Chương 2: Rượu có độc?

Lương Trù khϊếp sợ mở to hai mắt, “Rượu có độc?” Nàng sợ hãi nhìn chằm chằm chén rượu, phát hiện Lương Xước cũng không uống rượu giao bôi. Hiện tại, trên tay hắn cầm hai chén rượu tinh xảo.

“Đem người kéo vào.” Thanh âm hắn lạnh lẽo.

Hắn vừa nói xong, trong phòng xuất hiện bốn hắc y nhân, bọn họ lôi kéo người tiến vào, vậy mà lại là hai nha hoàn hồi môn của nàng.

“Vũ Hi, Vũ Dương! Các ngươi muốn làm gì?” Lương Trù vô cùng kinh hoảng, loáng thoáng, nàng tự biết sự tình có chút không thích hợp.

“Rót hết.” Hắn đem hai chén rượu kia đưa cho hắc y nhân, bọn họ bóp cằm thị nữ, đem rượu rót vào.

“Đế Cơ cứu mạng! Đế Cơ cứu mạng!” Vũ Hi nhịn không được hét lên, liên tục hướng Lương Trù cầu cứu, không cầu cứu còn tốt, một tiếng cầu cứu vang lên khiến cho người ta có nhiều suy ngẫm.

Lương Trù tuy rằng không phải là người đặc biệt khôn khéo, nháy mắt cũng nhìn ra được, rượu này chẳng lẽ thật sự có độc? Chẳng lẽ Vũ Hi cùng Vũ Dương đều đã biết?

“Vì sao?” Nàng khϊếp sợ nhìn chằm chằm hai nha hoàn từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh nàng, cùng nàng lớn lên, rõ ràng nàng đã đối xử với các nàng ấy thực tốt, cho dù là bị biếm vào lãnh cung cũng luôn nỗ lực bảo đảm hai người bọn họ có thể sống có tôn nghiêm của mình.

Nàng còn không kịp hỏi rõ ràng, rượu đã bị rót vào trong miệng hai nữ hầu. Độc tính trong rượu cực mạnh, hai người kia vừa mới uống xong ở trên mặt đất điên cuồng lăn lộn, không bao lâu sau liền không có động tĩnh.

“A!” Lương Trù phát ra một tiếng hét thảm, sắc mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy, nàng không thể tưởng tượng nổi nếu ly độc dược này là do mình uống vào, sẽ là cảnh tượng gì.

“Kéo xuống đi!” Lương Xước nhàn nhạt hạ lệnh.

Lương Trù còn run bần bật, Lương Xước đem nàng ôm vào trong ngực, dùng một loại thanh âm cảm khái nói, “Thật tốt quá! Ta còn đang suy nghĩ, vạn nhất Trù Nhi cũng giống như bọn chúng, cũng muốn ám sát bổn vương thì bổn vương làm nên như thế nào bây giờ?” Hắn yêu nàng, vẫn luôn yêu nàng, nếu Lương Trù thật sự nhẫn tâm đối với hắn như thế, hắn cũng luyến tiếc gϊếŧ nàng, vậy phải làm thế nào đây? Có lẽ là đem nàng cả đời trói chặt ở trên giường, để cho nàng vĩnh viễn là của một mình hắn đi!

“Ta. . . Không biết. . .” Mắt nàng nhiễm hơi nước, nàng đương nhiên không biết, rượu độc kia là cùng một bình rượu rót ra, ngay cả nàng cũng phải chết a! Phụ hoàng sao có thể nhẫn tâm như thế? Tuy rằng tình cảm cha con của bọn họ vẫn luôn đạm bạc nhưng cũng không đến mức phải lấy mạng của nàng đi?

“Bổn vương biết nàng không biết, tới! Trù Nhi, đem thứ này uống vào.” Hắn lấy ra một bình sứ nhỏ, mở nút bình, sau đó đưa cho Lương Trù, một cổ hương thơm nhàn nhạt tràn ngập chóp mũi.

