Chương 17

Chỉ còn khoảng ba, bốn ngày nữa thôi.

Đang đứng ngẫm nghĩ, Tinh Đạo chợt nghe giọng Thượng Giả Nam ở phía xa.

Vị tiểu vương gia đưa mắt về phía bên trái, thấy Giả Nam đứng nói chuyện với Tử Băng…

Nhìn Hoa Tử Băng đang kiểm tra lại dây cương, Giả Nam cười

-Lát nữa, huynh và muội đi cùng nhé?

Tử Băng, mắt chẳng nhìn anh chàng, chép miệng

-Tùy huynh nhưng tôi chả muốn đi cùng chút nào, huynh sẽ lại lôi tôi vào những chuyện không đâu cho xem.

-Không có… huynh sẽ không làm gì khiến muội khó xử.

Tử Băng ném nhẹ dây cương ra phía sau lưng con ngựa, xoay qua

-Huynh đừng gọi tôi là “muội” lộ liễu như vậy, người khác nghe thấy là không xong.

Giả Nam tinh ranh

-Huynh chỉ gọi “muội” cho một mình muội nghe thôi, chẳng ai có thể nghe được.

Vừa nói Giả Nam vừa nhanh chóng đảo mắt xuống chỗ Tinh Đạo đứng cách đó không xa.

-Huynh lúc nào cũng gây phiền phức cho người khác.

Giả Nam lại chuyển hướng về cô gái

-Sau này huynh đi rồi, chẳng ai gây phiền phức cho muội nữa đến lúc đó xem muội sẽ nhớ huynh thế nào!!

Tử Băng cười phì

-Đừng có dọa, huynh đi tôi còn mừng nữa là… với lại, đời nào huynh lại buông tha cho tôi sớm thế, cũng còn mấy ngày nữa mới tới Nam Đô, tôi còn khổ dài dài vì huynh.

Giả Nam luôn luôn cười, thậm chí cả những khi buồn.

Anh là một người kỳ lạ như thế đó, chẳng thể đoán được.

Có lẽ vì vậy, Tử Băng đã không nhận ra được nỗi buồn đọng lại trong đôi mắt bất chợt không còn sắc sảo, ranh mãnh kia nữa.

-Ừ… để xem muội có vui không khi huynh không còn ở đây! Nhưng thôi, tóm lại, khi khởi hành muội nhớ chờ huynh là được.

Buông xong một câu pha chút trêu đùa, Giả Nam nháy mắt xoay lưng.

Tử Băng cắn môi, chán nản, khi không xui xẻo dính vào anh chàng quỉ quái ấy.

Bỗng, bàn tay ai đấy đặt nhẹ nhàng lên vai khiến cô hầu giật mình quay lại

-Đại ca!

Tinh Đạo nghe giọng cô gái hơi hoảng hốt liền hỏi

-Huynh làm đệ giật mình à?

-A… dạ cũng hơi hơi, mà có gì không?

Tinh Đạo lắc đầu, dịu dàng

-Không có gì quan trọng, chỉ là huynh muốn nhắc đệ xem xét mọi thứ thật kỹ trước khi lên đường thôi, hôm nay chuyến hành trình sẽ hơi dài một tí, đệ cố gắng.

-Vâng, đệ biết rồi, đa tạ đại ca đã nhắc đệ!

Tử Băng cười tươi.

Trông nét hồn nhiên, nghịch ngợm từ nụ cười của Tử Băng, tự dưng Tinh Đạo nhớ đến lời của Thượng Giả Nam đêm qua…

“Tôi cũng đã bày tỏ với muội ấy rồi… muội ấy chưa trả lời nhưng không sao tôi sẽ chờ…

… nhưng tôi nghĩ huynh nên cho Băng muội hay việc huynh đã biết muội ấy là nữ nhi…”

Những câu nói đó lởn vởn trong đầu khiến Tinh Đạo đứng lặng đi, đôi mắt đầy sao chợt trống rỗng, vô định.

Anh nghĩ “ Liệu có nên để Tử Băng biết…”

Dòng suy nghĩ của anh chưa kịp hình thành thì Tử Băng đã lay gọi

-Đại ca sao thế, huynh bị gì hay thấy không khỏe trong người?

Anh chàng họ Chu sựt tỉnh, cố che giấu sự ngổn ngang trong lòng bằng nụ cười

-Không, thỉnh thoảng huynh hay thừ người như vậy… thôi, đệ chuẩn bị đi, sắp lên đường rồi, có gì khi nhị ca căn dặn các binh lính, đệ nghe cho kỹ và làm theo.

Tử Băng gật gù.

Cô cầm lấy dây cương, thong thả dẫn con tuấn mã đi đến chỗ đám binh lính đứng chờ.

Nhìn phía sau cô gái, Tinh Đạo lại thở dài.

Có ánh mắt ai đó nhìn về anh.

Tinh Đạo từ từ nhìn qua bên cạnh.

Cách vài bước chân, Thượng Giả Nam đang đứng khoanh tay, đôi mắt xoáy sâu cùng nụ cười nửa đùa nửa ngụ ý.

Vị tiểu vương gia, theo phép lịch sự cũng mỉm cười chào lại

nhưng trông miễn cưỡng và gượng ép.

Xem ra bây giờ đối diện với Giả Nam, Tinh Đạo thấy không còn thoải mái.

Lộc cộc! Lộc cộc!

Ba con ngựa đi chậm chạp trên đường.

Hàm Kinh không náo nhiệt như Tiền Kỳ.

Nơi đây người qua lại thưa thớt, mua bán cũng không nhiều, hầu như rất vắng vẻ.

Chính vì vậy mà nếu muốn, người ta có thể cưỡi ngựa đi dạo trên đường phố thoải mái.

-Hàm Kinh thật thanh bình, còn yên tĩnh hơn cả Tương Dụ của nhị hoàng huynh!

Các Tự nhận xét khi đưa mắt quan sát xung quanh.

-Vâng, thường thì chỉ đông đúc ở những khu chợ vì đó là nơi dân chúng buôn bán, mà chợ nằm cách xa lắm, chưa kể các khu chợ như thế rất ít nên phần lớn Hàm Kinh thật yên bình.

Lạc Diễm nói thêm về nơi mình làm chủ.

Bên cạnh, Cơ Thành không ý kiến gì nhưng anh đồng tình với điều Các Tự nói.

Sau đó họ tiếp tục thúc ngựa đi, chuyến tham quan diễn ra trong im lặng.

Chưa gì mà cả ba đã tham quan hết Hàm Kinh.

Tỉnh này trọng lễ học nên cuộc sống dân chúng vô cùng bình thường, yên ổn không xảy ra biến động gì.

Chính vậy nên chuyến khảo sát tình hình cũng nhanh chóng, dễ dàng hơn.

Thoáng cái đến trưa, nắng trải dài vàng ươm lên mọi vật.

Cơ Thành thắng ngựa lại, nhìn qua Các Tự

-Đến đây đã là cuối Hàm Kinh, nếu đi tiếp sẽ đến một cánh rừng, có lẽ chúng ta dừng chuyến đi ở đây, có gì sẽ hồi cung sớm.

-Vâng, muội cũng nghĩ thế.

Các Tự vừa dứt lời thì Lạc Diễm gợi ý

-Vậy tam hoàng huynh, tứ hoàng tẩu về phủ của đệ nghỉ ngơi chốc lát sau đó hồi cung.

Nghe chí lý nên hai người nọ gật đầu.

Ba người quay ngựa lại.

Đúng lúc từ xa có hai đứa trẻ nô đùa, trên tay một đứa cầm cái ná gỗ.

Vì đùa nghịch, thằng bé kia lỡ tay bắn một viên đá cuội.

Viên đá sắc nhọn đó vô tình trúng ngay chân con ngựa của Các Tự.

