Chương 4: Đại giới

“Trù Nhi, nếu Lương Cương còn tồn tại, bổn vương cũng chỉ có thể là Nhϊếp Chính Vương.” Nếu hắn thu thiên hạ vào tay, bất cứ người con trai nào của hoàng đế cũng cần thiết phải bị thanh trừ, trong đó bao hàm cả Lương Cương.

“Phu quân, Trù Nhi cầu chàng!” Trừ bỏ cầu xin, nàng cũng không còn biện pháp nào khác, nàng không màng đến hạ thể ẩn ẩn đau đớn co rút, nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, bắt được cánh tay hắn, Lương Trù khó có được chủ động đυ.ng tới hắn, vậy mà cũng có thể làm hắn cảm thấy hưng phấn.

Lý trí nói cho Lương Xước biết hắn cần thiết phải gϊếŧ Lương Cương nhưng thanh âm Lương Trù cầu xin làm tâm trí luôn kiên định của hắn sinh ra dao động.

“Xước ca ca, Trù Nhi cầu chàng!” Hai đầu gối nàng rơi xuống đất, quỳ xuống, lạy cha mẹ, quỳ quân chủ, quỳ hắn.

Thấy nàng như thế, trái tim băng giá của hắn bị hòa tan một góc, đây chính là bảo bối mà thật lâu trước kia hắn đã đặt ở trong lòng.

“Trù Nhi, cầu người cũng cần phải trả giá đại giới, Trù Nhi định trả giá như thế nào.” Hắn ngồi xổm xuống, bắt lấy cằm nàng, làm nàng nhìn thẳng vào mắt mình

Ngày thường Lương Trù không muốn nhìn thẳng vào hắn, nhưng vào giờ này khắc này thân mình nhỏ xinh của nàng lại có tràn đầy dũng khí, nàng hít sâu một hơi, nói:” Phu quân, Trù Nhi nguyện ý trả bất luận giá nào.”

“Phải không? Vì đứa nhỏ Lương Cương kia, Trù Nhi cũng thật liều mạng. Ngón tay hắn mơn trớn môi đỏ của Lương Trù, trong lòng nổi lên một cổ ghen tỵ.

“Vậy thì đem tất thảy của nàng tới đổi đi! Từ nay về sau, toàn bộ Trù Nhi đều là của ta, mặc kệ là tâm của nàng hay thân thể của nàng, đều chỉ có thể là của ta.” Hắn sử dụng công phu sư tử ngoạm, mắt Lương Trù trừng lớn, nhưng lại nói không ra một lời nào.

“Còn có sự chân thành của nàng, sự ngoan ngoãn của nàng, tự do của nàng.” Hắn không biết tiết chế, tiếp tục đưa ra yêu cầu.

Lương Trù biết bản thân đang bị hổ lột da nhưng nàng nhớ tới khuôn mặt non nớt của đệ đệ, nàng lại không chút do dự gật gật đầu, “Được, Trù Nhi đáp ứng chàng, từ nay về sau Trù Nhi chỉ là của một mình phu quân.” Lương Trù biết Lương Xước đối với mình chấp nhất dị thường, cũng biết cách phải lấy lòng hắn như thế nào, chỉ là trong lòng. . . có chút không muốn, nhưng như vậy thì còn có thể làm gì? Chỉ bằng Lương Trù nàng, muốn cùng Lương Xước quyền khuynh thiên hạ đối đầu căn bản chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.

“Trù Nhi ngoan, vậy phu quân liền như nàng mong muốn, lưu lại cái mạng nhỏ của Lương Cương đi!” Hắn bế Lương Trù từ trên mặt đất lên, cúi người hôn Lương Trù, cảm giác thân mình trong lòng ngực phát run, hắn không thích như vậy, bất quá lại hưởng thụ loại cảm giác này, hưởng thụ bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của nàng.

Lương Trù ngoan ngoãn mặc hắn cạy miệng nàng ra, hấp thu hương thơm môi lưỡi nàng, thời điểm hắn buông nàng ra, Lương Trù cảm thấy có chút mơ mơ hồ hồ.

