng đáng với cái tên Lạc Phổ mà mẫu thân đặt cho con!”

Lạc Phổ siết chặt tay, đôi mắt hiền lành lần đầu tiên toát lên cái nhìn căm ghét

-Chẳng lẽ là cung nữ thì không được xem trọng? Ta cũng là hoàng tử đó thôi.

Cơ Thành ngạc nhiên

-Hả, huynh nói gì?

-Tại sao phụ vương không bận lòng về cái chết của mẫu thân ta?Không phải chính người đã làm mẫu thân sinh ra ta ư? Bất công!

Cơ Thành lo lắng, nắm lấy bàn tay đang run của hoàng huynh

-Huynh sao thế? Có đệ đây, đệ sẽ ở bên cạnh huynh.

Lạc Phổ vẫn hướng mắt về phía tam hoàng đệ...

“Trưởng hoàng tử của hoàng hậu hiển nhiên là người thích hợp nhất với ngôi vua.

Cơ Thành trở thành thái tử đúng ngày tang lễ của Tôn phi. Chẳng phải là sự trêu ngươi sao?”

-Ta ghét đệ, Cơ Thành!!

Lạc Phổ vừa khóc vừa hét lên, đồng thời giật tay ra khỏi tay Cơ Thành, thật mạnh.

Lần cuối vào ngày hôm ấy, Lạc Phổ nhẫn tâm quay lưng với tam hoàng đệ rồi chạy đi.

Thật xa... thật xa...và thật xa...

Cơ Thành đứng ngẩn người, nước mắt trực trào, dõi theo bóng hoàng huynh.

...............

Mong lắm, một lần thôi, huynh sẽ quay lại nhìn đệ, nhưng, chẳng bao giờ huynh trở lại.

Chẳng bao giờ nữa, đại hoàng huynh.

..............

Từ đó, Lạc Phổ và Cơ Thành không còn thân thiết như xưa.

Dù chẳng bao lâu sau, Cơ Thành bị tước quyền kế thừa bởi gây ra tai nạn cho Minh Nhật nhưng Lạc Phổ vẫn căm ghét tam hoàng đệ.

Năm 16 tuổi, Lạc Phổ được Nam Vương triệu đến tỉnh Tiền Kỳ cai quản.

Sự giàu có và sa hoa của Tiền Kỳ bỗng chốc biến đổi Lạc Phổ.

Ăn chơi trác táng, tửu sắc, mỹ nữ... tất cả những điều đó đã làm chết đi một Lạc Phổ hiền lành của ngày xưa.


Lặng lẽ, ngắm nhìn những cánh hoa tàn lụi trong làn gió, ánh mắt Lạc Phổ đăm đăm nhớ lại hồi ức đã lãng quên từ lâu lắm rồi.

Từ lúc trở về phủ Trường Dinh, anh cứ đứng ở đây, đứng mãi.

Sự việc sáng nay khiến vị hoàng tử suy nghĩ... cũng có thể là quay về quá khứ để tìm kiếm.

Những câu nói lộn xộn vang lên không ngừng.

-Tại sao vậy? Sao huynh lại thay đổi nhiều như thế? Huynh... định suốt đời này căm ghét đệ ư? Đâu rồi, đại hoàng huynh hiền lành ngày xưa mà đệ kính trọng?

-Huynh vốn không phải là người như bây giờ. Huynh đổi khác đến mức đệ không nhận ra.

............

-Cẩn thận, đại hoàng huynh

-Đệ biết rất nguy hiểm nhưng… đệ không muốn huynh bị thương!

-Huynh đừng nói vậy, huynh bị thương đệ sẽ còn đau hơn khi mình bị thương đó!

...........

-Ta ghét đệ, Cơ Thành!!


Lạc Phổ tự dưng cười cười, buột miệng

-Cơ Thành, đệ là đồ ngốc!

-Tam hoàng huynh ngốc hay là huynh ngốc, đại hoàng huynh?!

Lạc Phổ xoay người thấy Trường Dinh đã ở đây tự lúc nào.

****************

Thấy Hiểu Lâm vừa làm cải vừa hầm hầm tức tối, Trần Sơn thúc nhẹ khuỷ tay vào hông đệ đệ

-Sao thế, còn căm chuyện lúc nãy giữa đệ với Quan tiểu thư hả?

Hiểu Lâm bực bội

-Tất nhiên, cô ta đúng là đáng sợ. Cô ta chẳng phải thứ hiền lành gì đâu, đệ bắt đầu nghi ngờ việc cô ta nhảy từ trên vách núi hôm trước... ắt hẳn là đắc tội với ai đó nên bị truy đuổi.

Trần Giang bên cạnh, cười xoà

-Đệ suy nghĩ nhiều quá rồi, Quan tiểu thư chỉ ương bướng vậy thôi chứ không giống người xấu.

Hiểu Lâm bỏ dao xuống, khoanh tay

-Không, nhất định là có gì uẩn khúc.

Ở gần, nghe thế Tử Băng liền lên tiếng bào chữa

-Ngũ ca nói đúng đấy, lục ca, việc Nguyệt Tịnh nhảy từ trên vách núi xuống chắc là do cô ấy gặp phải chuyện gì rất buồn, chính xác là một đả kích lớn.

Anh chàng nghịch ngợm tức thì quay phắt qua

-Sao đệ biết rõ vậy? Cô ta bảo đệ vậy ư, không khéo đệ bị lừa rồi.

-Không, Nguyệt Tịnh chẳng nói gì hết nhưng gương mặt cô ấy đã thể hiện rõ điều đó. Tuy Nguyệt Tịnh tỏ ra ương bướng, chống đối và khó chịu với mọi người nhưng lúc nào đệ cũng thấy một nỗi buồn man mác, umh... cô ấy luôn buồn bã. Thậm chí có lần đệ nghe cô ấy nói câu

Dẫu sao, tìm một nam nhân thật lòng yêu mình là rất khó, lắm lúc chỉ vì si tình nên bản thân vẫn là người chịu đau khổ.

Lập tức Trần Sơn chen ngang

-Như vậy rất có thể Quan tiểu thư bị phụ tình?

-Ừ, có lý lắm, và vì quá đau khổ nên cô ấy mới tìm đến con đường tự tử!

Tử Băng gật gật, đồng ý với điều Trần Giang vừa đưa ra

-Vâng, thế thì tội Nguyệt Tịnh quá. Nữ nhi, tình cảm là rất quan trọng. Đặc biệt, đối với nam nhân họ yêu thương họ sẽ dành trọn tình yêu cho người đó, dĩ nhiên, khi không được đáp lại, họ sẽ là người đau khổ nhất.

Trần Sơn nhìn chằm chằm thất đệ, hỏi

-Đệ hiểu rõ tâm tình của nữ nhi quá nhỉ, đáng ngờ lắm nhé, hay là có cô nương nào thầm thương trộm nhớ đệ?

-Không, làm gì có. Đệ còn nhỏ, yêu đương gì đâu ạ.

Trần Giang quàng tay qua vai Tử Băng, châm chọc

-Thôi, đừng mắc cỡ, nói bọn huynh nghe với.

-Đã bảo là không mà.

Trong khi ba người kia đùa giỡn thì Hiểu Lâm lại đứng im lặng. Suy nghĩ.

“-Đồ nhiều chuyện, ai bảo huynh cứu tôi, tôi đâu có nhờ huynh cứu!!

-Các người thì biết gì chứ, chỉ ở đó mà lên lớp người khác. Nói nghe hay lắm nhưng các người làm sao hiểu được nỗi đau đớn lúc này của tôi. Trái tim tôi đã chết rồi, có sống cũng vậy thôi.

-Đúng... người như ta chết đi là vừa!


Vừa nhớ lại, Hiểu Lâm vừa đưa mắt nhìn ra ngoài lều, nơi Nguyệt Tịnh đang ngồi lặng lẽ bên đống củi khô.

Đúng là, lắm lúc cô ta cũng rất lạ, Hiểu Lâm tự nhủ, bị phụ tình sao?

Đang thừ người thì Nguyệt Tịnh nghe bước chân ai tiến đến gần, đưa mắt nhìn, cô ngạc nhiên khi thấy Hiểu Lâm.

Không để cô tiểu thư hỏi gì là anh chàng đã cất giọng trước

-Cô chất củi khô xong chưa?

Nguyệt Tịnh chẳng thèm trả lời, quay mặt sang hướng khác.

Hiểu Lâm nhìn đống củi khô được xếp ngay ngắn, tiếp

-Cô xong việc nhanh thật. Vậy thì đi với tôi đến đây một chút.

Nguyệt Tịnh cũng không màng bận tâm, cái nhìn vẫn đăm đăm vào khoảng không.

Không muốn lôi thôi, Hiểu Lâm liền nắm lấy tay Nguyệt Tịnh kéo dậy

-Đi với tôi!

Nguyệt Tịnh giật tay, giận dữ

-Đừng có đυ.ng vào ta! Sao ngươi có thể tuỳ tiện chạm vào người khác như thế?

Thở ra, Hiểu Lâm không nói lời nào, lại nắm tay cô gái... lôi đi.

Dĩ nhiên, Nguyệt Tịnh la hét ầm ĩ.

Cả hai đi một quãng đường khá dài rồi dừng chân, bấy giờ Hiểu Lâm mới bỏ tay cô nàng ra.

Nguyệt Tịnh xoa xoa cổ tay, quát tháo anh chàng

-Ngươi bị điên hả, tự dưng kéo ta đến đây làm gì?

Hiểu Lâm bảo, lần đầu tiên, anh nói chuyện với cô tiểu thư họ Quan bằng giọng nhẹ nhàng

-Cô hãy nhìn đi!

Nguyệt Tịnh nhíu mày rồi từ từ xoay qua.

Đôi mắt cô tròn xoe khi trước mặt là một khung cảnh rực rỡ cùng với hàng ngàn cánh hoa bay lất phất, nhẹ tênh.

