Chương 13: Đại điển đăng cơ

Ngày đại điển đăng cơ, giờ Dần Lương Trù đã đứng dậy chuẩn bị, hai chân tê mỏi làm nàng thiếu chút nữa không cách nào đứng dậy, Lương Xước đỡ nàng một phen, nàng đang muốn nói lời cảm tạ lại bị hắn đè ở dưới thân.

“Phu quân, phu quân!” Nàng kinh hoàng kêu to, “Xước ca ca!” Lương Trù phát hiện, chỉ có thời điểm nàng gọi hắn như vậy mới có cơ hội có thể ngăn lại các loại hành vi của hắn.

Tuy rằng không phải mỗi lần đều hữu dụng, bất quá lần này Lương Trù xem như tránh được một kiếp, Lương Xước buông nàng ra, nhìn nàng kinh hoàng bò xuống giường, trong lòng hắn có chút ảo não nhưng cũng có rất nhiều ngọt ngào đơn phương.

Lương Trù mặc vào trang phục Vương phi màu tím thẫm, cùng thời gian, Lương Xước cũng đem triều phục huyền sắc mặc vào, hai người đứng chung một chỗ chính là một đôi bích nhân. Kỳ thật nếu Lương Trù thành thân với bất kì người nào trong kinh thành, thân phận nàng vẫn là Đế Cơ, mà trượng phu của nàng sẽ trở thành phò mã gia, nhưng đối tượng của nàng là Lương Xước, cho nên thân phận liền thấp xuống một đoạn.

Hai người cùng lên xe ngựa, xe ngựa lộc cộc hướng trong hoàng cung đi tới, thời điểm người gác cửa cung nhìn đến xe ngựa Nhϊếp Chính Vương phủ, không nói hai lời rộng mở cửa cung, tựa như quy cách nghênh đón hoàng đế, kỳ thật tòa hoàng cung này sớm đã là đồ trong tay hắn, nhưng mà vì nàng, hắn đem hoàng cung tạm thời đưa cho Cương Nhi mượn.

Ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, Lương Trù đột nhiên cảm thấy dạ dày tựa hồ có con bướm nhẹ phác cánh bay, tuy rằng không đau, nhưng lại loáng thoáng cảm thấy khẩn trương, nàng không tự chủ được nghiêng đầu nhìn về phía Lương Xước, Lương Xước khó có được không nhìn nàng, hắn nâng cằm, tùy ý dựa vào bên cửa sổ xe ngựa không biết suy nghĩ cái gì.

Lương Trù gục đầu xuống, âm thầm tự nhắc nhở bản thân, hôm nay tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, rốt cuộc thì đệ đệ ruột của mình đều phải nhờ cậy người nam nhân này phù hộ.

“Xước ca ca.” Nàng nhẹ gọi, gọi thần trí Lương Xước trở về. Tay nhỏ Lương Trù cầm bàn tay to của Lương Xước,” Trù Nhi cảm ơn chàng.” Đầu nàng nhẹ nhàng dựa vào trên vai hắn.

Tuy rằng biết Lương Trù thuận theo đều là có điều kiện, Lương Xước vẫn thật cao hứng, hắn gắt gao nắm lại tay nhỏ Lương Trù, đem nàng kéo vào trong lòng ngực, “Muốn cảm tạ, dùng hành động thực tế để tạ.”

Nếu là khi khác, Lương Xước không đứng đắn như vậy Lương Trù nhất định sẽ thưởng cho hắn một cái nhìn xem thường, nhưng giờ này khắc này nàng lại đáp ứng, “Được.” Lương Xước nguyện ý buông tha Lương Cương, hắn lăn lộn nàng như thế nào nàng cũng đều tiếp thu.

“Vi phu chờ mong.” Hắn ở bên tai nàng thổi khí, khuôn mặt nhỏ Lương Trù phiếm hồng làm hắn thật sự có ý tưởng ở trên xe ngựa đem nàng ‘tử hình’.

Thân mình nho nhỏ của Lương Cương ngồi ngay ngắn trên long ỷ, không bao lâu liền bắt đầu vặn vẹo, khi bé thấy Lương Trù, cả người đều không chịu khống chế, bé nhảy xuống long ỷ, muốn chạy đi tìm Lương Trù đòi ôm.

Biểu tình Lương Trù tràn ngập lo lắng nhìn đệ đệ ném xuống hết thảy, thân ảnh nho nhỏ hướng phía mình chạy tới. Lương Cương đang hưng phấn chợt nhìn thấy nam nhân bên người Lương Trù liền hòa hoãn lại.