Quá đau và giật mình, con tuấn mã l*иg lên hí vang.

Suýt nữa Các Tự đã rơi xuống đất nhưng may thay cô kịp ôm lấy cổ nó.

Cơ Thành lẫn Lạc Diễm còn chưa hoàn hồn thì con ngựa của Các Tự đã lao nhanh đi.

-Hoàng đệ muội!

Cơ Thành gọi lớn, hốt hoảng.

-Tứ hoàng tẩu!

Lạc Diễm cũng kêu thất thanh.

Anh xoay qua toan nói gì đó với Cơ Thành nhưng chẳng kịp vì vị hoàng huynh đã phóng ngựa đuổi theo.

Lạc Diễm quá bất ngờ nên đứng ngớ ra dõi mắt nhìn bóng ngựa khuất dần phía xa.

Sau vài giây trấn tĩnh, vị lục hoàng tử tức tốc quay ngựa về phủ.

Con ngựa của Các Tự như mất tự chủ, cứ chạy thục mạng về phía khu rừng.

Trên lưng ngựa, Các Tự giữ chặt con vật, cô không biết phải làm gì để kìm *** nó lại.

Đột ngột, cô gái nghe có tiếng của ai từ phía sau vọng lên

-Hoàng đệ muội, mau giữ dây cương, kéo mạnh!

Các Tự cố nhìn ra phía sau, ngạc nhiên thấy Cơ Thành đang đuổi theo.

-Hoàng huynh…!

Các Tự gọi.

Nghe tiếng cô gái, Cơ Thành nói lớn

-Muội mau giữ dây cương…!!!

-Dây cương ư?

Các Tự đưa mắt nhìn lại, sợi dây cương bị tuột xuống dưới chân trước của con ngựa.

Nó ở quá xa tầm với của cô.

Cô tiểu thư rướn người ra phía trước, đưa tay cố nắm lấy dây cương.

Nhưng bất lực… khoảng cách từ tay Các Tự đến vị trí sợi dây cương thật sự là khá xa.

-Ối!!

Các Tự suýt tí đã rớt khỏi lưng ngựa, liền hoảng hồn vòng tay ôm lấy cổ nó.

Đằng sau, Cơ Thành không ngừng hô to

-Cẩn thận… muội hãy lấy dây cương…

Các Tự thận trọng quay người ra sau, hét lớn

-Không được… muội không lấy được dây cương…

Biết hoàng đệ muội gặp khó khăn không thể với tay lấy sợi dây cương, Cơ Thành lo lắng.

Không còn cách nào khác, Cơ Thành đành nhún người, bật lên cao.

Mấy giây sau vị tam hoàng tử đã đáp xuống ngồi phía sau Các Tự.

Cô tiểu thư giật mình

-Hoàng huynh…

-Đừng nói nữa, để huynh lấy dây cương!

Nhanh như cắt, Cơ Thành dùng thanh Ngân Hỏa Kiếm luồng vào dây cương rồi thận trọng kéo sợi dây về phía mình.

Pặt! Cuối cùng, anh cũng giữ được dây cương rồi dùng sức kéo mạnh, kìm *** con thú hăng máu kia.

Con tuấn mã hí vang, từ từ chạy chậm lại, chậm lại sau đó là dừng hẳn…

Các Tự thở phào nhẹ nhõm, quay người ra sau

-May thật, nhờ huynh cả!

-Đâu có gì, muội không bị thương chứ?

-Dạ vâng….

Vừa nói Các Tự vừa nhìn xuống, bỗng nhiên vô cùng bối rối khi hai cánh tay Cơ Thành vòng qua ôm chặt eo cô, vì anh đang giữ dây cương.

Không chỉ có Các Tự mà Cơ Thành cũng phát hiện ra điều đó.

Lúng túng anh liền thả tay ra.

-Ôi…!

Cơ Thành nhăn mặt, đưa tay lên bóp chặt bả vai phải.

Các Tự kinh ngạc, hỏi

-Huynh bị thương à?

Cơ Thành nói khẽ

-Hình như… vai huynh bị trật khớp… có lẽ do lúc nãy kéo dây cương…

-Biết làm sao đây, cần chỉnh khớp lại ngay nhưng… nhưng giờ chúng ta đang ở đâu…?

Các Tự lẫn Cơ Thành đưa mắt nhìn xung quanh.

Bấy giờ cả hai mới phát hiện ra, con ngựa đã đưa họ vào sâu trong rừng rậm…

Cô tiểu thư nhìn lại vị hoàng huynh, đôi mắt ánh lên sự lo âu lẫn hoang mang.

Mấy giây im lặng trôi qua

Cơ Thành lên tiếng trước

-Bây giờ đứng đây cũng vô ích, chúng ta nên tìm chỗ dừng chân để nghỉ ngơi, sau đó mới tính tiếp.

Chẳng còn ý kiến nào hay hơn điều đó nên Các Tự đành gật đầu.

Cô tiểu thư cầm dây cương, đưa chân thúc nhẹ vào mông con ngựa.

Họ sẽ đi quanh đây tìm xem nơi nào có thể dừng chân được…

Có một hốc đá to nằm gần dòng suối nhỏ, phía bên trong hốc đá khá rộng và hơi tối

rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Hơi khó khăn khi Cơ Thành xuống ngựa vì vai đau nhói không thể cử động.

Các Tự cột dây cương vào thân cây gần đó, chí ít cũng cần phải giữ con tuấn mã lại ngăn nó không bỏ đi.

Các Tự nhìn vị hoàng tử

-Để muội đỡ huynh vào trong!

Cơ Thành gật khẽ.

Các Tự giữ lấy cánh tay còn lại của anh, từ từ nhẹ nhàng cả hai đi vào trong hốc đá.

Để Cơ Thành ngồi xuống một tảng đá nhỏ, Các Tự liền đưa mắt quan sát xung quanh

-Nó hơi tối nhưng chắc sẽ an toàn, chúng ta có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

-Umh…

Cơn đau của bả vai khiến Cơ Thành nói hơi khó khăn.

Cô tiểu thư lo lắng

-Huynh đau lắm à, liệu có nặng không?

Cơ Thành cố trấn an hoàng đệ muội

-Không sao đâu, vẫn chịu được, huynh có thể tự chỉnh khớp lại… nhưng tay bị thế này thì huynh không thể tìm thức ăn để chúng ta dùng cho trưa nay.

Các Tự đảo mắt, nghĩ ngợi

-Hay là huynh cứ nghỉ ngơi, muội đi tìm quanh đây xem có thứ trái cây nào sẽ mang về.

-Không được, đi một mình rất nguy hiểm, thôi để huynh…

Cơ Thành chưa kịp đứng dậy là Các Tự đã ngăn

-Huynh đừng lo, muội chỉ đi gần đây thôi sẽ sớm trở về mà. Huynh chỉnh lại khớp vai, nằm nghỉ ngơi và chờ muội nhé.

Dứt lời, Các Tự chạy nhanh ra ngoài.

Cơ Thành đưa tay lên, miệng chưa gọi được tên “Các Tự” thì bóng cô gái đã biến mất.

Khẽ thở dài, Cơ Thành nhìn xuống bờ vai cứng đơ của mình.

Sẽ khá đau nếu phải chỉnh lại khớp vai nhưng đâu còn cách nào khác.

Lạo xạo! Lạo xạo!

Tiếng lá cây khô bị xáo trộn vang khẽ khi chân Các Tự giẫm lên.

Bước chậm chạp, cô không ngừng nhìn lên những tán cây cao ngất cố tìm ra một thứ trái có thể ăn.

Nhưng xem ra bất lực.

Toàn lá và cây, chẳng có quả nào dù rất nhỏ.

