Chương 10: Thời gian ở lãnh cung

Có lẽ Lương Trù cảm thấy không có gì nhưng một năm cùng nhau sinh hoạt trong lãnh cung kia với hắn mà nói lại là một năm tốt đẹp nhất trong cuộc đời hai mươi mốt năm của mình.

Năm đó nàng mới tám tuổi, bởi vì mẫu thân phạm sai lầm bị biếm trích ở lãnh cung, nguyên bản, nàng thân là Đế Cơ sẽ không cần đi theo nương cùng chịu khổ nhưng Lương Trù của năm tám tuổi ấy lại một mực muốn đi theo mẫu thân vào lãnh cung.

Lương Quốc suy nhược lâu ngày không chấn chỉnh, nhưng đối với việc nuôi dưỡng Đế Cơ lại vô cùng kỹ lưỡng, bộ dáng Lương Trù lại vô cùng xinh đẹp nên từ nhỏ đã bị xem như cống phẩm mà bồi dưỡng, chuyện này vốn đã không phải bí mật.

Cho nên khi Lương Trù ở tại lãnh cung, đồ vật trong phòng ngủ của Lương Trù vẫn luôn vô cùng đầy đủ, cũng chính vì thế mà bảo vệ cho cuộc sống của nàng cùng mẫu thân an ổn.

Hiện tại tuy rằng thoạt nhìn thì Lương Trù vô tâm không phổi nhưng kỳ thật nội tâm lại vô cùng mềm mại, những ngày tháng ở lãnh cung, nàng là người duy nhất được có được bữa ăn đúng với địa vị, hơn nữa, chuyện Lương Quốc phô trương lãng phí cũng không phải một hai ngày, mỗi một bữa ăn của Đế Cơ cũng có thể đủ cho mười nam nhân khỏe mạnh chắc bụng, chính vì vậy mà mỗi lần tới giờ cơm, mọi người trong lãnh cung đều sẽ đến chỗ nàng cọ cơm, trong đó đương nhiên bao hàm cả Lương Xước.

Ở trong lãnh cung, trừ bỏ cung phi phạm tội lớn thì chính là Lương Xước, Lương Xước khi đó còn là một nam hài đang tuổi lớn, nhu cầu ăn uống đương nhiên là nhiều, nhưng đồ ăn trong lãnh cung thông thường đều là cơm thừa canh cặn, làm hắn thường xuyên rơi vào trạng thái đói khát, thẳng đến khi Lương Trù xuất hiện, mỗi ngày Lương Trù đều sẽ giúp hắn giữ lại đồ ăn sạch sẽ, đợi sau khi mọi người tranh đoạt đồ ăn xong, hai hài tử bọn họ sẽ cùng nhau ăn.

“Xước ca ca, cho huynh.”

Nàng sẽ đem phần lớn thịt để lại cho hắn.

“Trù Nhi không ăn sao?” Mặc dù bụng đói kêu vang nhưng hắn cũng muốn cùng nàng chia đều thức ăn, không muốn một người độc chiếm nhưng mỗi lần nàng đều nói.

“Xước ca ca là bé trai, mẹ nói bé trai muốn cao thì phải ăn nhiều thịt, A Trù là bé gái, dù sao ăn nhiều thịt cũng chỉ thêm béo.” Thanh âm nàng nhu nhu nhược nhược nhưng nàng lại kiên trì.

Nhìn bé gái lùn lùn trước mặt, cảm giác đói khát trong bụng làm hắn cắn răng một cái, cuối cùng hắn vẫn đem đồ ăn mà nàng giúp hắn tích cóp đều ăn sạch.

“A Trù, chờ Xước ca ca trưởng thành nhất định sẽ cho muội ăn sơn trân hải vị!” Khi đó hắn đã nói với nàng như vậy.

“Không cần đâu, A Trù không cần sơn trân hải vị. A Trù chỉ muốn làm bản thân mình, sống một cuộc sống thật tốt.” Nàng giúp đỡ người khác, đơn giản là do nàng muốn, không ai hồi báo mà nàng cũng không muốn bất kì ai hồi báo.

Từ trước kia, Lương Trù đã vô tâm không gan không phổi nhưng vậy nhưng cũng là nàng đã làm cho cuộc sống của hắn có mục tiêu, cũng là nàng làm cho hắn ở trong quân lữ khổ hàn một lần lại một lần sống sót, hắn luôn muốn hắn có thể sống sót trở lại bên người nàng, sau đó đem mọi thứ tốt nhất khắp thiên hạ đều đặt lên trước mắt nàng.

Tuy rằng Lương Xước không có bất luận kẻ nào dạy dỗ nhưng ở trong lãnh cung mười một năm đã bồi dưỡng nên ý chí sinh tồn mãnh liệt của hắn, trong đó có một đoạn thời gian, có một lão thái giám cảm thấy hứng thú mà dạy hắn chút võ công, những thứ này lại giúp hắn sống sót trên sa trường, sau lại dựa vào biểu hiện của hắn mà đạt được vị trí tướng quân, mà hắn xác thật là một kỳ tài võ học, thân thể linh hoạt lại có lực lĩnh ngộ cao, ngắn ngủn 6 năm thời gian rèn giũa đã giúp võ công hắn đạt thành.

Chiến trường gian hiểm hẳn là phải chôn vùi hắn kia lại giúp hắn trở nên tiếng tăm lừng lẫy, nhân sĩ hòa kiệt hắn triệu tập càng ngày càng nhiều, cuối cùng thành lập một đội quân có thể đánh đâu thắng đó, làm ngoại tộc chỉ nghe danh hào đã run bần bật.

Một năm kia, hắn nghe nói Lương Trù muốn hòa thân, nghĩ cùng không thèm nghĩ liền phát quân đi đánh Khiết Đan, hơn nữa còn thành công lấy cái đầu trên cổ Khiết Đan vương, cản lại đội ngũ đưa thân của Lương Trù.

Khi đó, đội ngũ đưa thân của nàng gặp công kích, trái tim hắn như muốn ngừng đập, thời điểm nàng chậm rãi xuống xe ngựa, trên khuôn mặt nhỏ làm hắn nhớ ngày đêm thương vẫn là bộ dáng bình tĩnh dị thường. Đây là nói thấy chết không sờn sao? Bộ dáng của nàng làm hắn cực kỳ đau lòng.

Khi đó hắn liền suy nghĩ, hắn nhất định phải hồi kinh cầu thú nàng, ai biết, lại bị nàng trực tiếp trả lại.

“Nếu có thể, A Trù không muốn thành thân.” Cái miệng nhỏ mà hắn luôn muốn hung hăng hôn lên kia thật là không phun ra được ngà voi, hơn nữa còn có thể đem hắn sống sờ sờ làm cho tức chết.

“Lúc trước không nên để nàng tùy ý, nếu sớm ép cưới, hiện tại hài tử cũng đã hai tuổi rồi đi.” Thanh tỉnh từ trong hồi ức, Lương Xước vẫn có chút nghiến răng nghiến lợi, sao lại có thể có vật nhỏ vô lương tâm như vậy chứ?

Tay Lương Xước mơn trớn khuôn mặt Lương Trù, xúc cảm trên da thịt mịn màng thật sự rất tốt, làm hắn muốn yêu thương nàng một phen.

“Vì sao Trù Nhi lại không thể yêu ta đây?” Lương Xước chỉ có vào những lúc nàng ngủ mới dám hỏi, sợ nếu như nàng tỉnh sẽ thành thật trả lời hắn, sau đó đem một mảnh chân tình của hắn xé rách thành vạn đoạn.