Cả không gian ngập tràn màu hồng nhạt của loài hoa chưa biết tên.

Từng cơn gió lay động từng cành cây, nghe xào xạt, êm đềm và bình lặng.

Ngước lên cao, những cánh hoa mỏng manh tô điểm thêm cho bầu trời xanh vời vợi.

Nguyệt Tịnh đưa tay ra, đón lấy từng bụi hoa nhỏ li ti.

Mềm mại, chúng nằm trong lòng bàn tay cô, trông thật tinh khôi, đẹp đẽ.

Đúng lúc, tiếng Hiểu Lâm vang lên

-Buổi trưa đi săn tôi tình cờ phát hiện ra nơi này, quả là khung cảnh thần tiên.

Lặng thinh vài giây, Nguyệt Tịnh hỏi

-Sao ngươi đưa ta lên đây?

Đảo mắt nhìn sang Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm yêu cầu

-Cô hãy nắm bàn tay lại!

-Để làm gì?

-Thì cứ làm theo lời tôi, cô sẽ hiểu.

Chẳng rõ anh chàng đáng ghét này muốn giở trò gì nhưng Nguyệt Tịnh vẫn nắm chặt bàn tay.

Hiểu Lâm hỏi

-Khi nắm tay lại, cô thấy những cánh hoa tươi đẹp ấy có rơi vào lòng bàn tay cô không?

Nguyệt Tịnh đáp ngay

-Tất nhiên là không, nắm tay rồi thì làm sao hoa rơi vào được!

-Vậy nếu muốn giữ được mấy cánh hoa, giờ cô phải làm gì?

Nguyệt Tịnh bắt đầu thấy bực trước các câu hỏi khó hiểu của Hiểu Lâm

-Ngươi nói linh tinh gì thế?

-Cái cô này, tôi đã bảo là nghe theo tôi, một lát nữa đây, cô sẽ hiểu thôi. Trả lời tôi xem.

-Thì đơn giản, chỉ cần mở lòng bàn tay! Thế này đây.

Nguyệt Tịnh vừa đáp hậm hực vừa mở bàn tay nắm chặt khi nãy ra.

Hiểu Lâm gật gù

-Như cô thấy đó, nếu cứ nắm chặt tay thì sẽ không bao giờ cô giữ được những cánh hoa xinh đẹp này, và chỉ khi mở rộng bàn tay, cô mới có thể đón lấy chúng.

Nguyệt Tịnh nhìn Hiểu Lâm, anh hướng mắt về phía trước, miệng bảo vẩn vơ

-Tôi không biết trước kia cô đã gặp chuyện gì buồn phiền và đau khổ đến mức cứ muốn chết

nhưng có vẻ là liên quan đến tình cảm. Cô xem tôi là kẻ lắm chuyện cũng được, chỉ là tôi mong cô hiểu... Mọi việc trên đời, kể cả tình cảm đều cần phải có “duyên”, chẳng thể khẩn cầu hay níu kéo. Nếu cô mãi cố chấp, không chịu buông thì cuối cùng cô chả còn gì ngoài tay trắng và đồng nghĩa với việc, người đau khổ cũng sẽ là cô. Nhưng nếu chịu bỏ tay, biết đâu, cô lại tìm được một hạnh phúc mới.

Hiểu Lâm chậm rãi đưa bàn tay lên, lòng bàn tay mở rộng

-Cũng giống như bây giờ, cứ nắm chặt tay như vậy thử hỏi làm sao đón lấy những cánh hoa, ngược lại, nếu mở tay ra thì ...

Hiểu Lâm vừa dứt lời, lập tức gió thổi mạnh, Nguyệt Tịnh lặng người khi thấy vô số cánh hoa hồng nhạt rơi đầy trong bàn tay anh.

Cùng lúc, anh chàng tiểu vương gia nghịch ngợm quay qua, mỉm cười với cô tiểu thư

-Cô... sẽ có cả một trời hoa!

Cái nhìn của Nguyệt Tịnh tròn hẳn, không chớp. Đôi mắt lanh lợi kia bất động.

-Nguyệt Tịnh, huynh đã nói, cuộc hôn nhân này sẽ không hạnh phúc, huynh không yêu muội, muội sẽ đau khổ. Hãy hiểu cho huynh, đây là cách tốt nhất cho muội.

-Nguyệt Tịnh, hôn nhân cưỡng ép sẽ không có hạnh phúc! Tình yêu là thứ không thể khẩn cầu.

-Quan Nguyệt Tịnh, muội đừng cố chấp nữa, huynh sẽ không bao giờ thành hôn với muội đâu!


Biết rõ cảm xúc bây giờ của Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm nói

-Tôi đi dạo quanh đây một lát, tôi sẽ sớm quay lại.

Xoay lưng, anh bỏ đi nhanh.

Còn lại một mình, Nguyệt Tịnh nhìn vào bàn tay mình, mấy cánh hoa tươi rải đầy bên trong.

-Cũng giống như bây giờ, cứ nắm chặt tay như vậy thử hỏi làm sao đón lấy những cánh hoa, ngược lại, nếu mở tay ra thì cô... sẽ có cả một trời hoa!”

“-Tình yêu là thứ không thể khẩn cầu.


Bờ vai Nguyệt Tịnh run nhẹ, vì sao, đến tận giây phút này cô mới hiểu điều đó?

Nắm chặt tay, cô tiểu thư bật khóc nức nở.

-Muội... muội ngốc quá, Thành ca!

Tiếng khóc thật lớn, hoà vào làn hoa gió bạt ngàn, nhưng lần này nghe nhẹ tênh, thanh thản vẻ như cô không khóc vì đau khổ mà chỉ là... thật sự đã trải lòng để buông tay!

Cách đó vài bước chân, Hiểu Lâm đứng dựa lưng vào thân cây cổ thụ to.

Mí mắt anh chùng xuống mỗi lần nghe âm thanh nức nở kia lớn hơn.

-Hoá ra là bị phụ tình!

Bữa trưa được Tử Băng dọn ra, Tinh Đạo và bốn huynh đệ họ Trần ngồi vào bàn.

Không thấy Hiểu Lâm, Tinh Đạo ngạc nhiên

-Hiểu Lâm đâu?

Trần Giang lấy đũa, miệng đáp

-À khi nãy làm cải xong, lục đệ rời khỏi lều đến giờ vẫn chẳng thấy tăm hơi.

Trần Sơn để tay lên bàn, đảo mắt

-Mà đệ cũng không thấy Quan tiểu thư nữa.

Trần Nhất xếp mấy chiếc bát, nhíu mày

-Kỳ vậy, lẽ nào, Hiểu Lâm với Quan tiểu thư, cả hai đã cùng đi đâu à?

Tử Băng đang lấy canh liền dừng lại, bảo

-Đúng rồi, khi nãy mang nước về, đệ trông thấy lục ca kéo Nguyệt Tịnh vào rừng. Vì chưa làm xong thức ăn nên đệ đã không lên tiếng hỏi.

Trần Thống tặc lưỡi, chán nản

-Hừ, chẳng biết Hiểu Lâm lại giở trò gì nữa, còn kéo theo Quan tiểu thư.

-Nhị ca yên tâm, chắc là đệ ấy muốn Quan tiểu thư tìm thêm củi khô nên cả hai mới vào rừng, có lẽ cũng sắp về.

-Umh, đệ cũng nghĩ vậy, thôi, các huynh dùng bữa đi, đệ vào mang cháo và một vài thứ ra.

Trần Nhất quay qua Tinh Đạo

-Nếu vậy thì đại ca, huynh vào giúp Tử Băng một tay đi.

Tinh Đạo gật đầu toan đứng dậy thì Tử Băng đã ngăn

-Không cần, đệ làm được.

-Nhiều thứ lắm, đệ mang một mình không hết đâu, phải có người phụ chứ.

Tử Băng nhìn Tinh Đạo xong chuyển hướng qua Trần Nhất, cười

-Ừ, thế tam ca vào giúp đệ nhé, cứ để đại ca ở lại dùng bữa.

Dù hơi khó hiểu nhưng anh chàng tam ca cũng đồng ý.

Khi hai người nọ rời khỏi, Tinh Đạo đã dõi theo bóng dáng Tử Băng, đây là lần thứ ba, cô tránh mặt anh.

Trông bầu trời xám xịt, vẻ như sắp có mưa nên Hiểu Lâm liền rời khỏi thân cây cổ thụ, bước đến chỗ Nguyệt Tịnh đang ngồi.

Cô tiểu thư đã nín khóc được vài phút, thỉnh thoảng nấc lên khe khẽ.

Dừng chân, Hiểu Lâm lên tiếng, vừa đủ nghe

-Tôi đi dạo xong rồi, chúng ta về thôi, trời mà mưa thì sẽ mệt lắm.

Thấy Nguyệt Tịnh không phản ứng, Hiểu Lâm cúi xuống, gọi

-Này, Quan Nguyệt Tịnh, cô có nghe tôi nói không?

Như sực tỉnh, Nguyệt Tịnh từ từ xoay qua, đôi mắt đỏ hoe, sưng sưng do khóc nhiều, có những dòng lệ chảy dài xuống cằm nhưng đã khô.

Tự dưng, chẳng hiểu sao, khi trông vẻ buồn bã, bình lặng cùng mấy dòng nước mắt trên gương mặt Nguyệt Tịnh thì trái tim trong ngực Hiểu Lâm lại… đập mạnh thậm chí “cường độ” còn nhanh hơn lúc trưa nay đã vậy một cảm giác xốn xang khó tả bắt đầu xuất hiện. Hồi hộp quá!

Mất bình tĩnh, Hiểu Lâm lập tức quay lưng đi, nhắm mắt, nhủ thầm

-Quái quỉ gì vậy, sao tim… tim mình lại thế này? Mặt cũng nóng bừng, lẽ nào bị bệnh?

