Chương 516

CHƯƠNG 516: HUNG THỦ ĐỨNG SAU.

Yết hầu của Lục Trình Thiên khẽ cuồn cuộn: “Tại sao?”

Tại sao phải khăng khăng nói là Đan Diễn Vy làm?

Tại sao phải giúp một người xấu vu hại một thai phụ? Đó còn là vợ của anh nữa.

Tuy ông cụ có một số định kiến, nhưng ông ấy không đến nỗi phải động tay động chân với một người phụ nữ, càng huống hồ là một người phụ nữ đang mang thai.

Nhưng hôm nay ông lại hy sinh người vợ và cả đứa trẻ chưa ra đời kia để bảo vệ một người phạm tội, điều này bảo anh cam tâm thế nào đây?

Tại sao?

Ông cụ cũng hốt hoảng trong nháy mắt.

“Ông nội, không lẽ môn đăng hộ đối trong mắt ông quan trọng đến như thế sao? Năm đó vợ của Dân xảy ra chuyện đó, một xác hai mạng, không lẽ ông còn muốn chuyện cũ lặp lại sao?” Khóe mắt Lục Trình Thiên đã có chút đỏ, anh giận dữ nhìn chằm chằm vào ông cụ.

Sắc mặt ông cụ lúc này chợt biến đổi, trên đó lóe qua một tia đau khổ, một tia hối hận, và cả một tia suy nghĩ.

Rất lâu sau, vào lúc anh tưởng ông cụ không chịu trả lời, tiếng thở dài của ông đã vang lên.

“Thiên à, nó hận ông!”

Chỉ một câu nói, hung thủ đứng sau là ai cũng đã rõ ràng rồi.

Đôi môi Lục Trình Thiên mím lại thành một đường thẳng.

“Con có biết cái phần văn kiện đó nếu như bị người có tâm tư lấy đi thì nhà họ Lục chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh thế nào không? Ông nội cũng là vì không muốn nhìn thấy chuyện cũ lặp lại nên mới muốn để cho cô ta nhanh chóng rời khỏi. Lục Trình Thiên, các con còn chưa kết hôn, cho dù là Đan Diễn Vy hay là đứa trẻ đó thì cũng không cần phải dấn thân vào nguy hiểm cùng với chúng ta.”

Chỉ một câu nói liền tỏ rõ hết toàn bộ dự định của ông.

Thần sắc của Lục Trình Thiên có chút hốt hoảng, ánh mắt thanh lãnh nhìn ra bên ngoài: “Có phải nó cũng nghĩ như vậy không…”

“Có thể, mấy năm nay nó sống không được vui vẻ, nó đã hận cái ông già này, mong ta chết từ lâu rồi, nhưng mà muốn cuốn theo tất cả người nhà họ Lục vào chuyện này thì nó cũng quá là tàn nhẫn, quá độc rồi!” Ông cụ nói xong, đôi mắt ông đã nhuốm đỏ, chất chứa một sự hung hãn.

Lục Trình Thiên đột nhiên đứng phắt dậy.

“Thiên!”

“Ông nội, không ai phải trả giá vì hành động sai lầm của nó hết, chí ít thì nhà họ Lục không cần!” Lục Trình Thiên dừng bước chân lại, thanh âm trầm thấp vang lên.

Ông cụ Lục chỉ đành thở dài với khuôn mặt già nua.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, khóe môi Lục Trình Dân khẽ cong lên, anh bưng ly rượu vang trong tay một hơi uống cạn.

Anh mở cửa ra: “Anh cả, trễ như vậy rồi mà còn tới tìm em ôn lại chuyện xưa sao!”

Lục Trình Thiên đáp lại anh ta bằng một cú đấm.

Rầm một tiếng, Lục Trình Dân ngã xuống đất.

Anh ta đứng dậy, đưa tay quệt vệt máu nơi khóe miệng mình rồi cười, nói: “Anh cả, nửa đêm nửa hôm, quà gặp mặt này có hơi quá rồi thì phải.”

Lục Trình Thiên híp đôi mắt lại, sâu trong đó chỉ toàn là căm hận: “Phần văn kiện còn lại đâu?”

“Anh cả nói gì vậy, em nghe không hiểu a.”

“Bớt nói nhảm đi, anh hỏi mày, phần còn lại mày giao cho ai rồi?” Anh tiến lên trước bóp lấy cổ anh ta, căm hận nói.

Lục Trình Dân cười ha hả, nói: “Xem ra, lần sau làm việc phải cẩn thận hơn một chút rồi, cũng hết cách, là chị dâu đến quá đúng lúc, nên chỉ có thể để chị ấy gánh dùm thôi, thật là ngại quá anh cả à.”

Lời nói không một chút thành ý này khiến cho Lục Trình Thiên thật muốn nện anh ta thêm hai phát nữa.

Anh buông tay ra, lạnh lùng nhìn anh ta: “Nói, mày rốt cuộc muốn làm gì?”

“Không muốn làm gì hết, chỉ là nhàn quá nên chán thôi, tìm chút niềm vui cho đời đó mà.” Lục Trình Dân vẫn cười cợt.