Các Tự dừng lại, lau mồ hôi, tự nhủ

-Nguy thật, cứ như vậy thì trưa nay tam hoàng huynh sẽ ăn gì đây… cần phải tìm cách khác. Nếu không ăn trái cây thì ăn thịt nhưng mình không biết săn thú… còn cá thì sao?

Ừ nhỉ, ăn cá là tốt nhất… hình như trước hốc đá có một dòng suối, biết đâu sẽ có cá…

Nghĩ thế Các Tự lập tức quay về.

Rắc!

Cơ Thành nghiến răng.

Dùng hết sức anh lấy tay bẻ mạnh vai phải chỉnh lại khớp.

Lả người, cơn đau vẫn chưa dứt nhưng đã đỡ hơn lúc nãy.

Cơ Thành dựa lưng vào vách đá sù xì, mồ hôi ra ướt người, thở hổn hển, anh cần nghỉ ngơi để lấy sức.

Đúng lúc Các Tự bước vào, chạy đến chỗ vị hoàng tử, hỏi

-Huynh thấy sao…mệt lắm phải không?

Cơ Thành xoay qua

-Huynh chỉnh lại khớp rồi bây giờ thấy đỡ đau hơn.

Tiếng thở phào phát ra nghe nhẹ nhõm, Các Tự thấy yên tâm.

Trông hoàng đệ muội tay không trở về, Cơ Thành ngạc nhiên

-Muội không tìm được trái cây à?

-Vâng… chẳng có thứ quả nào hết… nhưng mà muội đã tìm ra bữa trưa cho chúng ta! Đó là cá. Muội sẽ bắt cá, thế nào trưa nay huynh muội ta cũng có bữa ăn ngon.

-Cá ư!?

Cơ Thành nhíu mày và trong đầu nghĩ đến cảnh Các Tự… bắt cá!!

Dưới dòng suối nhỏ

Các Tự đang lom khom cúi người tìm cá.

Những con cá cứ bơi qua bơi lại trước mặt Các Tự vậy mà cô chẳng bắt được con nào hết.

Nước thường phản chiếu lệch sự vật.

Đôi khi rõ ràng thấy con cá ở đây nhưng lúc thò tay xuống bắt thì bị hụt.

Vì vậy bắt cá cần có kinh nghiệm và đôi mắt quen nhìn mặt nước.

Điều này thì một tiểu thư như Các Tự làm sao có được.

Đấy là lý do dễ hiểu vì sao đã gần nửa canh giờ trôi qua, Các Tự vẫn chưa bắt con cá nào.

-Ôi mệt thật, bắt cá không dễ chút nào!

Các Tự dừng tay, thở ra mệt mỏi.

Nhưng nghĩ đến Cơ Thành có thể sẽ nhịn đói nên Các Tự tự dưng quyết tâm hơn

-Không được bỏ cuộc, nhất định mình sẽ bắt được cá! Cố gắng lên…

Công cuộc bắt cá lại tiếp tục.

Trong lúc Các Tự loay hoay dưới suối thì bên trong hốc đá, Cơ Thành bước ra ngoài.

Vì vai đã đỡ đau và một phần do lâu quá vẫn không thấy hoàng đệ muội nên Cơ Thành mới rời khỏi hốc đá xem thế nào.

Đảo mắt nhìn khu rừng âm u do những tán lá xum xuê che khuất, Cơ Thành chợt thấy bóng dáng cô gái ngay giữa dòng suối mát.

Không chần chứ, vị hoàng tử tiến lại gần xem.

Cơ Thành tròn xoe mắt khi trước mặt hình ảnh Các Tự lúi húi bắt cá hiện ra.

Trông dáng vẻ cô gái lúc đó thật buồn cười

tay áo khoác lông sắn lên cao

y phục chỗ ướt chỗ khô do nước văng

phần đuôi tóc dài buông xõa hơi rối

bàn chân trần ngâm trong nước bước khập khiễn trên những mô đá nhỏ

còn đôi giày vải màu trắng nằm im trên bờ suối.

Chưa hết, đôi mắt Các Tự cứ nhìn chằm chằm xuống nước khiến người khác ngỡ rằng cô đang tìm vật quí bị đánh rơi chứ không phải là bắt cá.

Không hiểu sao Cơ Thành có cảm giác… mắc cười!

Chẳng ngờ được một Hoàng Nam Các Tự dịu dàng, thùy mị lại có lúc phải thế này.

Đang nghĩ ngợi bỗng vị hoàng tử nghe tiếng Các Tự kêu lớn

-Ối…!!

Cơ Thành liền đưa mắt nhìn.

Dưới suối, Các Tự đang cố giữ một con cá trong tay.

Con vật có vây giẫy rất kịch liệt.

Thân cá vừa trơn vừa nhớt, vốn đã khó giữ nay thêm phần quẫy mạnh của nó càng khiến Các Tự bối rối, lóng ngóng, lúng túng…

Sau cùng con vật ương ngạnh vùng thoát khỏi tay Các Tự, cô tiểu thư gọi to

-Này… đừng…!

Các Tự đưa tay về phía trước mong tóm lấy đuôi con cá nhưng bị hụt.

Chới với cô gái ngã oạch xuống làn nước xanh trong.

Nước văng tung tóe lên trên tận bờ.

Sau cơn hoàn hồn, Các Tự thấy mình ngồi dưới suối, toàn thân ướt sũng, thê thảm.

Chưa kịp phản ứng gì trước tình huống khổ sở này thì đột nhiên Các Tự nghe tiếng cười của ai đó, rất gần và rất rõ.

Đúng, có người đang cười!

Liền hướng mắt qua bên phải, mái đầu Các Tự nghiêng nghiêng, ánh mắt tròn xoe đầy kinh ngạc khi cách dòng suối không xa, ngay thân cây cổ thụ, Cơ Thành đang… bật cười!

Phải, đó là lần đầu tiên Các Tự thấy vị hoàng huynh lạnh lùng ấy cười vui vẻ.

Dường như anh chàng đã cười rất thoải mái vì tiếng cười nghe… khá lớn!

“… Mà Các Tự đã thấy Thành ca cười chưa nhỉ? Chắc là chưa. Lúc nhỏ huynh ấy rất hay cười nhưng sau tai nạn của hoàng đệ, huynh ấy… không còn cười nữa!... ”

Lời nói hôm nào của Quang Nguyệt Tịnh lại vang lên trong đầu Các Tự.

Nụ cười của Lạc Cơ Thành!

Nụ cười có thể khiến tuyết tan chảy…

Quả nhiên Cơ Thành cười trông thật khác với vẻ mặt trầm tư, không cảm xúc thường ngày.

Trông anh hiền hơn, thân thiện hơn và đẹp hơn.

Nụ cười của vị tam hoàng tử tỏa ra một sức hút kỳ lạ làm người đối diện xao xuyến.

Ngẩn người trong thoáng chốc

Các Tự đứng bật dậy vỗ tay, reo

-Hoàng huynh… huynh cười rồi!

Giọng nói reo to cùng nét mặt rạng rỡ của Các Tự khiến Cơ Thành bất giác phát hiện ra mình đang cười.

Bấy giờ anh chàng mới ngừng lại và bắt đầu… khó xử.

Gần mấy năm, Cơ Thành không cười lần nào thế mà lúc nãy lại cười hơi lớn như thế thì đúng là khiếm nhã, chưa kể lại còn cười trước mặt hoàng đệ muội nữa.

Các Tự thấy hoàng huynh im lặng bèn hỏi

-Muội làm huynh khó chịu à?

Cơ Thành dù đã lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nhưng sự việc khi nãy vẫn khiến anh… buồn cười nên anh chàng đi về phía bờ suối mà miệng vẫn cười cười

-Muội bắt cá như vậy đến bao giờ mới bắt được chứ?

Các Tự lúng túng nhìn lại mình, miệng đáp nhỏ xíu

-Muội xin lỗi… bắt cá thật không dễ!