Anh chàng còn đang bứt tóc bứt tai vì thứ xúc cảm quái gở của bản thân thì phía sau, cô tiểu thư cất giọng, thật khẽ

-Ngươi bị gì hả?

Hiểu Lâm hét toáng vì giật mình

-Ôi trời đất ơi!!!

Nguyệt Tịnh cũng hết hồn, nói như gắt

-Ngươi làm ta muốn rớt tim này, có gì mà la dữ vậy?

Hiểu Lâm vuốt vuốt ngực, trấn tĩnh

-À, ừ, xin lỗi, tại tôi bất ngờ quá.

Nguyệt Tịnh đứng lên, phủi phủi y phục

-Chẳng phải ngươi bảo về à, đi thôi kẻo trời đổ mưa.

Chợt cô tiểu thư họ Quan lảo đảo suýt ngã nhào may thay tay kịp vịn vào thân cây nên còn đứng vững.

Hiểu Lâm hỏi vẻ lo lắng

-Cô sao thế?

Nguyệt Tịnh lắc đầu, bảo

-Tôi thấy hoa mắt, đầu óc quay cuồng và rất buồn ngủ.

-Đó là do cô khóc nhiều quá đấy.

-Ngươi biết ta khóc?

Không muốn cô nàng ương bướng biết mình đứng núp nãy giờ, Hiểu Lâm đảo mắt, nói bừa

-Thì tôi thấy trên mặt cô có nước mắt, đoán ngay cô vừa khóc.

Nguyệt Tịnh lặng im, lấy tay lau nhanh mấy dòng lệ khô.

Trông vẻ bần thần của cô nàng, Hiểu Lâm gợi ý

-Nếu cô không đủ sức để đi thì tôi cõng cô về.

Nhìn chằm chằm anh chàng, Nguyệt Tịnh dò xét

-Ngươi tốt thế ư, chắc lại có âm mưu chứ gì?

-Tôi mà xấu thì đã không đưa cô đến đây và giúp cô nhận ra nhiều điều đâu, ngốc!

Nghe vậy, Nguyệt Tịnh mới chợt nhớ, chẳng phải, người giúp cô ngộ ra chính là tên đáng ghét Hiểu Lâm sao? Đúng, thật chán nản khi phải công nhận điều đó.

Mây đen càng lúc càng vần vũ, Hiểu Lâm bực bội, thúc giục

-Nào, lên lưng tôi mau, tôi cõng cô cho nhanh. Mưa đến bây giờ.

Anh chàng nghịch ngợm ngồi xuống, xoay lưng về phía Nguyệt Tịnh, chờ đợi.

Thoáng chút lưỡng lự, lại thấy có sấm sét nên Nguyệt Tịnh đành leo lên.

Hiểu Lâm phải cố lắm mới đứng dậy nổi, trông thế chứ cô tiểu thư cũng khá là nặng.

-Ngồi cho vững kẻo ngã, nếu có bị vướng vào cành cây nào thì tôi mặc kệ đấy.

Nguyệt Tịnh lầm bầm, vòng hai tay ôm chặt cổ Hiểu Lâm.

Anh chàng họ Chu bị nghẹt thở, ho sặc sụa

-Ặc… ặc… trời ơi, bỏ ra, cô định gϊếŧ tôi hả?

Cố nhịn cười, cô tiểu thư lanh lợi bảo

-Thì tại ngươi nói ta ngồi vững nên ta phải ôm chặt ngươi thôi.

Biết bị chơi xỏ, Hiểu Lâm hậm hực

-Cô được lắm, muốn chơi tôi hả?

-Rồi, ta sẽ giữ chặt vai ngươi, được chưa, mau đi đi.

Không thể nấn ná lâu thêm, Hiểu Lâm liền bước nhanh.

Nhưng do sức nặng của Nguyệt Tịnh nên đôi chân anh muốn siêu vẹo.

Nhìn Hiểu Lâm đi khá vất vả, cô tiểu thư hỏi

-Nếu thấy khó khăn thì ngươi để ta tự đi!

-Không sao, tôi chịu được, cô đứng còn chẳng vững làm sao đi.

Nghe xong câu nói quan tâm đó, Nguyệt Tịnh tự nhiên cười cười. Đưa mắt nhìn Hiểu Lâm từ phía sau, cô nhủ thầm

-Chẳng ngờ, hắn ta cũng có lúc tốt bụng thế này!

Mệt mỏi, cô tiểu thư ngã đầu lên bờ vai anh chàng, thϊếp đi.

Hiểu Lâm bước chậm chạp dù lòng vẫn còn hồi hộp, lâng lâng.

Những người nọ kinh ngạc khi thấy Hiểu Lâm trở về, trên lưng còn cõng Nguyệt Tịnh.

Tinh Đạo sốt sắng

-Hiểu Lâm, chuyện gì vậy, Quan tiểu thư bị sao thế?

Anh chàng lục ca bảo

-Các huynh mau đỡ Nguyệt Tịnh xuống, đệ sắp chịu hết nổi rồi.

Lập tức, Tử Băng, Trần Sơn và Trần Giang lại đỡ Nguyệt Tịnh rời khỏi lưng Hiểu Lâm, cô nàng vẫn ngủ ngon lành.

Trần Thống nhìn ba đệ đệ

-Mấy đứa mau đưa Quan tiểu thư về lều.

Trần Nhất đưa mắt sang Hiểu Lâm đang vặn vẹo người

-Đệ kể rõ xem, đệ và Quan tiểu thư đã đi đâu, sao đệ lại cõng cô ấy?

Hiểu Lâm thở

-Umh, chuyện cũng không có gì lắm...

****************

Nhờ đi đường tắt, Các Tự với Tiểu Hoàn đã đến tỉnh Hàng Tân nhanh chóng.

Họ tức tốc đến phủ Trường Dinh...

Hai lính canh trước cổng ngăn lại khi thấy Các Tự, Tiểu Hoàn định bước vào phủ

-Các ngươi là ai, sao tuỳ tiện vào đây?

Tiểu Hoàn tức giận

-To gan, các ngươi dám nói thế với thái tử phi à?

-Thái tử phi?

Tên lính đảo mắt qua một lượt từ đầu xuống chân hai tên nam nhân lạ mặt

-Định lừa gạt bọn ta ư, các ngươi đều là nam nhân.

Tiểu Hoàn định giáo huấn chúng thì Các Tự ngăn rồi cất tiếng nhẹ nhàng

-Ta là nữ nhi, không phải nam nhân, vì có chuyện gấp phải rời cung nên mới cải trang.

Tên lính canh nhìn kỹ lại lần nữa, quả đúng là nữ nhi.

-Cứ cho ngươi là nữ nhi nhưng không chứng minh được ngươi là thái tử phi.

-Hỗn láo, trước mặt ngươi là thái tử phi đấy, nếu còn xấc xược thì coi chừng cái mạng ngươi.

Tên lính cười lớn trước lời đe doạ của Tiểu Hoàn

-To mồm quá, tự tiện mạo danh thái tử phi, hai ngươi mới coi chừng cái mạng của mình.

-Ngươi...

-Cút mau, nếu còn làm trò xằng bậy, ta tống các ngươi vào ngục ngay tức khắc.

Hai tên lính toan đuổi Các Tự và Tiểu Hoàn thì

-Dừng tay!

Tất cả quay lại, là Mã Tuấn. Vị tướng trẻ tiến đến gần, nghiêm nghị hỏi

-Có gì mà ồn ào thế?

-Dạ bẩm, có hai tên hỗn láo dám mạo danh thái tử phi đến quấy rối phủ.

Mã Tuấn liền chuyển cái nhìn qua hai người nọ

-Các ngươi có biết mạo danh hoàng tộc là tội rất nặng không?

-Ta biết chứ, Mã tướng quân!

Các Tự mỉm cười, đồng thời đưa tay tháo vải buộc tóc ra. Mái tóc đen xoã dài.

Mã Tuấn ngạc nhiên, lập tức cúi người

-Thái tử phi!

Hai tên lính kia hốt hoảng, quỳ xuống

-Thái tử phi, bọn thuộc hạ có mắt như mù, không biết là người.

Tiểu Hoàn khoanh tay, tự đắc

-Lúc nãy hùng hồn lắm sao giờ nhát cấy vậy, đã thế còn bảo sẽ tống thái tử phi vào ngục nữa.

Mã Tuấn ôn tồn

-Bẩm, những thuộc hạ này chưa lần nào gặp thái tử phi nên họ không biết, mong người bỏ qua.

Các Tự nhẹ nhàng

-Được rồi, đứng lên hết đi. Mã Tuấn, tam hoàng tử thế nào?

Mã Tuấn ngước lên

-Dạ, tam hoàng tử? Vậy ra thái tử phi đến tận Hàng Tân là vì...

-Sáng nay ở trong cung ta có một linh cảm không tốt về tam hoàng tử nên đến đây xem thử, nhưng nếu không có chuyện gì bất ổn thì...

-Không ạ, thật ra linh cảm của thái tử phi đã đúng.

Các Tự tròn xoe mắt, Mã Tuấn tiếp

-Tam hoàng tử bị trúng tên của một kẻ loạn đảng.

-Sao cơ?!

-Huynh ở đây làm gì, huynh không đến thăm tam hoàng huynh ư?

Trường Dinh lên tiếng sau mấy giây im lặng.

Lạc Phổ vẻ dửng dưng

-Đệ có thể đến nói chuyện với huynh thế này thì chắc tam hoàng đệ vẫn bình an, xem ra vết thương không nặng như huynh nghĩ.

-Đại hoàng huynh, sao huynh lại nói thế? Huynh ấy vì huynh mới bị thương, vậy mà một câu hỏi han đàng hoàng huynh cũng chẳng có. Huynh tàn nhẫn đến vậy à?

Lạc Phổ, cái nhìn bình thản, vô tâm

-Đệ vốn biết, huynh không bao giờ quan tâm đến những chuyện của Cơ Thành.