“Ngoan ngoãn chờ vi phu trở về, sau đó sẽ làm lại đêm động phòng hoa chúc viên mãn khác.” Hắn lưu luyến vỗ về khuôn mặt nàng, trong mắt có dục sắc trầm trầm.

Lương Trù đỏ mặt lên, nghe hiểu ý tứ của hắn, cho dù hoàng đế có ý định gϊếŧ nàng trong đêm tân hôn nhưng vẫn phái ma ma trong cung tới chỉ đạo nàng chuyện nam nữ hòa hợp, nghe nói tình sự giữa nam nữ có thể làm người ta trầm luân, nhưng nàng chỉ cảm thấy đau đớn.

“Chiếu cố tốt cho phu nhân.” Hắn lạnh lùng phân phó thuộc hạ, sau khi cấp dưới hô tuân mệnh, hắn liền tiêu sái rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn, Lương Trù thở dài. Không nghĩ tới phụ hoàng thế mà lại muốn lợi dụng nàng tới ám sát Lương Xước, nếu thật sự ám sát thành công, nàng liền trở thành tội nhân thiên cổ.

Tuy rằng Lương Xước danh không chính ngôn không thuận nhưng hắn ở trong lòng bá tánh Lương Quốc mà nói, chính là: Chỉ có Nhϊếp Chính Vương không có Hoàng Thượng.

Lương Quốc xuất hiện Nhϊếp Chính Vương thật sự là bởi vì Lương Dụ quá ngu ngốc, Lương Dụ là đương kim Thánh Thượng Lương Quốc, năm đó sau khi đạp lên máu của huynh đệ mình bước lên ngôi vị hoàng đế, trở thành cửu ngũ chí tôn nhưng hắn lại không có toàn tâm toàn ý thống trị quốc gia, lại đem quốc gia trở thành đồ của riêng mình, cai trị như chơi đồ chơi.

Dưới sự thống trị của hắn, kinh thành trở thành nơi cửa son rượu thịt thối, ngoài đường là địa ngục của người nghèo, xác chết đói đầy rẫy, chỉ cần ra khỏi kinh thành, tham quan ô lại không màng lê dân bá tánh, thuế má nặng nề, hình pháp cay nghiệt, người mẹ trộm bánh bao cho đứa con nhỏ gần chết đói của mình bị phanh thây ở thành đông, nhưng quan lớn cường đoạt dân nữ, bị xử tử lại là dân nữ thất tiết.

Ở dưới sự thống trị hoang đường như thế, mấy năm liên tục Lương Quốc xuất hiện giặc cỏ phản loạn, quan phủ vẫn luôn không có biện pháp xử lý, mọi người bắt đầu trở thành giặc cỏ, quốc gia suy nhược lâu ngày không phấn chấn, khi ngoại tộc biên quan lần nữa gây hấn gây chuyện cũng là thời điểm Nhϊếp Chính Vương quật khởi.

Lương Xước mang theo một đoàn khải quân tận trung với mình chiến thắng trở về kinh, đoàn khải quân này còn có một chuyện truyền kì, họ chính là giặc cỏ, hải tặc, sơn tặc mà triều định không có biện pháp trừng trị, tất cả đều là hảo hán có kinh nghiệm thực chiến, đã chịu nhân cách của Lương Xước tác động, tử trung đi theo hắn.

Lương Xước nghênh ngang vào nhà, mang theo binh lực cùng nhân khí, ở trên triều đình đao to búa lớn cải cách, ba năm này dưới sự thống trị của hắn, Lương Quốc mới dần dần xu ổn, chiến tranh cùng nước láng giềng hòa hoãn, không cần giao nộp cống kim hoặc là hòa thân vô lý.

Thì ra phụ hoàng trước sau vẫn không bỏ được ngai vàng của mình sao? Mà chính nàng lại một lần nữa trở thành con chốt thí trong tay ông ta.

Nghiên: Nếu thấy truyện hay thì đánh giá 10 sao giúp mình nha ٩(^‿^)۶