Nhìn cô gái khép nép, Cơ Thành bảo

-Được rồi, huynh sẽ bắt cho…

Cơ Thành tháo giày, bước xuống nước, tay rút thanh kiếm sáng loáng ra khỏi vỏ.

Đôi mắt nhìn bất động vào làn suối mát.

Các Tự đứng bên cạnh dõi theo từng động tác của anh chàng.

Cô nín thở, chờ đợi.

Vài giây tĩnh lặng trôi qua, bất ngờ Cơ Thành dùng kiếm đâm mạnh xuống nước.

Tiếp đến khi anh rút kiếm lên thì Các Tự ngạc nhiên thấy một con cá bị mũi kiếm đâm ngang thân

-Những con cá có chữa và cá con chúng ta đừng nên bắt, chỉ bắt mấy con lớn thế này thôi!

Cơ Thành vừa ném cá lên bờ vừa nói bâng quơ.

Các Tự gật đầu, mỉm cười

-Huynh đúng là người tốt, lại rất biết nghĩ!

Được cô gái khen, Cơ Thành thoáng lúng túng nên nói sang chuyện khác

-Y phục của muội ướt hết rồi, trong lúc huynh bắt thêm cá thì muội vào hốc đá thay ra đi kẻo bị cảm đấy. Huynh sẽ đưa muội áo khoác của huynh, khi thay y phục ra muội dùng nó khoác vào người tạm.

Các Tự gật đầu.

Nhận áo khoác từ tay Cơ Thành, cô nhanh chóng lên bờ, đi về chỗ hốc đá.

Dõi theo bóng cô gái, vị hoàng tử… cười nhẹ, xong quay lại với việc bắt cá.

Con cá thứ hai Cơ Thành bắt rất nhanh nên Các Tự vừa rời đi mấy phút là anh đã lên bờ.

Hai con cá to nằm im trên nền cỏ xanh, chiếc đuôi còn quẫy nhẹ.

Rửa mũi kiếm cho hết tanh mùi máu, Cơ Thành cho kiếm vào vỏ.

Anh chàng túm lấy đuôi cá bước chậm rãi vào hốc đá.

-Hoàng đệ muội xem này, huynh đã…

Cơ Thành khựng lại.

Các Tự quay qua, giật mình với tay lấy chiếc áo khoác của Cơ Thành choàng lên người.

Vị hoàng tử lập tức xoay mặt đi, nói nhanh

-Xin… xin lỗi… huynh… huynh bất cẩn quá… huynh tưởng muội đã thay y phục xong….

Hóa ra là khi nãy, Cơ Thành bước vào đúng ngay lúc Các Tự trút bỏ lớp y phục cuối cùng trên người xuống.

-Huynh… huynh đã thấy gì…?

Các Tự hỏi ngập ngừng.

Cơ Thành đảo mắt trả lời ngay

-Huynh… huynh không thấy gì cả… muội yên tâm…

Các Tự thở phào.

May là cô kịp khoác áo lên người nên Cơ Thành đã không thấy gì hết.

-Muội ở đây… huynh ra ngoài…!

Khỏi nói, câu chưa dứt là vị hoàng huynh đã đi nhanh ra khỏi hốc đá tối om.

Còn lại một mình Các Tự, cô túm chặt chiếc áo khoác.

Dòng suy nghĩ nào đó lướt qua đôi mắt có chút bất thần…

Có khói bốc trắng

Cơ Thành ngồi nướng cá, bên dưới đống củi cùng vài chiếc lá cô cháy trong lửa.

Nướng cá mà đầu óc anh cứ để đi đâu.

Hiển nhiên là do sự vô tình lúc nãy.

Cơ Thành thấy bối rối lẫn khó xử…

Chỉ buổi sáng hôm nay thôi mà đã xảy ra bao nhiêu tình huống trớ trêu.

Hết việc anh tự dưng bật cười rồi đến chuyện suýt tí nữa thì…

Lắc đầu liên tục, anh muốn xua đi tình huống “điên rồ” vừa diễn ra tức thì.

Chợt, giọng Các Tự vang lên từ phía sau

-Huynh bắt cá giỏi vậy mà nướng cá khét hết rồi?

Nói mới nhớ, Cơ Thành nhìn lại.

Trời ạ, hai con cá cháy gần hết, đen thui.

Cơ Thành vốc một nắm đất bỏ vào lửa. Lửa tắt ngúm.

Nhưng cá thì vẫn khét.

Nhìn dáng vẻ sầu não của chàng trai, Các Tự cười, ngồi xuống

-Nướng cá mà huynh nghĩ gì thế… cả hai con đều cháy đen!

Lần đầu tiên Cơ Thành bắt gặp mình có cảm giác xấu hổ và ngại.

Có lẽ do anh thấy bản thân vụng về trước mặt Các Tự.

Biết tâm trạng rối bời của hoàng huynh, Các Tự bảo

-Thôi, có cá ăn là hay rồi nhỉ, biết đâu cá khét ăn sẽ ngon hơn!

Câu đùa vui của Các Tự nào ngờ lại làm Cơ Thành cười.

Cô tiểu thư dịu dàng

-Huynh cười trông rất hiền lành, từ giờ huynh hãy cười nhiều nhé!

Cơ Thành không cười nữa, buông câu nhạt nhẽo

-Tại sao huynh lại phải cười nhiều…

-Vì muội thích nhìn huynh cười!

Cơ Thành bất động trước câu nói ấm áp đó.

Cũng may là anh ngồi xoay người nên mới giấu được sự khác thường trên gương mặt.

Các Tự cầm lấy một que cá, suýt xoa

-Muội đói lắm nên muội ăn trước.

-Umh…

Cơ Thành đáp vỏn vẻn một âm từ, vẫn chưa quay mặt lại và anh đã khẽ mỉm cười.

Đôi mắt Cơ Thành nhìn vào khoảng không, cái nhìn không chớp.

Phản chiếu trong đáy mắt bất động là hình ảnh ngọn lửa cháy rực làm sáng cả một vùng tối của hốc đá.

Thở dài.

Cơ Thành chuyển hướng nhìn sang Các Tự đang nằm ngủ dưới nền đất lạnh, toàn thân cô được bao bọc bởi chiếc áo khoác dày của anh.

Khi dùng xong con cá nướng bị khét là cô tiểu thư chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ do cả buổi sáng phải đi loanh quanh suốt trong rừng, rồi còn bắt cá nên cô mệt mỏi và cứ thế ngủ vùi.

Bộ y phục ướt được phơi gần ngay đống lửa.

Chẳng biết nên làm gì nên ngồi thẩn thờ để rồi Cơ Thành bắt gặp miếng bạch ngọc giắt trên chiếc váy Các Tự.

Anh khá ngạc nhiên vì hoàng đệ muội đã giữ miếng ngọc quí của mình, còn mang theo bên cạnh như thể là vật rất quan trọng.

Khi thấy vậy Cơ Thành rất vui vì Các Tự xem trọng miếng bạch ngọc đó.

Món quà mà vị hoàng tử có ý muốn tặng cô gái.

Nhưng đến giờ Cơ Thành vẫn chẳng hiểu vì sao mình không nhận lại ngọc đã thế còn tặng cho Các Tự.

Anh không rõ cảm xúc của bản thân khi đối diện với Các Tự.

Có một điều gì khiến vị hoàng tử này không dám nhìn sâu vào đôi mắt dịu dàng của cô.

Chính xác là sự ngại ngùng, xao xuyến và choáng ngợp.

Chưa kể là cả cơ thể thấy hồi hộp.

Cảm tưởng những mạch máu trong người Cơ Thành muốn nổ tung.

Rất kỳ lạ!

Thoáng ngần ngại chốc lát rồi thu hết can đảm

Cơ Thành mới có thể quay qua nhìn Các Tự.