Trường Dinh lắc đầu, đầy thất vọng

-Huynh hết thuốc chữa rồi, tam hoàng huynh đã làm một việc vô ích! Huynh ấy luôn nghĩ, chỉ cần cố gắng thì huynh sẽ hồi tâm chuyển ý không ghét bỏ huynh ấy vì cái chết của Tôn phi. Đáng tiếc, huynh đã chẳng còn trái tim để cảm nhận điều đó.

Lạc Phổ cười nhạt trước lời trách móc nặng nề của ngũ hoàng đệ

-Đó là bởi, Cơ Thành quá ngốc nghếch! Huynh đâu có bảo đệ ấy làm vậy.

-Huynh...

-Đủ rồi, huynh không muốn nghe đệ chỉ trích nữa, huynh tự biết mình làm gì. Huynh về phòng, lát nữa, huynh sẽ hồi phủ.

Lạc Phổ quay lưng bỏ đi không một chút do dự.


Đó là cuộc đối thoại giữa Lạc Phổ với Trường Dinh cách đây hơn nửa canh giờ.

Dẫu Lạc Phổ nói không quan tâm và sẽ trở về phòng thế nhưng lại không phải như vậy bởi ngay lúc này, anh đang đứng trước cửa phòng Cơ Thành.

Cái nhìn đăm đăm, không chớp, dường như suy nghĩ điều gì...

-Ta không hiểu tại sao mình lại đến đây nữa!

Lạc Phổ nhủ thầm rồi tự dưng cười cười vẻ như đó là một sự trêu ngươi đầy xót xa.

Còn đang lưỡng lự thì Lạc Phổ chợt nghe giọng ai đó vang lớn

-Thái tử phi, chờ Tiểu Hoàn với!

-Thái tử phi?! Chẳng lẽ là…

Lạc Phổ chưa kịp suy nghĩ được gì là có tiếng bước chân chạy dồn dập đến gần, sắp có người vào đây, tự nhủ như thế nên Lạc Phổ liền núp nhanh vào thân cây to ở gần đó.

Vài giây ngắn ngủi tiếp đến, vị đại hoàng tử ngạc nhiên vô cùng khi thấy hai nữ nhi mặc y phục nam nhân hớt hải chạy vào khuông viên trước cửa phòng Cơ Thành.

Cùng lúc, một trong hai gọi

-Thái tử phi, người đừng chạy nhanh quá!

Lạc Phổ chăm chú quan sát, và chẳng khó khăn gì để nhận ra cô hầu nhỏ Tiểu Hoàn.

-Tiểu Hoàn?! Nếu thế thì, người nữ nhi kia là… Các Tự?

Lời suy đoán của anh vừa kết thúc thì tức khắc Các Tự xoay mặt lại, từng sợi tóc dài đen mượt bay xoà trong làn gió mạnh.

-Tiểu Hoàn, em đừng lo, ta muốn vào thăm tam hoàng huynh ngay, em ở ngoài chờ ta!

Tiểu Hoàn đứng thở mệt nhọc, đáp

-V…Vâng!

Các Tự gật đầu rồi chậm rãi tiến về phía cửa phòng Cơ Thành, đưa tay đẩy nhẹ, đi vào trong.

Tiểu Hoàn y lệnh, rời khuôn viên, cô sẽ chờ chủ nhân ở phía ngoài.

Khi bóng cô hầu nhỏ vừa khuất, Lạc Phổ bước ra ngoài.

-Các Tự đến tận Hàng Tân ư? Vì sao?

... ta muốn vào thăm tam hoàng huynh ngay, em ở ngoài chờ ta!

Ánh mắt vị đại hoàng tử lập tức hướng về cửa phòng tam hoàng đệ với một dòng suy nghĩ...

Từ từ đến bên giường, Các Tự đưa tay lên miệng, suýt bật khóc khi thấy Cơ Thành nằm sấp với vết thương trên lưng. Quả đúng như linh cảm, anh gặp nạn!

Nhẹ nhàng ngồi xuống, cô tiểu thư đưa bàn tay run run chạm vào lớp vải trắng có vệt máu nhạt màu. Lo lắng và xót xa, Các Tự cắn chặt môi để ngăn cảm xúc dâng trào.

Trước mặt Các Tự lúc này là người nam nhân ngày đêm cô mong nhớ, là người suýt chút nữa cô đã để vụt mất chỉ vì sự yếu đuối, ngốc nghếch của bản thân.

Cô muốn gặp anh, chỉ muốn gặp anh thôi.

Gục mái đầu lên lưng Cơ Thành, Các Tự nhắm mắt, và cứ giữ tư thế như vậy suốt mấy phút.

Chợt, vị tam hoàng tử cựa mình, tỉnh giấc, lưng đau buốt, chẳng thế động đậy được. Cảm nhận có người ở gần bên, anh liền hỏi, giọng rất nhỏ

-Trường Dinh, là đệ phải không?

Lặng thinh vài giây, Các Tự khẽ lên tiếng

-Tam hoàng huynh, là muội!

Đôi mắt Cơ Thành tức thì mở to, cơn mệt mỏi biến mất nhanh chóng, không suy nghĩ gì thêm anh lập tức xoay qua.

Cái nhìn bất động khi người ngồi trước mặt anh là Các Tự, cô đang mỉm cười.

Sững sờ chốc lát, Cơ Thành tự dưng lắc lắc đầu, bảo

-Chắc mình hoa mắt thôi, vết thương khiến mình trông phải ảo giác, Các Tự làm gì ở đây được!

Nghe anh chàng nhủ thầm vậy, Các Tự càng thấy có lỗi hơn.

Bàn tay mềm mại, đầy hơi ấm của cô tiểu thư đột ngột nắm lấy tay hoàng huynh, cùng câu nói

-Không phải là ảo giác, là muội, Các Tự... muội đã đến gặp huynh!

Lần này thì Cơ Thành cảm nhận rất rõ, thấy rất rõ và nghe cũng rất rõ.

Đưa mắt nhìn sang Các Tự, anh đưa tay chạm vào mái tóc đen dài rồi đặt tay lên bờ vai mỏng manh kia, mỉm cười vì xúc động

-Là muội sao, Các Tự?

-Vâng!

Nhưng niềm vui không kéo dài được lâu, Cơ Thành bất chợt im lặng rồi rút tay ra khỏi cái nắm tay ân cần của hoàng đệ muội

-Muội đến đây làm gì?

Hiểu thái độ bỗng nhiên lạnh nhạt từ anh, Các Tự dịu dàng

-Muội linh cảm huynh có chuyện nên đến Hàng Tân xem thế nào, đúng là huynh gặp nạn.

Cơ Thành khẽ quay mặt đi, khoác áo vào xong bước xuống giường một cách khó khăn

-Muội không cần phải thế, muội không nên đến Hàng Tân, càng không nên gặp huynh.

Các Tự cũng đứng dậy theo, trả lời

-Nhưng muội thật sự muốn gặp huynh!

Tại sao? Tại sao Cơ Thành lại gặp Các Tự đúng vào lúc này? Anh đã đến Hàng Tân chỉ vì muốn mau chóng quên đi mối tình đầu, bỏ đi như một kẻ chạy trốn đầy tội nghiệp.

Cố gắng lắm, anh mới có thể kiềm giữ cảm xúc mãnh liệt của chính mình vậy mà... Các Tự xuất hiện, vẫn mỉm cười, vẫn nói những câu dịu dàng khiến anh thêm hy vọng, mong mỏi.

Nhưng để làm gì chứ, rồi anh sẽ lại thất vọng nặng nề bởi người nữ nhi đó kiên quyết từ bỏ anh.

-Muội đừng như vậy, hãy về kinh thành, không thấy muội, Minh Nhật sẽ rất lo.

Câu nói chưa dứt thì Cơ Thành lặng người vì từ phía sau, Các Tự vòng tay ôm chặt lấy anh.

Anh nghe được nhịp thở đều đều, giọng thì thầm của cô

-Muội yêu huynh, Cơ Thành!

Bỗng chốc, Cơ Thành thấy người nhẹ tênh, thân thể bất lực và buông xuôi.

****************

-Hãy đi theo huynh!

Tử Băng tròn xoe mắt khi giọng Tinh Đạo đầy kiên quyết. Chưa bao giờ cô thấy anh giận dữ và quyết liệt như vậy.

-Nhưng... nhưng đệ còn phải làm...

-Nếu đệ còn xem huynh là đại ca thì nghe lời huynh, chúng ta cần làm rõ vài chuyện.

Đảo mắt, Tử Băng chẳng thể chống lại yêu cầu của Tinh Đạo. Thế là cô đành lầm lũi bước theo.

Đang chuẩn bị bữa tối thì Hiểu Lâm nghe có tiếng lều mở roẹt, quay lại, là Nguyệt Tịnh.

-Hoá ra ngươi ở đây!

Chẳng rõ trời xui đất khiến gì mà khi vừa thấy Nguyệt Tịnh là tức khắc mặt Hiểu Lâm đỏ bừng, nóng ran kèm theo “triệu chứng” cũ là tim đập dồn dập, loạn xạ.

Trông thái độ im lặng và quay phắt đi của anh, Nguyệt Tịnh tức tối, đến gần

-Ngươi khinh thường ta vậy hả, ta đang nói chuyện với ngươi đó.

Mãi lo trách mắng mà cô tiểu thư đâu biết nỗi khổ của anh chàng họ Chu là đang cố kiềm giữ xúc cảm kỳ lạ, khác thường chạy dọc cơ thể.

Tim cứ đập nhanh khiến Hiểu Lâm hồi hộp, mất bình tĩnh.

Nguyệt Tịnh đứng khoanh tay, nghiêng đầu khó hiểu.

Mấy giây sau, cô mới thấy Hiểu Lâm quay lưng lại nhìn mình

-Cuối cùng cũng chịu nói chuyện lịch sự, ngươi làm sao thế, không khoẻ à?