“Tỷ phu. . .” Bé có chút sợ hãi gọi một tiếng, đôi mắt đen bóng không dám nhìn thẳng Lương Xước. Kỳ thật nhìn kỹ sẽ phát hiện Cương Nhi cùng Lương Trù rất giống nhau, đều có một đôi mắt lớn, cái mũi cao cao xinh xắn, đôi môi mỏng đỏ hồng trời sinh hơi hướng lên trên, thoạt nhìn lúc nào cũng như đang cười ngâm ngâm thực làm cho người ta yêu thích, trước kia Lương Trù vẫn còn ngóng trông Lương Xước có thể yêu ai yêu cả đường đi, đáng tiếc người Lương Xước thích trong khắp thiên hạ tựa hồ chỉ có một mình nàng, những người khác, hắn căn bản lười nhìn kỹ.

“Hoàng Thượng, mời trở về ngồi.” Đối mặt với những người khác ngoài Lương Trù, Lương Xước lãnh đạm đến tận xương tủy, thanh âm hắn lạnh lẽo đến tâm gan phổi của Lương Cương đều lạnh ngắt một trận.

“Cương Nhi ngoan, chờ lát nữa lại ôm có được không?” Lương Trù nhẹ giọng dỗ, ôn nhu cùng đau lòng trên mặt là thật, Lương Xước nhìn thấy, trong lòng một trận chua, hắn thật hy vọng ánh mắt này có thể ở trên người hắn dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ.

Lương Cương bị cung nhân lôi kéo về tới trên long ỷ. Cho tới bây Lương Trù giờ mới có cảm giác chân thật phụ hoàng của nàng đã không còn nữa, nàng đã không phải là Đế Cơ, nàng là Nhϊếp Chính Vương phi, mà nam nhân bên cạnh nàng đang nắm giữ thế giới của nàng.

Nhận thức này làm Lương Trù tự nhiên vươn tay cầm tay Lương Xước, nàng chủ động vẫn luôn rất hiệu quả, luôn có thể ức chế hung tính của hắn, Lương Xước gắt gao nắm tay nàng, ngón tay thon dài không tự giác bắt đầu vỗ về chơi đùa tay Lương Trù.

Sau khi lễ nghi phức tạp qua đi, Lương Cương chính thức trở thành hoàng đế Lương Quốc thứ bảy.

“A tỷ!” Sau khi quần thần ba quỳ chín lạy, kết thúc buổi lễ. Đợi tất cả mọi người thối lui, Lương Cương rốt cuộc có thể chạy đến bên người Lương Trù, “Ôm một cái!” Bé gắt gao ôm Lương Trù, bên trong hốc mắt Lương Trù có bọt nước khả nghi.

“Cương Nhi, về sau phải nghe lời Vinh công công nói có biết không? A tỷ không thể luôn ở trong cung bồi đệ, a tỷ đã gả chồng rồi!” Nàng ôn nhu khuyên, trong thanh âm có thiên ti vạn lũ sầu tư làm Lương Xước nghe xong trong lòng càng thêm không thoải mái.

“Nhưng Cương Nhi rất nhớ a tỷ!” Bởi vì Lương Cương vừa sinh ra liền không có mẫu thân, bốn năm này Lương Trù giống như là mẫu thân của bé, nàng chăm sóc bé, giáo dục bé, bọn họ như hình với bóng.

Nếu nói đến lí do vì sao nàng không muốn gả cho Lương Xước thì Lương Cương chiếm tám phần nguyên do. Đây cũng là nguyên nhân Lương Xước nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là buông tha Lương Cương, hắn không cách nào chịu được thù hận trong lòng Lương Trù, không chiếm được tình yêu của Lương Trù đã đủ làm hắn bi thương, hắn thật sự không thể để Lương Trù hận hắn.

“Cương Nhi ngoan, hiện tại đệ đã là Hoàng Thượng! Càng phải nghe lời hơn có biết không?” Nàng ôn nhu khuyên dỗ, nhưng Lương Cương lại càng thêm không thuận theo, không buông tha, dù sao cũng là hài tử mới bốn tuổi, bé không ngừng hướng trong lòng ngực Lương Trù lao tới, Lương Trù đau lòng cực kỳ.

Nhìn ánh mắt Nhϊếp Chính Vương dần dần không đúng, một đám cung nhân ba chân bốn cẳng đem Lương Cương dẫn đi.

Nghiên: Thương anh nam chính quá đi ☹