Vì lúc này cô đang ngủ, chí ít anh cũng sẽ không phải bắt gặp cái nhìn ấm áp của cô

ấm áp đến mức làm ngực anh nhói lên.

Khi ngủ, trông Các Tự càng đẹp hơn.

Có thể Các Tự không đẹp mặn mà sắc sảo như nhiều mỹ nhân khác

nhưng cô vẫn cuốn hút nhiều người bởi vẻ đẹp thuần khiết, mang cả sự trong sáng, thánh thiện như tuyết trắng.

Và chính điều đó khiến trái tim Cơ Thành không thể đứng yên được.

Trái tim bắt đầu rung động.

Ngay lần đầu gặp mặt, Cơ Thành thấy Hoàng Nam Các Tự là một nữ nhi xinh đẹp

nhưng với anh, cô đơn thuần chỉ là hoàng đệ muội.

Thế rồi qua mấy ngày ở cạnh Các Tự, vị tam hoàng tử dần dần phát hiện ẩn trong nét đẹp kiều diễm ấy là một tâm hồn mạnh mẽ, cứng cỏi lẫn dịu dàng, sáng trong.

Mỗi ngày, mỗi ngày anh đều muốn đi sâu vào tâm hồn đó, muốn khám phá, muốn gìn giữ.

… mọi điều trở nên khó hiểu…!

Cũng như lúc này

thứ tình cảm xao xuyến dường như đã nhen nhúm, rất mơ hồ trong lòng Cơ Thành khiến anh đưa tay lên để chạm vào gương mặt còn ngủ của Các Tự.

Chợt Các Tự cựa mình.

Hành động khẽ xoay người của cô làm Cơ Thành sựt tỉnh.

Lập tức vị hoàng huynh hạ tay xuống.

Chuyện quái quỉ gì vậy?

Sao mình lại làm thế, sao có thể chạm vào người hoàng đệ muội?

Các Tự là… tân nương của Minh Nhật…

Thật điên rồ!!

Bao nhiêu câu hỏi không ngừng lởn vởn và tiếp đến là Cơ Thành bỏ đi ra ngoài.

Anh không muốn cảm xúc ngu xuẩn của mình gây ra điều gì không tốt với Các Tự.

-Huynh ra ngoài đi, sao theo tôi mãi vậy?

Hoa Tử Băng vô cùng bực mình vì Thượng Giả Nam, từ lúc đoàn binh lính dừng chân đến giờ, cứ lẽo đẽo theo cô.

Thậm chí ngay lúc này, anh chàng chuyên gây rắc rối đó vẫn bám theo Tử Băng vào một chiếc lều, nơi chứa củi khô.

Giả Nam cười lả rả

-Muội đừng khó chịu, huynh chỉ muốn giúp muội.

-Đã bảo tôi không cần, chỉ là lấy mấy cành củi khô để nhóm lửa, tôi đủ sức làm chuyện đó.

Tử Băng hằn hộc.

-Sao muội lại nỡ từ chối một người có lòng như thế, huynh buồn lắm!

Giả Nam ra vẻ buồn rầu.

-Huynh muốn giúp tôi chứ gì, dễ lắm, đừng có đi theo và cản trở tôi làm việc nữa, chỉ cần vậy thôi là huynh đã giúp tôi rồi!

Giả Nam nhún vai

-Thôi được, huynh sẽ không can thiệp và cản trở công việc của muội nhưng huynh muốn ở bên cạnh muội…

Tử Băng thở ra, chặc lưỡi

-Tùy huynh miễn sao đừng khiến tôi gặp phiền phức!

Giả Nam gật gù, cười toe.

Tử Băng hết nói nổi chàng trai họ Thượng “dai như đỉa” này.

Mà cô chẳng quan tâm làm gì việc cần làm là lấy vài cành củi khô to to để đưa Trần Thống nhóm bếp chuẩn bị bữa ăn.

Cô gái sắn tay áo lên, bắt đầu lôi cành củi khô nặng nề đầu tiên ra, đặt xuống đất.

Đứng bên cạnh

Giả Nam quan sát, theo dõi từng hành động của Tử Băng.

Thấy cô khá nhỏ con vậy mà cũng khỏe gớm.

Ít giây sau

Giả Nam thấy Tử Băng có vẻ khó nhọc khi cố lấy một cành củi to tướng (trông nó giống cành cây hơn) khỏi cái đống củi lớn chất cao kia.

-Cái đó hơi nặng đấy, để huynh giúp cho!

-Không cần!!

Tử Băng xoay qua phán ngay.

Giả Nam cười cười, đi lại đặt tay lên cành củi

-Để huynh lấy giúp muội!

Tử Băng nói như gắt

-Tôi nói là không cần!

-Đừng lo, huynh kéo một cái là ra liền!

-Tránh ra, tôi tự làm được…

-Muội cứng đầu quá, để huynh.

-Đã bảo thôi, để tôi…

Cả hai lớn tiếng tranh cãi

rồi giành qua giành lại cành củi đến nỗi chới với, Tử Băng lẫn Giả Nam đều ngã lăn ra đất.

-Ui da… Thượng Giả Nam!!

Tử Băng, người đau ê ẩm, nghiến răng gọi tên Giả Nam.

Và khi đôi mắt tròn mở ra thì bất ngờ cô bắt gặp gương mặt anh chàng rất gần.

Gần đến mức hai gương mặt chỉ cách nhau một gang tay.

Nguyên do là vì Giả Nam nằm đè lên người Tử Băng.

Mắt Tử Băng mở thao láo, căng hết mức có thể.

Giả Nam chống tay, cười tươi như… đười ươi

-Chà, mắt muội to thật, muội đâu cần nhìn huynh dữ vậy!

Tử Băng mím môi, tức giận, gằn từng chữ

-Huynh mau đứng dậy!!!

-Không, huynh thích nhìn muội gần thế này hơn!

-Thượng Giả Nam… tôi bảo huynh mau…

Tử Băng chưa nói dứt thì đúng lúc Chu Tinh Đạo bước vào, bảo

-Tử Băng đệ lấy củi khô…

Tinh Đạo lặng người.

Toàn thân anh bất động, cứng đơ và đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng.

Đập vào mắt vị tiểu vương gia là cảnh Giả Nam nằm trên người Tử Băng, hai người nọ còn giương mắt nhìn về phía anh.

Không cần nói nhiều, Tinh Đạo cảm giác mọi thứ xung quanh quay cuồng, không định hình rõ được gì nữa.

Đôi mắt đầy sao kia bần thần…

Tức thì Tử Băng đẩy mạnh Giả Nam ra và lập tức đứng lên, nói ngay

-Đại ca… không… không phải như thế đâu… là vì…

-Huynh…

Tinh Đạo cắt ngang, đưa mắt nhìn cô gái.

Anh quá bối rối, quá lúng túng, quá khó chịu.

Tử Băng ngạc nhiên khi qua cái nhìn của vị đại ca

cô thấy sự buồn bã hụt hẫng chiếm ngự trong đó.

Và chẳng hiểu sao, tim Tử Băng chợt thắt lại, đau nhói.

-Huynh… xin lỗi vì đã vào không đúng lúc…

Cố gắng để buông một câu xong, Tinh Đạo quay lưng rời khỏi lều nhanh chóng.

-Đại ca…

Tử Băng gọi với nhưng không kịp, Tinh Đạo đã khuất bóng.

Cô hầu cắn môi, nhắm mắt, tự trách.

-Sao mặt muội khó coi thế, chuyện đâu đến nỗi to tát!

Giả Nam cất giọng dửng dưng.

Tử Băng xoay sang bên cạnh, rất giận dữ

-Tôi đã bảo huynh đừng gây phiền phức cho tôi vậy mà…

Giả Nam nhíu mày

-Lúc nãy chỉ là sự cố, đâu phải lỗi của huynh với lại Tinh Đạo huynh cũng đâu nói gì!