Bình tĩnh được một chút, Hiểu Lâm bảo

-Tôi ổn, còn cô tìm tôi có gì?

Lưỡng lữ trong mấy phút, Nguyệt Tịnh mới tiếp, vẻ như khó nói

-À umh... ta muốn cám ơn ngươi chuyện trưa nay. Bây giờ hiểu ra, ta thấy lòng thoải mái hơn.

-Đúng là chuyện lạ, cô cũng biết cám ơn tôi ư?

-Không nhận thì thôi.

-Được rồi, thật tình tôi chẳng mong cô biết ơn làm chi, tâm trạng cô dễ chịu thì cô sẽ không làm khổ người khác.

-Ngươi...

Hiểu Lâm gạt ngón tay đang chỉ của Nguyệt Tịnh, lắc đầu

-Cô cám ơn không có chút thành ý gì cả, chỉ mới nói vài câu đã muốn gây sự. Cô không thể sửa cái kiểu xưng hô ta đây đó được hả? Tôi không phải kẻ hầu người hạ của cô, đừng hở tí là ngươi ngươi ta ta! Nghe chướng tai!

Lời Hiểu Lâm khá chí lý, dẫu sao, anh cũng đã giúp cô hiểu ra nhiều thứ.

Nhún nhường, Nguyệt Tịnh hạ tay, đáp nhanh

-Nếu muốn người khác tôn trọng mình thì huynh đừng có gây chuyện chứ.

Hiểu Lâm nhìn cô tiểu thư, nhíu mày

-Cô vừa gọi tôi là “huynh” sao?

Hơi xấu hổ, mắt Nguyệt Tịnh đảo nhanh, nói lãng đãng

-Thì chẳng phải huynh muốn tôi xưng hô đàng hoàng ư?

Trông vẻ mặt lúng túng, khó xử của Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm không nhịn cười được

-Vậy ra cô cũng dễ bảo quá!

-Gì?

-Rồi, tôi không nói thế nữa. Cô cứ ngoan ngoãn như vậy không tốt hơn ư?

Lạ lùng là, thấy nụ cười thân thiện đầu tiên từ tên đáng ghét đó, lòng Nguyệt Tịnh chợt vui theo.

Giờ cô mới biết, Hiểu Lâm cũng có lúc trở nên dịu dàng, ân cần như vậy.

Anh chàng lục ca đưa bó cải cho Nguyệt Tịnh

-Giúp tôi chứ?

Không nói, cô tiểu thư nghịch ngợm đón lấy, khẽ gật đầu.

-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến đệ liên tục tránh mắt huynh hai ngày qua vậy Tử Băng?

Chẳng giận dữ, quyết liệt như khi nãy, giờ giọng Tinh Đạo lại nhẹ nhàng.

Đối diện, Tử Băng, mái đầu hơi cúi thấp, trả lời

-Đâu có gì, huynh hiểu lầm rồi.

-Không phải hiểu lầm, thật sự, đệ tránh mặt huynh! Nếu huynh có làm gì không vừa ý, đệ cứ nói, nhưng đệ đừng làm hành động tránh né như vậy.

Lòng Tử Băng rối bời, ngổn ngang. Nhìn dáng vẻ lặng thinh của đệ đệ, Tinh Đạo tiếp

-Đệ có biết, khi làm thế huynh khó chịu và rất buồn?

Khó chịu? Buồn? Tinh Đạo nghĩ, chỉ mỗi anh là thấy vậy thôi sao? Tử Băng cũng đau lắm... tim cứ nhói, l*иg ngực không ngừng tưng tức.

Cô đâu muốn tỏ ra xa cách, lạnh nhạt với Tinh Đạo nhưng mỗi lần nhớ đến cảnh anh và Nguyệt Tịnh đi bên cạnh nhau, trông cả hai rất xứng đôi, còn cô chẳng là gì... chỉ nghĩ thế thôi là Tử Băng đã đau đến mức muốn bật khóc.

Tử Băng không trách Tinh Đạo, bởi bản thân tự thấy mình chẳng xứng đáng nên cô mới quyết tâm cách xa anh, cô không muốn bản thân cứ mơ mộng, rằng, cô quan trọng với anh... không muốn mình có thêm bất cứ hy vọng hay cơ hội nào.

Tiếng Tinh Đạo chợt vang lên

-Đệ hãy cho huynh lời giải thích!

-Vì sao huynh cứ như vậy?

Tinh Đạo ngạc nhiên trước lời nói đó, tiếp, anh thấy Tử Băng ngẩng mặt lên với đôi mắt đỏ hoe

-Tử Băng?!

-Giờ huynh đã biết đệ là nữ nhi nên đệ không cần che giấu sự yếu đuối của mình nữa. Đệ có thể khóc với cảm xúc thật của mình... đừng đối xử tốt với đệ, đừng ở bên đệ, lo lắng quan tâm...

-Tử Băng, đệ sao thế?

-Huynh đừng làm vậy, đừng để đệ hy vọng, mơ mộng một cách ngốc nghếch, đệ là nữ nhi... không phải nam nhân nên huynh cứ tiếp tục thế này thì đệ sẽ không kiềm chế được mình, tim đệ vỡ mất. Huynh... Nguyệt Tịnh mới xứng với huynh.

-Quan tiểu thư thì liên quan gì ở đây?

Tử Băng lau nhanh dòng lệ sắp trào, dứt khoát

-Tóm lại, từ giờ, xin huynh đừng đến gần đệ, đó là cách tốt nhất huynh làm cho đệ.

Nói xong, Tử Băng toan xoay người bỏ chạy thì Tinh Đạo lớn giọng

-Không! Huynh và Quan tiểu thư chẳng có gì, cô ấy là khách, huynh chỉ muốn giúp cô ấy trở về kinh thành, thế thôi. Đệ đừng hiểu lầm.

Vẫn đứng quay lưng, Tử Băng bảo

-Đệ không hiểu lầm gì, chỉ mong huynh tránh xa đệ, đừng quan tâm đệ.

-Đệ nghĩ huynh quan tâm đệ chỉ vì đệ là tiểu đệ của huynh ư? Từ cái đêm ở hồ Liên Giang, khi biết rõ thân phận của đệ, Hoa Tử Băng trong lòng huynh không còn là vị trí tiểu đệ nữa!

Mắt Tử Băng tròn xoe, câu nói vừa rồi nghĩa là gì? “Không còn là vị trí tiểu đệ” vậy...

-Tử Băng!

Tử Băng giật mình bởi tiếng gọi của Tinh Đạo gần ngay phía sau lưng, cô liền quay lại.

Cái nhìn linh động phút chốc đứng yên, sững sờ khi môi cô cảm nhận được hơi ấm từ một bờ môi khác... của người nam nhân trước mặt... tên anh, Tinh Đạo!

****************

Lặng người một lúc lâu, Cơ Thành mới cất tiếng hỏi

-Các Tự, muội sao vậy?

Vẫn ôm chặt hoàng huynh, Các Tự nói khẽ

-Muội xin lỗi vì đã bảo muốn chấm dứt tình cảm giữa chúng ta, muội thật ngốc vì lúc nào cũng nghĩ đến huynh, muội nhớ huynh đến mức chẳng còn tâm trí để làm chuyện gì hoặc nghĩ cái gì. Giờ đây, khi đã hiểu rõ, muội không cần biết gì cả, chỉ muốn ở bên huynh. Bất kể, có bị người khác chỉ trích, phỉ báng muội cũng sẽ không bao giờ rời xa huynh thêm một lần nào nữa.

Hoàn toàn bất ngờ trước lời bày tỏ tình cảm từ Các Tự, Cơ Thành không tin vào tai mình.

-Muội nói thật chứ?

-Vâng!

-Thế còn Minh Nhật? Muội sẽ đối diện với đệ ấy ra sao nếu quyết định ở bên cạnh huynh?

Sự việc đêm qua chợt xuất hiện trong đầu Các Tự, cô buồn bã

-Thái tử là người không như muội nghĩ. Ngài ấy thật đáng sợ!

Nghe vậy, Cơ Thành liền tháo tay hoàng đệ muội ra, quay lại nhìn trực diện cô

-Minh Nhật... đã làm gì muội?

Lưỡng lự, Các Tự nói, nghe thấp dần

-Ngài ấy... suýt nữa... ngài ấy đã định chiếm đoạt muội!

-Sao?!

****************

-Cô không biết sắc cải à?

Hiểu Lâm nhìn đống cải nát nhừ trên thớt gỗ, đó là “chiến tích” của Nguyệt Tịnh.

Nguyệt Tịnh dửng dưng

-Tôi phải nói bao nhiêu lần huynh mới hiểu, từ nhỏ đến lớn, tôi chẳng vào bếp bao giờ nên làm sao biết sắc mấy cái thứ này.

Cắn môi, nhắm mắt, Hiểu Lâm vò đầu, bức bối.

Trông cái vẻ khổ sở của anh, Nguyệt Tịnh cười phì, thật thích thú khi thấy anh như vậy.

Sau một hồi gục đầu, Hiểu Lâm cầm con dao lên, hắng giọng

-Đây nhìn tôi này!

Anh chàng hậm hực đặt dao lên bó cải, nhẹ nhàng sắc xuống.

-Thấy chưa, cô cứ làm đều tay như vậy là được, nên nhớ, “sắc” chứ không phải là “băm” đâu.

Làm thử đi, phần cải cuối cùng rồi, cô liệu sắc cẩn thận vào.

Lè lưỡi, Nguyệt Tịnh đón lấy dao.

-Đấy đấy, tay cô cầm dao cũng sai nữa, cầm vậy sao đủ sức. Chưa hết, sắc gì mà tí tí thế?

Nguyệt Tịnh bực tức, quay qua

-Huynh cứ ở đó chỉ trỏ, chỉ biết quát tháo, nói thì ai chẳng nói được! Hứ!

Thở dài, Hiểu Lâm đến gần, bảo

-Tôi sẽ chỉ cô kỹ hơn!

