Chương 17: Tình yêu của Lương Xước

Lương Xước nắm tay Lương Trù lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Thái y tới xem qua, lần nữa hướng hắn bảo đảm Lương Trù không có việc gì, nàng chỉ là quá mệt mỏi nên nhất thời mất đi ý thức, giống như ngủ vậy, chờ khi tinh thần khôi phục liền sẽ tỉnh.

Mà lão thái y kia cũng phi thường uyển chuyển nói với hắn: “Thân thể Đế Cơ kiều quý, sợ là không chịu được khổ, chuyện phòng the cần phải châm chước, không nên quá mức phóng túng.” Giang thái y là lão thái y cho nên mới dám nói với hắn một hai câu.

Hắn cũng không biết sao mình lại có thể mất khống chế đến như thế, hắn vô cùng hối hận.

Hắn có thể sát phạt quyết đoán, nhưng khi đối mặt với Lương Trù hắn cũng chỉ có thể trở thành nhiễu chỉ nhu (?!?). Rất nhiều người không hiểu vì sao hắn lại chấp nhất với Lương Trù như vậy, nhưng bọn họ không biết là không chỉ Lương Trù là của hắn, hắn cũng là của Lương Trù! Từ đầu tới đuôi, toàn tâm toàn ý đều là của nàng.

Đáng tiếc, nàng không muốn, nàng không muốn hắn, đây là điều mà hắn không có biện pháp thừa nhận.

“Trù Nhi, vì sao sau khi đem tâm vi phu lừa đi lại vứt bỏ nó như giày cũ?” Mọi người đều chỉ biết hắn cùng Lương Trù có một năm duyên phận ở lãnh cung nhưng lại không biết, nếu không phải có Lương Trù, hắn đã chết.

Một năm kia mùa đông thực lạnh, hắn đã phát sốt cao nằm im ở đó, trạng huống khi đó so với hiện tại hoàn toàn trái ngược, Lương Trù nắm tay hắn, ở bên tai hắn không ngừng nỉ non: “Xước ca ca, huynh nhất định phải cố gắng chịu đựng! Chỉ cần cố gắng, tương lai sẽ có chuyện tốt xuất hiện.” Thanh âm nàng không ngừng truyền đến làm hắn có ý chí cầu sinh.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại lại đổi thành nàng ngã bệnh, lúc này hắn mới biết được, Lương Trù trộm chui ra từ lỗ chó ra khỏi lãnh cung, giữa ban đêm tuyết rơi quỳ trên đất hai canh giờ mới giúp hắn cầu được một hồi ân điển, để Thái Y Viện phái một thái y tới giúp hắn xem bệnh, kém một chút nữa hắn sẽ chết.

Chính hắn cũng biết, trong lúc ngủ mơ, hắn thiếu chút nữa vượt qua một dòng sông, đối diện sông còn có một đôi vợ chồng trẻ tuổi thân thiết hướng hắn vẫy tay, là thanh âm Lương Trù vẫn luôn kêu hắn quay đầu lại!

Khi đó hắn liền nắm đôi tay lạnh băng của Lương Trù, thề rằng hắn muốn thành tài, muốn trở thành một người có thể giúp nàng ngăn trở mưa gió, muốn cho chuyện tốt xuất hiện! Tựa như nàng nói: Tương lai sẽ có chuyện tốt xuất hiện!

“Trù Nhi, vi phu chỉ có một mình nàng, nàng nhìn ta một chút có được không?” Chuyện tốt thật sự đã xảy ra, hắn cùng nàng thành thân nhưng cũng chính hắn lại trở thành hỗn trướng làm tổn thương nàng.

Rõ ràng khắp thiên hạ hắn cũng chỉ có nàng, trước khi hắn đạt được thành tựu, khắp thiên hạ cũng chỉ có Lương Trù đối tốt với hắn! Hắn đem hết thảy mọi cảm tình đều ký thác cho nàng, tình thân, tình yêu, tình hữu nghị, nhưng hắn biết, Lương Trù đối hắn là tình cảm bằng hữu.

Bọn họ đã từng là bạn tốt nhất của nhau, nhưng là hắn vượt qua ranh giới bằng hữu này, tự muốn đem nàng biến thành nữ nhân của mình lại rơi vào tình trạng quẫn bách bằng hữu không phải, người yêu cũng không.