Tử Băng nhìn anh không chớp

-Tôi không muốn đại ca hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và huynh!!!

Nói rồi cô lập tức chạy ra ngoài.

Giả Nam, tự dưng đôi mắt sắc sảo đứng yên, có vẻ như vừa nhận ra một điều nào đó.

Mấy giây trôi qua, anh chỉ buột miệng hỏi khẽ

-Muội… sợ Chu Tinh Đạo hiểu lầm sao?!

Ngủ xong một giấc ngon lành

Các Tự mở mắt ra, cả vùng tối bao phủ hết cái nhìn to tròn.

Từ từ, cô ngồi dậy.

Xung quanh lặng im, không âm thanh, không có ai cả.

-Hoàng huynh ra ngoài sao?

Các Tự thầm nhủ rồi nhìn sang bên cạnh, bộ y phục của cô đã khô và được xếp ngay ngắn.

Chắc là Cơ Thành xếp nó lại.

Các Tự nghĩ nên mặc y phục vào, sau đó sẽ ra ngoài tìm vị hoàng tử.

Toan trút bỏ lớp áo khoác dày khỏi người thì như nhớ ra điều gì cô tiểu thư liền đưa mũi ngửi ngửi lên vải áo.

Không hề có mùi thơm kỳ lạ nào hết!

Thật khó hiểu…

Chẳng là Các Tự muốn xem thử có phải mùi thơm cô thường ngửi thấy khi ở gần Cơ Thành được tỏa ra từ áo trên người anh hay không.

Nhưng rõ ràng, sự thật là áo khoác của chàng trai đó chẳng hề có thứ mùi gì.

Vậy tại sao cô luôn luôn ngửi được mùi thơm từ người Cơ Thành.

Đã vậy còn là một thứ mùi rất lạ.

Lạ đến mức chưa bao giờ Các Tự gặp mùi thơm ấy.

Chưa lần nào…

Ngồi trầm ngâm một lúc, Các Tự mới chợt nhớ là mình chuẩn bị thay y phục.

Cô gái nhẹ nhàng trút bỏ áo khoác xuống đất…

Ra khỏi hốc đá mới thấy ánh sáng.

Trời lúc này đã xế chiều, vài tia nắng nhạt màu còn sót lại vương *** trên các triền đá, tán cây và cả dòng suối xanh thẫm.

Các Tự đưa mắt nhìn quanh.

Phía xa, ngay bên trái, Cơ Thành đang đứng cạnh con tuấn mã.

Có vẻ như để xem thử nó có bị thương hoặc còn đủ sức để đưa anh lẫn Các Tự rời khu rừng hoang vắng trở về tỉnh Hàm Kinh.

Chậm chạp

Các Tự đi lại chỗ vị hoàng tử.

Nghe có tiếng bước chân, Cơ Thành quay ra sau, ngạc nhiên khi thấy cô gái

-Muội dậy rồi ư? Sao không ngủ thêm chút nữa?

Các Tự cười

-Huynh nghĩ chúng ta sẽ ở lại đây đến tận khuya hay sao mà bảo muội ngủ thêm?

Câu hỏi đùa của hoàng đệ muội khiến Cơ Thành phát hiện lời nói lúc nãy của mình thật… kỳ cục!

Anh khẽ cười không nói gì.

Các Tự chuyển sang vấn đề khác bằng cách trao lại áo khoác cho hoàng huynh

-Muội trả, đa tạ huynh!

-Umh…

Cơ Thành đón lấy.

Hơi ấm từ vải áo dày tỏa ra thấm vào tay anh, ừ nhỉ, Các Tự đã choàng nó khi không mặc y phục trên người nên hơi ấm này là từ thân thể trần trụi của cô.

Nghĩ vậy thôi là vị hoàng tử bối rối.

Bây giờ anh chàng còn lúng túng với cả việc cầm áo khoác của chính mình.

Trông sự khác thường trên gương mặt Cơ Thành, Các Tự dò hỏi

-Hoàng huynh không khỏe à?

-Hả… à, umh… huynh không sao…!

Cơ Thành đáp nhanh, đồng thời mặc áo khoác vào một cách vội vã.

Bỗng cả hai nghe có tiếng gọi lớn

-Tam hoàng huynh, tứ hoàng tẩu… !!

Cơ Thành lẫn Các Tự xoay qua, đồng thanh thốt lên

-Lạc Diễm!

-Đúng là hai người rồi!

Lạc Diễm vui mừng xuống ngựa, chạy đến chỗ hoàng huynh và hoàng tẩu.

Theo sau còn có vài binh lính trong phủ của anh.

Vậy là sau cùng Cơ Thành, Các Tự đã được Lạc Diễm đưa về Hàm Kinh.

-Woa đã quá, tắm thật là thích!

Hiểu Lâm reo to, nghe giòn tan, khi nhảy ùm xuống dòng sông nhỏ.

Anh chàng nghịch ngợm hụp lên hụp xuống liên tục như thể hôm nay là ngày cuối cùng được tắm vậy.

Kế bên Trần Giang vuốt mặt, bực

-Tắm cho đàng hoàng, Hiểu Lâm!

Trần Sơn cũng khó chịu không kém

-Đúng, đệ vừa nhảy xuống là nước bắn cả lên đầu huynh!

-Hì hì… các huynh không biết là đệ mong được tắm thế nào đâu, ôi, sướиɠ thế!

Hiểu Lâm co người, hí hửng.

Chợt Tinh Đạo, Trần Thống và Trần Nhất xuất hiện ngay trên bờ.

Trần Nhất cất tiếng hỏi vọng xuống

-Mấy đứa tắm xong chưa, lâu vậy?

-Tam ca, bọn đệ mới tắm mà, có gì mấy huynh xuống tắm cùng đi.

Trần Thống hậm hực

-Chúng tắm gần nửa canh giờ rồi còn bảo mới tắm, thôi kệ chúng, đại ca, A Nhất huynh đệ mình xuống luôn khỏi chờ, khỏi đợi nữa.

Trần Nhất đồng ý liền

-Ừ, đệ nóng nực quá rồi, tắm thôi đại ca…

Tinh Đạo cười, gật nhẹ.

Định trút bỏ y phục thì vị tiểu vương gia nghe giọng Trần Thống ngạc nhiên

-Sao không thấy Giả Nam huynh đâu nhỉ?

Hiểu Lâm nghe nhắc tên “Giả Nam” là bực bội ngay

-Kệ, tên Giả Nam Giả Nữ ấy có tắm hay không thì đâu liên quan đến chúng ta!

-Nói vậy coi được à, bình thường Giả Nam huynh hay tắm cùng mấy đứa hôm nay không thấy người ta mà cũng chẳng quan tâm!

Trần Giang giải thích

-Không phải đâu nhị ca, lúc nãy Giả Nam huynh bảo muốn đi dạo một lúc cho khoay khỏa và bảo bọn đệ tắm trước.

-Đi dạo?

Trần Sơn rướn người lên, chỉ tay qua bên phải

-Vâng, bọn đệ thấy huynh ấy đi về bên đó đến giờ vẫn chưa về.

Trần Nhất rở cằm

-Bộ Giả Nam huynh có gì phiền muộn mà phải đi dạo à?

Hiểu Lâm ngoáy lỗ tai, nói hời hợt

-Tam ca lo cho hắn làm gì, biết đâu hắn và Tử Băng đang cùng trò chuyện vui vẻ đấy chứ.

Dạo gần đây hắn ta với Tử Băng thân lắm, đi đâu cũng “có nhau”!

Bắt đầu chột dạ trước câu gợi ý vô tình của đệ đệ, Tinh Đạo đảo mắt vì nhớ lại sự việc lúc sáng khi thấy Giả Nam nằm trên người Tử Băng.