“Đây là cái gì?” Trong thanh âm Lương Trù có giọng mũi chọc người trìu mến.

“Là dược có thể giải trăm độc, bổn vương tin tưởng bọn họ cũng ở hạ độc trên người Trù Nhi, như vậy, cho dù bổn vương không uống rượu độc, chỉ cần cùng Trù Nhi động phòng, sẽ giống như bị độc vật ăn mòn, lục phủ ngũ tạng sẽ bị tổn thương mà chết.” Hắn nói vô cùng nghiêm túc mà Lương Trù cũng cảm thấy cả người không thích hợp, chỉ cảm thấy bụng tê rần, cũng không biết là do tâm lý hay quả thực là bị trúng độc.

Lương Xước nói làm cho da đầu Lương Trù tê dại, tay tiếp nhận bình sứ run run, lại chậm chạp không dám uống vào, nàng không biết có nên tin tưởng hắn hay không.

“Trù Nhi, mau uống.” Trong thanh âm của hắn có loại cảm giác uy nghiêm làm nàng căng da đầu, uống một hơi cạn sạch, có chút khí thế trời sinh, có thể làm cho người khác khuất phục.

Một bình nước thuốc nhỏ này vạn kim cũng không thể cưỡng cầu, cho dù có là Lương Xước thì cũng chỉ có một lọ như vậy, loại dược có thể giải trăm độc, uống xong còn có thể phòng tránh trăm độc là vạn phần quý giá, Lương Xước không cần suy nghĩ liền nhường cho Lương Trù, kỳ thật muốn giải độc trên người Lương Trù, cũng không cần phải mất công như vậy.

“Thực ngoan.” Hắn tán dương gật gật đầu.

Lương Trù có chút khẩn trương, sợ rằng sau khi mình uống thuốc sẽ chết thảm giống như hai thị nữ kia, chỉ là đợi một lúc cũng không thấy hậu quả khủng bố xuất hiện, nước thuốc mát lạnh, sau khi uống xong còn cảm thấy rất thoải mái.

“Trù Nhi, phụ hoàng nàng đã làm trái với ước định của bổn vương, bổn vương hy vọng nàng có thể hiểu được, bổn vương không thể lại tiếp tục chịu đựng ông ta.” Lương Xước nghiêm túc nói, vì Lương Trù, hắn thật sự nguyện ý giữ lại cái mạng chó của lão thất phu kia thêm mấy năm, chỉ là kia lão ta không quý trọng ý tốt của hắn, hắn cũng không thể lại tiếp tục nhẫn nhịn.

“. . . ” Lương Trù rũ mắt không nói gì, toàn bộ người Lương Quốc đều biết, Lương Xước mới chính là người chấp hành tối cao của Lương Quốc, bức vua thoái vị chỉ là vấn đề thời gian. Huống hồ, nàng đối với người nam nhân có quan hệ huyết thống kia vẫn luôn không có thiện cảm, trải qua sự việc lần này, càng sinh ra ác cảm.

“Trù Nhi, bổn vương vẫn luôn hy vọng giờ khắc này có thể hoàn mỹ, chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, bổn vương cần thiết phải làm xong nghi thức của hôn lễ, chỉ khi Trù Nhi chân chính trở thành thê tử của bổn vương, bộ hạ của bổn vương mới có thể yên tâm với nàng.” Trong tiệc cưới có rượu độc làm thuộc cấp của hắn bắt đầu có ý muốn gϊếŧ Lương Trù.

Lương Trù không biết hắn nói những lời này là có ý tứ gì, chỉ là không lâu sau đó nàng liền hiểu rõ. Lương Xước đem mũ phượng trên đầu nàng tháo xuống ném tới một bên, sau đó đem cả người nàng đẩy ngã trên giường, dùng thân mình đè lên ngăn chặn tứ chi nàng, cho dù nàng có ngây thơ đến đâu cũng hiểu được là có ý tứ gì.