Có lẽ người vong ân phụ nghĩa chính là hắn đi? Nàng cứu rỗi sinh mệnh hắn, cứu rỗi linh hồn hắn, hắn lại ích kỷ chỉ muốn không màng ý nguyện của nàng đem nàng vây ở bên người.

Thời điểm Lương Trù mở to mắt, đối mặt chính là ánh mắt tràn ngập áy náy cùng hối hận của Lương Xước, mà bên trong ánh mắt kia lại hỗn loạn một ít ý vị mà Lương Trù không hiểu, đó là thất vọng sao?

Lương Xước đối bản thân mình thất vọng, đối với Lương Trù cũng thất vọng, hắn không hiểu vì sao mình đã đào tim đào phổi sủng ái nàng như vậy, quan hệ hai người lại là tiến thêm một bước lùi ba bước, so với đi ngược dòng nước càng khiến cho người ta thống khổ hơn.

“Trù Nhi, là vi phu không nên, nàng có thể tha thứ cho ta sao?” Hai người trầm mặc thật lâu, Lương Xước dẫn đầu mở miệng trước, chỉ cần có thể làm nàng đừng tức giận, muốn hắn nhận sai thì có làm sao?

Lương Trù sửng sốt nửa ngày, lúc này mới ý thức được, nam nhân trước mắt cao cao tại thượng vậy mà lại nhận lỗi trước mình, tuy rằng không có ngôn từ nào là trực tiếp xin lỗi nhưng hắn thật sự cúi đầu.

Đoạn ký ức ngắn kia từng khối từng khối quay trở về tâm trí, Lương Trù lại có chút hoảng sợ, nàng dựa vào cái gì để hắn phải xin lỗi, giờ này khắc này hắn còn cao hứng nên còn nguyện ý dỗ dành nàng, nhưng vạn nhất nàng đem những yêu thích này bào mòn hết, vậy nàng còn cái gì có thể dựa vào đây?

“Là Trù Nhi không nên, hết thảy Trù Nhi đều thuộc về phu quân, lại còn nói không cần phu quân.” Người thanh tỉnh, não cũng thanh tỉnh, trong lòng tự oán tự giận, tất cả đều hóa thành sợ hãi nói không nên lời, loại quan hệ không bình đẳng này, rốt cuộc thì Lương Trù muốn cái gì căn bản không quan trọng! Quan trọng là Lương Xước muốn cái gì.

Lương Trù vội bò lên, một đôi tay nhỏ gắt gao ôm cổ Lương Xước. Ở bên trong một đoạn tình cảm, người yêu nhiều hơn luôn tương đối thiệt thòi, cho dù trong lòng có nhiều bất mãn, bị Lương Trù ôm một cái, bất mãn trong lòng Lương Xước cũng tiêu tán.

Còn may Lương Trù không biết tầm quan trọng của mình đối với Lương Xước, bằng không nếu nàng muốn mạng của Lương Xước, Lương Xước cũng sẽ cho nàng.

“Xước ca ca, ôm ta.” Lương Trù ở trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, thoạt nhìn nhu nhược, hắn nhất thời khí huyết quay cuồng nhưng lại thương tiếc hôm nay nàng thật sự ngất xỉu. Còn may sau khi thái y xem qua đã nhiều lần bảo đảm Lương Trù khỏe mạnh không có việc gì, nếu không hắn sẽ không cách nào tha thứ chính mình

“Trù Nhi nghỉ ngơi thật tốt đi.” Hắn nhẹ nhàng than thở, tránh khỏi Lương ôm ấp Trù, “Trước ăn một chút đồ ăn đi.” Bổ sung chút thể lực.

Nếu ngày thường Lương Trù hướng mình cầu hoan, Lương Xước khẳng định không nói hai lời liền nhào lên, bất quá giờ này khắc này trong lòng hắn lại có chút mâu thuẫn, trực giác của hắn nói rằng Lương Trù muốn không phải hắn, mà là muốn bình ổn sự tức giận của hắn, hắn không thích loại cảm giác này, huống chi còn có lời thái y dặn dò.