Từ lúc dùng bữa đến giờ anh không gặp mặt Tử Băng lần nào.

Có lẽ bởi Tinh Đạo còn khó chịu và bối rối về việc đó nên… muốn tránh mặt cô gái.

Lúc này Giả Nam không ở bờ sông cùng mọi người mà lại đi dạo, Tinh Đạo nghĩ, biết đâu như Hiểu Lâm nói, Giả Nam đang cùng Tử Băng trò chuyện vui vẻ.

Khó hiểu trước sự bất động của vị đại ca, Trần Nhất bảo

-Đại ca sao thế, không khỏe ở đâu hả?

Tinh Đạo thoáng giật mình, lắc đầu

-À, không… huynh không sao, thôi đệ và A Thống tắm đi, huynh tìm Giả Nam xem sao!

Ngay phía sau cây cổ thụ

Thượng Giả Nam đang đứng một mình, trên tay cầm lá thư nhăn nhúm, trên vai anh con bồ câu trắng không ngừng rỉa lông.

Đôi mắt lướt nhanh qua mấy dòng ngắn ngủi trong giấy, Giả Nam thở ra.

Rồi anh chàng giơ tay đỡ lấy con vật lông vũ, đưa ra phía trước

-Mày đã xong việc, “về nhà” đi!!

Ánh mắt bất động dõi theo đôi cánh nhỏ bay vυ"t lên cao, Giả Nam suy nghĩ gì đó không rõ.

-Giả Nam huynh sao đứng thừ ra vậy?

Chàng trai họ Thượng quay lại

-Tinh Đạo vương gia!

Tinh Đạo tiến đến gần

-Vâng là Tinh Đạo… Tinh Đạo làm Giả Nam huynh giật mình à?

Giả Nam vò tờ giấy trong tay, miệng lại cười, có vẻ như anh luôn dùng nụ cười để che lấp cảm xúc cùng những suy nghĩ

-Không, tôi có làm gì mờ ám đâu mà giật mình. Chẳng hay Tinh Đạo huynh tìm Giả Nam có chuyện gì?

-Không gì cả, nghe Hiểu Lâm nói Giả Nam huynh đi dạo nên Tinh Đạo muốn đến xem thử huynh có phiền muộn gì cần tâm sự.

Giả Nam gật gù

-Tinh Đạo huynh quả nhiên là người tốt, lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Theo Giả Nam thì… tiểu vương gia muốn gặp riêng Giả Nam để hỏi sự việc xảy ra lúc trưa ở trong lều, giữa Giả Nam và Băng muội…!

Tinh Đạo im lặng.

Anh đang thầm khâm phục khả năng phán đoán tài tình của Thượng Giả Nam.

-Sao, Giả Nam lại đoán đúng tâm tư của Tinh Đạo huynh ư?

Chả lấy làm buồn cười trước câu hỏi mang giọng trêu đùa kia, Tinh Đạo nghiêm túc

-Đúng là Tinh Đạo rất tò mò về chuyện diễn ra giữa Giả Nam huynh với Tử Băng nhưng… Tinh Đạo không muốn nghe! Điều Tinh Đạo muốn nói, đây là đoàn binh lính của triều đình, mong Giả Nam huynh hãy tôn trọng người của Tinh Đạo… nếu như có chuyện gì thì nên giải quyết đàng hoàng đừng làm những hành động khiếm nhã như thế.

Giả Nam, nụ cười biến mất, thay vào đó là cái nhìn ranh mãnh

-Hoa Tử Băng… vốn không phải lính triều đình vì vậy muội ấy không phải là người của ngài, vương gia à!

-Đúng nhưng hiện tại Tử Băng là nam nhi và đang đi theo Tinh Đạo sang Nam Đô vì vậy cũng xem như là người của Tinh Đạo.

Cảm nhận sự phản ứng hơi gay gắt từ Tinh Đạo, Giả Nam giơ tay, nhún nhường

-Được, được Giả Nam hiểu… Giả Nam sẽ không gây chuyện cho Băng muội nữa!

-Mong là như vậy. Giả Nam, huynh nên nhớ Hoa Tử Băng vẫn đang cố che giấu thân phận nữ nhi, nếu huynh cứ hành động không suy nghĩ thì một ngày nào đó, chính huynh sẽ là người làm lộ bí mật đó của Tử Băng! ... Tinh Đạo cáo từ.

Vị tiểu vương gia chưa kịp quay lưng thì Giả Nam đã nói nhanh

-Điều này thì Tinh Đạo huynh không cần lo… Thượng Giả Nam chẳng thể ở bên Băng muội cho đến lúc đó đâu, dù gì tôi cũng phải đi con đường của mình, sẽ mau chóng đến lúc tôi từ biệt mọi người, huynh và cả Băng muội. Nhưng… Giả Nam sẽ không từ bỏ Hoa Tử Băng, nhất định tôi sẽ gặp lại muội ấy, từ đây cho đến lúc đó mong Tinh Đạo huynh sẽ thay Giả Nam chăm sóc muội ấy!!

Chu Tinh Đạo đứng lặng vài giây.

Lát sau anh cất bước bỏ đi, không một cái nhìn lại.

Khi bóng dáng Tinh Đạo biến mất ở phía xa, Giả Nam mở lòng bàn tay ra, bên trong là tờ giấy bị vò nát lúc nãy.

Hoàng hậu Âu Mỹ Ngân đặt tách trà lên bàn, đưa mắt nhìn hoàng nhi

-Vậy là cuối cùng Lạc Diễm cũng tìm thấy con và Các Tự ở trong rừng?

-Vâng, sau đó con cùng hoàng đệ muội theo Lạc Diễm về Hàm Kinh rồi hồi cung ngay.

Cơ Thành kể lại sự cố lúc sáng.

Âu Mỹ Ngân khẽ thở ra

-Thảo nào ta ngạc nhiên không hiểu lý do gì con lẫn Các Tự lại hồi cung trễ như thế, thôi, bình an là tốt rồi, ta không cần phải lo lắng nữa.

-Dạ…

Vị hoàng hậu sựt nhớ ra điều gì liền hỏi

-À miếng bạch ngọc con đã tìm thấy chưa?

Cơ Thành thoáng nhớ đến miếng ngọc quí đang được Các Tự giữ bên mình, đành nói dối

-Dạ… tìm được rồi, con không muốn đánh mất thêm lần nữa nên đã cất nó…

-Umh, may tìm được, thế là ổn, miếng ngọc đó con hãy giữ cẩn thận.

-Vâng, con hiểu. Nếu không còn gì căn dặn, con xin cáo lui.

Âu Mỹ Ngân giơ tay lên, bảo

-Buổi chiều Thành nhi hãy dành chút thời gian đến ngự hoa viên dùng bữa với mẫu hậu và hoàng đệ muội.

Cơ Thành gật nhẹ rồi tự dưng mỉm cười

-Vâng, Thành nhi nhất định sẽ đến. Con xin cáo lui!

Cứ thế Cơ Thành rời phòng mà không biết rằng mẫu hậu của anh đang rất đỗi ngạc nhiên.

Âu Mỹ Ngân hỏi viên thái giám già đứng sau lưng với vẻ gấp gáp

-Bao công công, vừa rồi có phải… Thành nhi đã mỉm cười với ta?

-Vâng đúng thế ạ!

Bao công công cung kính đáp.

Âu Mỹ Ngân đưa tay lên môi, vẻ mặt đầy kinh ngạc như không tin vào sự thật

-Thành nhi… mỉm cười sao? Thật kỳ lạ, mấy năm qua thằng bé có bao giờ cười đâu, tự dưng hôm nay lại…

-Bẩm nương nương, thuộc hạ thấy điều này cũng không có gì là lạ!

Âu Mỹ Ngân liền xoay lưng lại, nhíu mày nhìn thuộc hạ

-Ý ngươi là, trước đó Thành nhi đã cười?