Dứt lời, Hiểu Lâm cầm lấy bàn tay đang giữ dao của cô tiểu thư, cả người áp sát vào lưng cô.

Nguyệt Tịnh hơi giật mình bởi hành động “gần gũi” quá mức ấy.

Thân thể cô gọn lỏn trong lòng Hiểu Lâm.

-Tôi cầm tay cô sắc như thế sẽ cụ thể hơn, giờ thì nhìn cho kỹ vào, tôi làm một lần thôi.

Sự lúng túng khiến Nguyệt Tịnh chẳng đáp lời anh.

Tay Hiểu Lâm nắm tay cô, nhẹ nhàng, đều đặn sắc ra thành từng lát cải mỏng.

Quả thật, cảm giác bây giờ của cô tiểu thư họ Quan thật lạ, chưa từng có, ngay cả khi ở bên cạnh Cơ Thành cũng vậy. Chỉ có điều, hiện cô chưa thể lý giải rõ ràng, “nó” là gì!

Xong xuôi, Hiểu Lâm bỏ tay ra, cất giọng

-Cô làm thử đi. Từ từ, chậm rãi thôi, sắc cải cũng có nguyên tắc đấy!

-Biết rồi!

Lúi húi sắc cải một hồi lâu, Nguyệt Tịnh đưa mắt nhìn sang bên cạnh

-Thế này được chưa?

Cô tiểu thư ngạc nhiên khi thấy Hiểu Lâm cứ đứng nhìn mình chằm chằm.

-Này, sao vậy? Làm gì nhìn dữ thế?

Không biết lý do gì mà anh chàng họ Chu chả đáp lời, mắt vẫn hướng về phía Nguyệt Tịnh.

Cái nhìn của anh khiến cô bắt đầu... ngượng.

Rất nhanh sau đó, giống hệt lần trước, Hiểu Lâm bước đến gần, Nguyệt Tịnh lùi ra sau

-Làm gì vậy? Đừng có đến đây.

Dừng lại, giờ Hiểu Lâm cách Nguyệt Tịnh chỉ một gang tay.

-Tôi chưa từng thấy một vẻ đẹp nào như thế!

Mặt Nguyệt Tịnh ửng đỏ khi nghe lời khen thẳng thừng kia, cô cười cười, bẽn lẽn.

Nhưng mọi thứ biến mất khi Hiểu Lâm đưa tay lấy vật gì từ trên mái tóc cô tiểu thư

-Chà, chiếc trâm ngọc này ắt hẳn đắt tiền lắm, thật tinh xảo, cô mua ở đâu vậy?

-Hả? Cái... cái gì... trâm á?

Nguyệt Tịnh có thể cảm nhận miệng mình đang méo đi.

-Ừ, tôi muốn có một cái giống thế để tặng mẫu thân, cô có thể cho tôi biết cô mua ở đâu?

Siết chặt tay, Nguyệt Tịnh đã bị hố nặng. Hoá ra, anh chàng khen trâm chứ không phải khen cô.

Nghĩ ra cách trả đũa, Nguyệt Tịnh liền nở nụ cười

-Được, tôi sẽ cho huynh biết chỗ đó là đâu, huynh lại gần đây.

Hiểu Lâm hí hửng đi lại, Nguyệt Tịnh kề sát môi vào tai anh rồi... cắn mạnh!

Bật người ra, Hiểu Lâm hét to

-Đau quá! Cô bị điên hả?

Nguyệt Tịnh giật lấy chiếc trâm ngọc từ tay anh, tức tối

-Đáng đời, huynh là tên đại ngốc!

Cô tiểu thư rời khỏi lều với vẻ bực bội. Còn Hiểu Lâm thì ôm lỗ tai, xuýt xoa

-Ui... cô ta thật là, hỏi trâm ngọc mà cũng...

Anh chàng lục ca đâu biết, bên ngoài lều, Trần Giang, Trần Sơn ôm bụng cười lăn lộn bởi sự việc giữa anh với Nguyệt Tịnh diễn ra nãy giờ, cả hai đã thấy hết.

Trần Giang vỗ vỗ đầu gối, cười hắc hắc

-Trời ơi, Hiểu Lâm đúng là ngốc hết nói nổi. Tự dưng không khen người ta lại đi khen trâm ngọc nên bị cắn một phát. Ối, bể bụng mất thôi.

Trần Sơn cũng chẳng kiềm được, hùa theo

-Phen này, Quan tiểu thư giận thật rồi. Ha ha ha.

Hai huynh đệ nhìn nhau xong lại cười tiếp. Đang ngất ngư thì họ nghe giọng Trần Thống

-Hai đứa làm gì ở đây, sao không vào làm bữa tối mà ngồi cười?

Kế bên, Trần Nhất khoanh tay

-Đúng đó, để Hiểu Lâm làm hết à?

Khoái trá, Trần Giang, Trần Sơn đứng dậy, kể

-Nhị ca, tam ca vừa rồi có chuyện này vui lắm, Hiểu Lâm, đệ ấy...

Câu chưa dứt thì Trần Thống bỗng nhìn phía xa, gọi

-Đại ca, Tử Băng, hai người mới đi đâu về thế?

Vì tâm trạng lẩn thẩn nên Tinh Đạo lẫn Tử Băng giật thót người khi nghe giọng Trần Thống.

Họ bắt đầu lúng túng, mắt đảo liên tục.

Trần Nhất ngạc nhiên, hỏi

-Ủa, sao mặt đại ca và thất đệ đỏ quá vậy? Bị sốt ư?

-Đệ... đệ hơi mệt nên vào lều nghỉ một lát!

Tử Băng lóng ngóng, quay đầu đi tuốt. Tiếp đến, vị tiểu vương gia cũng hành động y hệt

-Umh... huynh nhớ còn vài việc phải làm, huynh đi đây.

Dõi theo bóng dáng đại ca, bốn huynh đệ họ Trần lần lượt nhìn nhau khó hiểu.

Có lẽ, họ sẽ chẳng biết được, điều gì đã xảy ra với hai người đó ở trong rừng lúc nãy.

Còn Tinh Đạo và Tử Băng thì... vừa đi về lều, cả hai vừa đặt tay lên môi, mỉm cười.

****************

Khi nghe Các Tự kể rõ chuyện xảy ra đêm qua, Cơ Thành rất tức giận

-Minh Nhật sao có thể đối xử với muội như thế. Bản tính xấu xa của đệ ấy vẫn vậy, không thay đổi! Với ai, đệ ấy cũng đều ra tay được.

Kinh ngạc, Các Tự khó hiểu

-Bản tính xấu xa của thái tử không thay đổi? Muội không hiểu! Lẽ nào vốn dĩ từ trước đến giờ, ngài ấy đã là người đáng sợ vậy ư?

Thở ra, Cơ Thành nhìn Các Tự

-Có phải Minh Nhật nói với muội, chính huynh là người đẩy đệ ấy ngã từ trên cây xuống?

Thấy hoàng đệ muội gật đầu, Cơ Thành cười nhạt

-Lúc nào cũng thế, đệ ấy luôn luôn là kẻ dối trá...

Quá khứ 8 năm trước được tái hiện vào một buổi chiều, khi hai huynh đệ Cơ Thành, Minh Nhật chơi đùa trong ngự hoa viên.

Minh Nhật, chẳng rõ có phải đã chuẩn bị trước kế hoạch hay không chỉ biết rằng, vị hoàng tử 10 tuổi này là người gợi ý chuyện leo lên cây chơi.

Cơ Thành ngước nhìn cái cây cao ngất, lá xum xuê

-Sao, đệ muốn chúng ta lên cây bắt chim hả, không được đâu, nguy hiểm lắm.

Minh Nhật lắc đầu, bướng bỉnh

-Không, đệ muốn lên, ở trên cao thích hơn nhiều. Với lại có mấy con chim non đáng yêu lắm.

-Nếu đệ thích chim non thì để huynh sai thị vệ leo lên lấy xuống cho đệ.

-Không! Không! Đệ muốn được leo lên đó cơ.

Dù Cơ Thành nói thế nào, Minh Nhật cũng chẳng chịu nghe, cứ nhất quyết phải leo lên cây.

Sau cùng, thấy hoàng đệ giãy nãy kịch liệt, Cơ Thành đành chiều ý.

Thế là hai huynh đệ bắt đầu leo lên cây, Cơ Thành leo trước, tiếp theo đến lượt Minh Nhật.

Phải mất hơn nửa canh giờ, Cơ Thành mới lên được nơi cao nhất của cái cây. Xoay người nhìn xuống, Cơ Thành thấy Minh Nhật còn đang vất vả trèo lên nên vị tam hoàng tử liền giơ tay ra

-Minh Nhật, đệ đưa tay cho huynh nắm, kẻo ngã đó!

Cố gắng mãi, Minh Nhật mới với tới tay hoàng huynh. Cơ Thành đã giữ được tay hoàng đệ, chuẩn bị kéo lên thì đúng lúc, chúng nghe tiếng của Âu Mỹ Ngân và Nam Vương, hai người xuất hiện ở phía xa, từ từ đi về phía này.

Vốn dĩ tất cả vẫn diễn ra bình thường thế nhưng Cơ Thành không hiểu vì sao lúc đó Minh Nhật lại... rút tay ra khỏi tay mình, hiển nhiên, hậu quả ai cũng có thể đoán được, Minh Nhật ngã từ trên cao xuống cùng tiếng thét

-Ối!!! Cứu đệ, hoàng huynh!

Cơ Thành đờ người, bên dưới, Minh Nhật nằm bất động, có dòng máu chảy ra...

Bỗng, tiếng Âu Mỹ Ngân hét lên, làm Cơ Thành giật mình

-Trời ơi, Minh Nhật!

Trên cây, Cơ Thành thấy mẫu hậu, phụ vương lao đến chỗ Minh Nhật, đỡ hoàng đệ dậy với vẻ hốt hoảng, sợ hãi.