Đột nhiên, ý cười của anh ta dần dần thu liễm lại: “Ông già đó mấy năm nay sống quá an nhàn rồi, nên tìm chút việc cho ông ta làm thôi. Thứ khiến ông ta kiêu ngạo không phải là cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lục sao, em rất muốn xem thử, nếu như không còn những thứ này để kéo dài khoảng cách với những người bình dân, thì ông ta còn có thể cao quý như thế nào nữa.”

“Anh cả, không lẽ anh không thấy phiền khi ông ta cứ ngày ngày kiếm chuyện với anh và chị dâu sao? Em đang giúp anh đó!” Lục Trình Dân lại cười.

Lục Trình Thiên đứng thẳng người lại: “Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lục không phải chỉ dựa vào món đồ đó là có thể bị hủy được, chuyện của anh và chị dâu mày cũng không cần mày phải quan tâm. Còn về ông nội, ông ấy là trưởng bối của mày, cho dù có làm gì đi nữa thì đó cũng là trưởng bối của mày thôi.”

“Anh cả, chúng ta đều là người trưởng thành, hà tất gì phải lấy cái giọng điệu giáo dục đó ra nói chuyện với em chứ? Em cũng đâu phải là con nít ba tuổi nữa!” Lục Trình Dân nhếch mép: “Còn về cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lục, phải xem anh cả có thể bảo vệ được hay không rồi!”

Lục Trình thiên nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm: “Được!”

Nói xong, Lục Trình Thiên liền quay người rời đi.

Lục Trình Dân lại lên tiếng: “Anh cả, kẻ thù của nhà họ Lục có bao nhiêu anh cũng biết, có cần em chăm sóc chị dâu dùm anh một chút không?”

“Không cần.” Thanh âm anh như là được nghiến ra từ kẽ răng vậy.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, Đan Diễn Vy suýt chút nữa là xảy ra chuyện rồi.

Lục Trình Thiên cả một đêm không ngủ, vừa mới nhận được một chút tin tức là anh liền vội vàng chạy về nhà.

Vừa vào cửa, anh liền kéo lấy Đan Diễn Vy, nói: “Em không sao chứ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?”

Đan Diễn Vy lắc đầu: “Em không sao, thím hai vì cứu em mà bây giờ…bây giờ còn đang cấp cứu.”

Ông cụ Lục hạ lệnh không cho phép ai đến thăm cô, một là vì bảo đảm sự an toàn của cô, nhưng Lục Trình Thiên vì để tránh cho cô suy nghĩ nhiều mà đã bãi bỏ mệnh lệnh này rồi.

Kết quả là sáng nay, khi thím hai biết chuyện tối hôm qua thì liền vội vàng chạy tới, đúng lúc kịp giờ Đan Diễn Vy ăn sáng,

Đan Diễn Vy không có khẩu vị, nhưng còn thím hai Lục thì đã ăn không ít.

Kết quả, sau khi ăn sáng xong nửa giờ thì xảy ra chuyện rồi.

Sau khi nghe người làm kể lại toàn bộ sự việc, thì sắc mặt Lục Trình Thiên liền xị xuống đầy u ám.

Đan Diễn Vy vuốt ve bàn tay anh: “Đừng lo lắng, đều là chuyện ngoài ý muốn thôi, thím hai nhất định sẽ không sao.”

Lục Trình Thiên buông tay cô ra rồi quay người đi ra ngoài.

Nơi thím hai được chữa trị hiện tại là một tòa nhà được chuẩn bị riêng cho các nhân viên y tế.

Lục Trình Dân lúc này đang canh giữ bên ngoài.

Thấy Lục Trình Thiên đi tới, hơn nữa còn nhìn anh với ánh mắt đầy sự thẩm vấn, anh liền đứng thẳng người dậy, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không phải em!”

Anh chỉ có thù với ông cụ Lục, chứ không có thù với mẹ của mình.

Hơn nữa tình cảnh của Đan Diễn Vy lại quá giống với tình cảnh của bạn gái anh năm đó, cho nên anh càng không thể hạ độc hại Đan Diễn Vy.

Thay vào đó anh còn muốn mượn tay của ông cụ để cô có thể thoát khỏi nhà họ Lục khi nhà này sắp gặp nguy hiểm.

Thanh âm của Lục Trình Thiên rất trầm: “Bây giờ ngoại trừ chú mày thì anh còn có thể nghi ngờ ai nữa?”

Lục Trình Dân trấn tĩnh lại, mí mắt anh khẽ lập lòe.

Anh ấy đang uy hϊếp anh?

Khiến cho nhà họ Lục gặp tai họa, có lẽ cha mẹ sẽ có thể tha thứ, nhưng việc hạ độc hại người này có thể sẽ khiến anh bị cô lập và xa lánh.

Cuối cùng anh ta chỉ khẽ cười: “Được, đồ em đã đưa cho Thẩm Lãng, còn hắn ta là người của ai thì em tin anh rõ hơn em. Còn về chuyện hạ độc…em sẽ xử lý!”

Cho dù kẻ đó có muốn đối phó ai, nhưng bây giờ người chịu khổ cũng là mẹ của anh.

Cho nên anh phải ra tay.

Lục Trình Thiên yên lặng một lát, coi như là đáp lời rồi.

Còn về người phía sau của Thẩm Lãng, anh híp mắt lại, đáy lòng dấy lên từng đợt từng đợt sóng lạnh lẽo.

Có một số người đứng ở trên cao quá thì bắt đầu không biết trời cao đất dày rồi.