-Dạ không phải nhưng nô tài thấy dạo gần đây tam hoàng tử rất vui, không chỉ có nô tài mà hầu như các thái giám, cung nữ đều nhận ra hoàng tử đã thay đổi. Ngài không còn lạnh lùng, không trầm tư suy nghĩ, cũng không buồn bã nữa, hoàng tử đối xử với chúng nô tài thân thiện và cởi mở hơn rất nhiều.

Cơ Thành đã thay đổi vậy mà Âu Mỹ Ngân không hề biết gì cả.

Nói thật là, vị hoàng hậu rất bất ngờ về điều này.

-Không rõ vì sao mà Thành nhi lại thay đổi như thế?

Bao công công cúi đầu

-Dạ nô tài nghĩ là nhờ thái tử phi đấy ạ!

-Các Tự? Tại sao?

Một lần nữa người phụ nữ quyền hành ấy kêu lên bất ngờ.

-Nương nương lo trăm công nghìn việc nên có phần không biết, từ ngày tam hoàng tử và thái tử phi bắt đầu đến các tỉnh xem tình hình dân chúng thì hai người đã trở nên rất thân thiết. Chúng nô tài vẫn thường thấy tam hoàng tử cùng thái tử phi trò chuyện vui vẻ trong ngự hoa viên. Chưa kể hoàng tử lúc nào cũng lo lắng cho thái tử phi, còn thái tử phi thì cũng vậy thậm chí chiều hôm qua, người còn tìm giúp miếng bạch ngọc cho hoàng tử đến tối mịt, điều này là do Tiểu Hoàn kể lại. Có lẽ do bầu bạn với thái tử phi nên tâm trạng tam hoàng tử thoải mái, vui vẻ hơn và chính vì vậy ngài đã cười với nương nương.

Sự tiết lộ của vị thái giám già khiến Âu Mỹ Ngân bất động trên ghế.

Chẳng hiểu vì sao nhưng rõ ràng, trong lòng bà xuất hiện một niềm lo lắng vô hình.

Các Tự ôm lấy Bạch Thố, mừng rỡ khoe

-Huynh xem này, Bạch Thố khỏe lại rồi, vết thương đã lành hẳn.

Cơ Thành nhìn chân sau của con thỏ trắng, vải băng đã được tháo ra

-Ừ, vết thương may là không nặng lắm, nó hồi phục cũng nhanh quá.

Các Tự cười tươi bảo

-Vâng, chắc là nhờ huynh mỗi ngày đều chăm sóc cho.

-Huynh có làm gì đâu…

Các Tự nghiêng đầu, hiền từ

-Không! Huynh đã làm… có điều huynh không biết đấy thôi!

Vị hoàng tử tròn xoe mắt.

Có lẽ anh vẫn chưa nhận ra bản thân đang dần thay đổi.

Cơ Thành không đáp lời chỉ khẽ mỉm cười.

Các Tự thấy vậy liền áp hai tay vào nhau, rạng rỡ

-Huynh lại cười, thật là tốt, mọi người sẽ rất vui nếu thấy nụ cười của huynh!

Cơ Thành nhìn vẻ mặt ngời sáng của hoàng đệ muội

trong lòng chợt dâng lên niềm vui khó tả.

Giờ đây nụ cười của cô gái trở thành điều quý giá mà lúc nào anh cũng muốn được thấy.

Các Tự cúi người, hạ tay xuống nền cỏ xanh để thả Bạch Thố

-Nào, từ giờ tha hồ nhảy nhót nhé, Bạch Thố!

Con thỏ lông trắng như tuyết nhảy phóc khỏi vòng tay cô, tung tăng đùa giỡn trên cỏ.

Các Tự dõi mắt theo rồi chuyển hướng nhìn sang Cơ Thành, mỉm cười.

Tam hoàng tử cũng cười theo, dù ngắn ngủi nhưng nụ cười đó thật đẹp.

Từ nãy đến giờ

Âu Mỹ Ngân đứng ở phía xa quan sát cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ.

Bà đã vào ngự hoa viên rất sớm nhưng chưa muốn Các Tự và Cơ Thành biết sự hiện diện của mình vì tò mò xem thử sự thật có đúng như lời viên thái giám già nói.

Ánh mắt vị hoàng hậu bất động khi trông Cơ Thành mỉm cười thân thiện với hoàng đệ muội, còn về phần Các Tự, cô gái không ngừng nhìn hoàng huynh một cách trìu mến, dịu dàng, trong đáy mắt đó phảng phất điều gì nồng nàn, tha thiết.

Âu Mỹ Ngân lặng người bởi qua lời nói lẫn ánh mắt của Cơ Thành với cả Các Tự có thể hiểu rằng mối quan hệ hoàng huynh và hoàng đệ muội ấy dường như đang che lấp cho một thứ tình cảm khác mà theo bà thì… tình cảm đó không hề đơn giản!

Bàn tay vị hoàng hậu xinh đẹp giữ chặt cành hoa mỏng manh, lòng thật sự lo lắng.

-Không biết mẫu hậu có điều gì muốn tâm sự với Các Tự?

Các Tự ngạc nhiên không hiểu vì sao Âu Mỹ Ngân lại bảo cô đi dạo cùng trong ngự hoa viên khi vừa mới kết thúc bữa tối.

Âu Mỹ Ngân quay qua cô gái, ân cần

-Các Tự quả là người tinh ý, biết mẫu hậu có tâm sự cơ đấy.

-Dạ… chẳng hay mẫu hậu phiền muộn điều gì ạ?

Âu Mỹ Ngân lắc đầu

-Cũng không phải điều phiền muộn gì chỉ là ta muốn trò chuyện cùng con thôi.

Các Tự lễ phép đáp

-Dạ, xin mẫu hậu cứ nói.

Vị hoàng hậu vừa ngồi xuống ghế đá vừa ra dấu cho Các Tự ngồi xuống theo.

Trông đôi mắt chờ đợi của Các Tự, bà liền cất tiếng

-Chẳng là có một việc khiến ta rất vui, hôm nay Thành nhi đã mỉm cười với ta!

-Thật thế ạ, hoàng huynh cười với mẫu hậu?

Các Tự nói giọng đầy vui mừng.

-Umh, ta thật sự bất ngờ, đây là lần đầu tiên Thành nhi mỉm cười sau mấy năm dài.

Tất cả có lẽ là nhờ Các Tự!!

-Dạ?!

Âu Mỹ Ngân điềm đạm

-Ta có nghe các cung nữ và thái giám nói từ lúc Thành nhi cùng con đến các tỉnh xem tình hình dân chúng thế nào thì hai đứa bắt đầu trở nên thân thiết. Cả hai vẫn thường ở vườn ngự uyển nói chuyện rất vui vẻ, ắt hẳn Thành nhi thay đổi như vậy đều nhờ con!

Thoáng chút bối rối, Các Tự trả lời nhẹ nhàng

-A dạ, Các Tự có làm gì đâu ạ, đó là vì tâm trạng hoàng huynh thoải mái nên mới cởi mở thân thiện với mọi người.

Phát hiện Các Tự dường như lúng túng điều gì, Âu Mỹ Ngân cười cười

-Con không cần lo lắng như thế, ta nói ra điều đó là bởi muốn cám ơn con nếu quả thật nhờ con mà Thành nhi thay đổi. Đấy là điều đáng mừng chứ, đúng không?

Các Tự gật đầu.

-Hình như ngày nào con và Thành nhi cũng vào ngự hoa viên chăm sóc con thỏ trắng nào đó thì phải?

Cô tiểu thư bảo

-Dạ vâng, lần trước hoàng huynh suýt gϊếŧ chết Bạch Thố nhưng con đã kịp cứu nó và sau lần ấy ngày nào hoàng huynh cũng đến thăm nó.