Cơ Thành chẳng còn biết gì nữa, trước mặt giờ đây một màu trắng xoá, đầu óc trống rỗng mãi cho đến khi tiếng gọi của Nam Vương vang lên khiến Cơ Thành sực tỉnh

-Thành nhi?! Con làm gì trên đó?

Bấy giờ, Cơ Thành mới nhìn xuống, vị tam hoàng tử thấy Âu Mỹ Ngân lẫn Nam Vương đều hướng cái nhìn lên chỗ mình.

Minh Nhật, ngồi trên xe lăn,chỉ tay về phía Cơ Thành

-Chính hoàng huynh... đẩy ngã con từ trên cây xuống!

Cơ Thành sững sờ trước lời vu khống từ hoàng đệ

-Minh Nhật, đệ nói gì thế, rõ ràng đệ buông tay ra trước, huynh không hề đẩy ngã đệ.

Minh Nhật im lặng, quay mặt đi. Cơ Thành bước đến gần, đặt tay lên vai Minh Nhật, lay lay

-Đệ phải nói rõ, sao lại vu khống huynh chứ? Đệ mau nói đi!

Âu Mỹ Ngân liền kéo Cơ Thành ra

-Đủ rồi, Thành nhi, hoàng đệ con vừa mới hồi phục, con đừng làm thế.

Cơ Thành lập tức quay sang Âu Mỹ Ngân, cố bào chữa cho bản thân

-Mẫu hậu, người hãy tin con, con không đẩy ngã Minh Nhật, đệ ấy nói dối.

Âu Mỹ Ngân tức giận, trách mắng

-Thành nhi, con còn không chịu nhận lỗi, chính Nhật nhi đã nói con đẩy nó… con làm mẫu hậu quá thất vọng!

Cơ Thành lắc đầu. Ở gần đó, Nam Vương lên tiếng

-Thành nhi sao lại làm vậy, đó là hoàng đệ ruột của con!

-Không, phụ vương, mẫu hậu, hãy tin con, con không hề đẩy đệ ấy, không hề, làm ơn tin con!

Cơ Thành bật khóc, từ từ khuỵ chân, ngồi bệch xuống đất, ngay cạnh xe lăn của Minh Nhật.

Lần đó, dẫu Cơ Thành có giải thích cách mấy, Âu Mỹ Ngân, Nam Vương kể cả những vị đại thần, sau khi biết chuyện, đều không tin.

Thế là, Cơ Thành mang tội *** hại hoàng đệ.

Sau sự cố đáng tiếc, Cơ Thành bị tước quyền kế vị, thay vào đấy là Minh Nhật trở thành thái tử, Nam Vương xem như đây là cách bù đắp cho hoàng nhi bất hạnh.


Các Tự đặt tay lên môi, thốt nhẹ

-Ôi, thái tử đã vu khống huynh như vậy sao? Muội thật không ngờ.

Cơ Thành, ánh mắt đăm chiêu

-Kể từ sau chuyện đó, huynh bắt đầu hiểu rõ con người của Minh Nhật. Dần dần, đệ ấy càng bộc lộ bản chất độc ác, quỷ quyệt. Cũng giống như miếng bạch ngọc...

-Miếng bạch ngọc phụ vương làm cho huynh?

-Umh, vết nứt muội thấy trên miếng ngọc là do Minh Nhật thả nó xuống hồ, huynh đã nghĩ rằng, miếng ngọc sẽ vỡ nhưng may thay, nó chỉ bị một vết nứt.

Khỏi nói, Các Tự rất sốc khi được nghe toàn bộ sự việc diễn ra trước đây.

-Nàng biết không, chẳng có ai lại đối xử tệ bạc với một người đang bị liệt cả!!

-Đáng sợ? Phải và ngay bây giờ ta sẽ cho nàng thấy ta đáng sợ đến mức nào?


Giờ cô đã hiểu vì sao đêm qua, Minh Nhật lại thay đổi thành một con người khác. Hoá ra, đó mới là bản chất thật của anh, anh luôn che giấu, dối trá và vờ như mình là người tốt.

Ngay lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng bị anh gạt bởi cái vẻ bề ngoài giả tạo kia, nụ cười... đúng, người đó chỉ cười, chính vì vậy đã đánh lừa được nhiều người.

Chợt, Các Tự giật mình khi Cơ Thành nắm lấy tay cô

-Muội đừng lo, từ giờ, huynh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ muội, huynh tuyệt đối không để Minh Nhật đυ.ng đến muội, không lần nào nữa!

Trông cái nhìn dịu dàng, ấm áp của hoàng huynh, Các Tự mỉm cười, lòng bình yên, hạnh phúc

-Vâng!

Cơ Thành nhẹ nhàng ôm Các Tự, lâu lắm rồi, anh mới được ôm cô.

-Các Tự, huynh rất vui khi muội bảo muốn ở bên cạnh huynh, huynh cũng vậy. Và, có lẽ muội hiểu, nếu quyết định đến với nhau thì chúng ta sẽ phải vượt qua rất nhiều khó khăn: định kiến, luật lệ thậm chí có thể bị ghép tội “lσạи ɭυâи”, vậy muội vẫn...

Các Tự đặt tay lên môi Cơ Thành, ngăn lại

-Muội biết, biết rất rõ bản thân sẽ phải đối mặt với những điều tệ hại nào nhưng kể từ lúc muội kiên quyết đến Hàng Tân này gặp huynh thì muội đã không còn sợ gì nữa, muội muốn thành thật với trái tim và muội yêu huynh, chỉ có thế.

Hạnh phúc. Cơ Thành không thể diễn tả được niềm hạnh phúc lớn lao trong lòng ngay lúc này.

Anh hôn nhẹ vào tay cô, miệng thì thầm

-Cám ơn muội, Các Tự!

Cô tiểu thư ôm lấy hoàng huynh, từ giờ, cô sẽ không rời xa người nam nhân này.

Mãi đắm chìm trong niềm vui bất tận, Các Tự lẫn Cơ Thành chẳng ngờ rằng, bên ngoài, Lạc Phổ đã nghe tất cả.

Cái nhìn của vị đại hoàng tử bỗng chốc đứng yên. Không! Không hẳn... hình như trong đáy mắt bất động đó, phản chiếu dòng suy nghĩ mơ hồ.

-Các Tự và Cơ Thành... yêu nhau?! Minh Nhật, đệ ấy...

Bỏ dở câu nói, Lạc Phổ đứng lặng thinh. Sau đó, bàn tay anh siết chặt, như cố kiềm cơn giận, nhưng rất nhanh, anh đã rời đi.

Vừa ra khỏi khuôn viên, Lạc Phổ gặp ngay Trường Dinh. Ngạc nhiên khi thấy hoàng huynh, Trường Dinh hỏi

-Huynh đến chỗ của tam hoàng huynh?

-Huynh sẽ hồi phủ!

Chỉ nói vỏn vẹn bốn từ, Lạc Phổ lập tức quay lưng, bước nhanh.

Trường Dinh vào phòng đã thấy Các Tự

-Tứ hoàng tẩu, nghe Mã Tuấn báo hoàng tẩu đến thăm tam hoàng huynh là đệ vào đây ngay. Hoàng tẩu làm đệ bất ngờ quá, chẳng có thị vệ cung nữ, còn cải trang thành nam nhân.

Các Tự cười, bảo

-Umh, vì gấp quá nên đành phải làm thế.

-Thì ra, tứ hoàng tẩu lo cho tam hoàng huynh đến vậy!

Câu nói đùa của Trường Dinh khiến hai người nọ thoáng bối rối, họ nhìn nhau, không nói.

Biết điều đó, Trường Dinh phá lên cười

-Đệ đùa thôi, mấy tháng trước, tứ hoàng tẩu và tam hoàng huynh vốn rất thân thiết nên lo lắng là lẽ thường tình. Tam hoàng huynh, vết thương sao rồi?

-Đã đỡ nhiều, nghe đệ chọc phá, huynh cũng chẳng còn thấy đau.

Trường Dinh cười phì rồi tiếp

-À khi nãy tứ hoàng tẩu gặp đại hoàng huynh vẫn ổn chứ?

Các Tự kinh ngạc

-Sao, đại hoàng huynh... cũng ở đây ư?

-Vâng, huynh ấy đến chỗ đệ ngày hôm qua, vậy khi nãy, hoàng tẩu không gặp huynh ấy à?

Các Tự lắc đầu, Trường Dinh nhíu mày

-Kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy đại hoàng huynh vừa từ khuôn viên này đi ra, đệ tưởng huynh ấy vào thăm tam hoàng huynh!

Cơ Thành đảo mắt

-Đệ nói rằng, thấy đại hoàng huynh từ nơi này bước ra ư?

-Umh, thế nghĩa là, huynh ấy không hề vào thăm huynh sao? Vậy huynh ấy đến đây làm gì?

Nghĩ ngợi điều gì, Các Tự liền lên tiếng

-Thế lúc gặp đệ, đại hoàng huynh có nói gì không?

-À, huynh ấy bảo sẽ hồi phủ và trông nét mặt không tốt lắm, vẻ như vừa gặp chuyện gì không vui vậy.

Cơ Thành liền nhìn qua Các Tự, ánh mắt họ thể hiện sự lo lắng.

Và có vẻ, cả hai đã mơ hồ nghĩ đến tình huống tệ hại nhất.

****************

-Cái gì, Lạc Cơ Thành đỡ tên cho đại hoàng huynh của hắn?

Giả Nam nhìn Quan Bổn

-Vâng, chính vì thế, thuộc hạ đã không thể ra tay. Kế hoạch ám sát lần này xem như thất bại.

Quan Bổn đứng dậy, đi tới đi lui, tay vuốt chòm râu bạc, lặng im.

Lát sau, vị tể tướng già đưa tay lên

-Được rồi, ngươi lui đi, nếu có gì ta sẽ gọi sau.

Tuân lệnh, Giả Nam nhảy vọt ra khỏi cửa sổ, biến mất.

Quan Bổn ngồi xuống, tay gõ gõ lên thành ghế, đôi mắt chợt ánh lên cái nhìn đầy nghi hoặc.

****************

Buổi tối, Các Tự và Tiểu Hoàn về đến cung. Khi cả hai vừa bước vào phòng thì

-Các Tự, nàng đã đi đâu vậy?

Xoay qua, cả hai thấy Minh Nhật ngồi trên xe lăn, ở trong phòng phi tử tự lúc nào.

Tiểu Hoàn hốt hoảng, hành lễ

-Thái tử!

Còn Các Tự, tuy cũng giật mình không kém nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhìn phu quân

-Thái tử, trời đã khuya sao ngài còn đến phòng Các Tự?

Minh Nhật điềm nhiên

-Nàng biết trời đã khuya ư? Trưa nay, khi nghe Liêu công công báo nàng mất tích, ta và mẫu hậu rất lo, cả nha đầu Tiểu Hoàn cũng chẳng thấy đâu! Các thị vệ cung nữ tìm kiếm khắp hoàng cung mà không hề có chút tin tức gì.

-Các Tự xin lỗi vì rời cung mà không báo, chỉ vì tâm trạng không thoải mái nên Các Tự mới cùng Tiểu Hoàn ra ngoài cho khoay khoả.

Minh Nhật ngạc nhiên

-Chỉ có vậy, nàng cũng không thể báo cho ta biết một tiếng sao? Chí ít, nàng nên nói với Liêu công công chứ… nàng tuỳ tiện rời cung như vậy, chẳng tốt chút nào.

-Chả lẽ, thái tử cấm cả việc Các Tự rời cung?

Bắt đầu cảm nhận thái độ lẫn lời nói của phi tử có phần chống đối và mạnh mẽ hơn thường ngày, Minh Nhật đành hạ giọng, vẻ nhún nhường

-Ta không có ý đó, chỉ muốn nhắc nàng, khi rời cung nên báo ta hay để ta không phải lo lắng.

-Vâng, Các Tự hiểu, vì thái tử bận việc triều chính nên Các Tự không muốn làm phiền, lần sau, Các Tự sẽ lưu ý báo cho Liêu công công biết.

Minh Nhật im lặng bởi Các Tự trả lời nhưng mắt chẳng nhìn anh, vẻ mặt cô bình thản đến kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên, cô có thái độ hờ hững như thế đối với phu quân.

Chợt Các Tự thấy Minh Nhật cầm một mảnh ngọc, trên bàn, những mảnh ngọc trắng bị vỡ trưa nay đang nằm gần đó.

-Thái tử, xin ngài đừng tuỳ tiện đυ.ng vào đồ vật của Các Tự!

Minh Nhật nhìn lại mảnh ngọc trong tay mình

-À, là cái này ư? Ta thấy nó vỡ rồi nên nghĩ là nàng không cần nữa.

-Không đâu, dù có vỡ, Các Tự cũng không vứt bỏ vì miếng ngọc này rất quan trọng với Các Tự!

Gương mặt Minh Nhật thoáng chút biến đổi khi nghe câu nói đó, nhưng giống thường lệ, anh đã mau chóng xoá lấp vẻ bất thường của mình bằng nụ cười thân thiện

-Vậy ư, cũng phải, đây là miếng ngọc mẫu hậu tặng nàng. Umh, ta sẽ không đυ.ng đến.

Minh Nhật vừa đặt mảnh ngọc vỡ lên bàn thì Các Tự bước đến, nhanh chóng thu gom tất cả.

-Thái tử, trời đã khuya, ngài nên về phòng nghỉ ngơi. Các Tự chúc ngài ngủ ngon.

-Ta cũng chúc nàng ngủ ngon.

Minh Nhật đáp lời rồi đẩy nhẹ vòng bánh xe, rời khỏi phòng phi tử.

Cửa vừa khép lại, Tiểu Hoàn thở phào

-Ôi may quá, thái tử không hỏi nhiều về việc rời cung của thái tử phi.

Các Tự mở tủ, cất những mảnh ngọc vỡ vào, không nói gì.

Tiểu Hoàn tự dưng thấy sợ sệt

-Nếu thái tử biết thái tử phi rời cung đến tỉnh Hàng Tân vì lo cho tam hoàng tử chắc ngài sẽ rất giận và nhất định không bỏ qua chuyện này.

Các Tự đưa mắt sang cô hầu nhỏ, mỉm cười

-Em không nói, ta không nói thì làm sao thái tử biết được. Đừng lo, sẽ ổn thôi.

-Vâng!

-Thôi, em lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi.

Tiểu Hoàn gật đầu, mau chóng đi ra. Còn lại một mình, Các Tự vẫn ngồi bất động trên ghế, đôi mắt vô định dán vào màn đêm đen ngoài khung cửa.

****************

Sáng sớm, vừa ra khỏi lều, tình cờ Tinh Đạo với Tử Băng giáp mặt nhau.

Người kia trông thấy người nọ liền bắt đầu lúng túng bởi nhớ đến nụ hôn chiều hôm qua.

Lóng ngóng một hồi, Tinh Đạo lên tiếng trước

-Đệ dậy sớm thế?

Tử Băng, hơi cúi đầu vì chẳng dám nhìn trực diện anh chàng, nói nhỏ

-Vâng... vì đệ phải chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

Tinh Đạo gật nhẹ rồi lặng thinh. Một khoảng lặng kéo đến giữa hai người.

-Chuyện... vào chiều hôm qua, huynh xin lỗi bởi hành động khiếm nhã đối với đệ.

Phải khó khăn lắm, vị tiểu vương gia mới đề cập lại vấn đề cũ.

Tử Băng, mặt bắt đầu đỏ, đáp khẽ

-Umh... không sao, đệ không trách huynh.

Nghe vậy, Tinh Đạo thấy vui vui, hoá ra cô nàng chẳng hề giận việc anh tự ý hôn cô.

Thế có nghĩa là, Tử Băng đã chấp nhận? Vẻ như bây giờ, Tinh Đạo cũng đoán ra một phần nào đó về tình cảm cô dành cho anh.

-Đệ đừng hiểu lầm huynh và Quan tiểu thư.

Trái với chiều qua, phản ứng lần này của cô gái họ Hoa không dữ dội, kích động mà chỉ nhẹ nhàng đáp lời

-Đệ hiểu rồi, huynh không cần nói nữa đâu.

-Thật chứ?

Tử Băng khẽ gật đầu. Khỏi nói, lòng vị đại ca nhẹ nhõm hẳn. Mà dẫu sao thì, việc anh hôn Tử Băng cũng đủ chứng minh anh với Nguyệt Tịnh chẳng có gì. Nghĩ thế, Tinh Đạo bỗng thấy bản thân thật ngớ ngẩn khi luôn miệng bảo “Đệ đừng hiểu lầm.”

Về phía Tử Băng, chưa bao giờ cô sung sướиɠ như lúc này, được anh chàng đại ca hôn và cả chuyện anh không ngừng giải thích mối quan hệ với Nguyệt Tịnh, điều đó chứng tỏ, anh không hề xem cô như một tiểu đệ.

Hai người còn miên man với cảm xúc của bản thân thì đúng lúc, Trần Thống đi lại.

-Đại ca, Tử Băng, sao đứng ngẩn ra vậy?

-Hả, à, không có gì!

Trần Thống bảo thất đệ

-Tử Băng, Hiểu Lâm, A Giang, A Sơn đang chờ đệ cùng chuẩn bị bữa sáng, đệ vào mau.

-Vâng, đệ biết ạ.

Tử Băng cười tươi rồi thoáng nhìn qua Tinh Đạo trước khi rời khỏi.

Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn phía xa, vị tiểu vương gia nở nụ cười mãn nguyện.

-Đại ca, chúng ta cần bàn về lộ trình hôm nay.

-Ừ, có lẽ trưa nay chúng ta sẽ đến được Hàng Tân.

Sau khi dùng bữa sáng xong, đoàn binh lính Bắc Đô tiếp tục lên đường.

****************

Trường Dinh lo lắng hỏi

-Sao huynh không ở lại phủ của đệ thêm vài ngày, vết thương còn chưa lành hẳn.

Cơ Thành khoác áo vào, đưa tay vỗ vỗ ngực

-Huynh khoẻ rồi, chỉ là vết thương nhỏ, đâu làm gì được huynh, đệ yên tâm.

Trường Dinh thở dài

-Huynh vội hồi cung thế à? Vậy mà bảo sẽ ở lại giúp đệ giải quyết vài chuyện.

Cơ Thành quay qua, cười

-Umh, có vấn đề quan trọng nên huynh cần hồi cung sớm, khi nào xong việc, huynh hứa sẽ trở lại Hàng Tân giúp đệ một tay, được chứ?

-Đệ hiểu, huynh đã muốn thì chẳng ai ngăn cản nổi.

Cơ Thành cười cười, vỗ vai hoàng đệ. Trước khi rời phòng, Trường Dinh chợt lên tiếng

-À, tam hoàng huynh, huynh và tứ hoàng tẩu...

Không hiểu sao, vị ngũ hoàng tử ngừng lại. Thật ra anh muốn hỏi rõ mối quan hệ giữa Cơ Thành và Các Tự bởi bản thân đã nhận ra điều gì đó khác lạ từ hai người.

Nhưng... tự nhiên, bây giờ, Trường Dinh thấy chuyện này không cần thiết nữa.

-Trường Dinh, đệ sao vậy, huynh với hoàng đệ muội thế nào?

Giấu tiếng thở dài, Trường Dinh lắc đầu

-Không có gì. Thôi nào, huynh nên đi sớm để trưa nay kịp hồi cung. Đệ sẽ bảo Mã Tuấn chuẩn bị ngựa cho huynh.

Trông vẻ khác thường của hoàng đệ khi rời phòng, Cơ Thành khó hiểu.