Chương 48

Góc nhìn của Phương Kiền không thể nào thấy Ứng Triều Hà!

Ngay sau đó Lâm Tùy Ý ý thức được, có lẽ bóng đen Phương Kiền nhìn thấy không phải Ứng Triều Hà dưới cửa sổ. Ngoại trừ Ứng Triều Hà, còn có một thứ khác tìm tới cửa.

Đúng là đại cát đại lợi song hỷ lâm môn.

Lâm Tùy Ý quay đầu lại nhìn Ứng Triều Hà vẫn giữ tư thế ngồi xổm. Bởi vì ban ngày chạy thoát khỏi Ứng Triều Hà, cho nên đêm nay thấy cô, Lâm Tùy Ý có suy nghĩ muốn bỏ chạy lần thứ hai.

Nhưng nơi này không chỉ có Ứng Triều Hà, xác suất bỏ chạy vốn không cao nháy mắt tụt xuống mức thấp nhất, Lâm Tùy Ý cảm giác được sự tuyệt vọng.

Cậu nhìn hướng ngoài cửa sổ, bóng đen Phương Kiền nhìn thấy ở đâu?

Trong tầm nhìn, gió to gào thét, nhánh cây cổ thụ trong sân lay động, xa hơn một chút, trăng rằm treo trên không trung, đám mây cuốn lấy ánh trăng.

Ở đâu?

Ứng Triều Hà còn đang ngồi dưới cửa sổ, Phương Kiền thấy hung thần ở đâu?!

“Lâm Tùy Ý!”

Phương Kiền đột nhiên kêu một tiếng, giọng hắn so với trước đó lớn hơn sốt ruột hơn sợ hãi hơn, “Vào rồi!!!!”

Lâm Tùy Ý: “?!”

Ở đâu?!

Cậu thật sự không thấy bóng đen trong miệng Phương Kiền, nhưng Lâm Tùy Ý không nghi ngờ Phương Kiền đang nói dối, cũng không tin Phương Kiền khẩn trương quá độ sinh ra ảo giác.

Bởi vì sau khi Phương Kiền kêu ré lên, giọng hắn biến thành âm thanh ‘ự ự ự” như bị siết cổ.

Lâm Tùy Ý sửng sốt, lập tức vọt tới chỗ Phương Kiền, vươn tay muốn đè lại Phương Kiền điên cuồng giãy giụa.

Phương Kiền giãy giụa cực kỳ mạnh, hai tấm ván gỗ dùng để cố định chân bị hắn giãy đến mức văng xa. Hai tay hắn cong lên ngực, nắm lấy cổ họng của mình.

“Ự… ự ự… Lâm… Lâm Tùy Ý, ự ự… Cứu… Tôi…”

Tròng mắt Phương Kiền lồi ra ngoài, giống như bị thứ gì đó bóp chặt cổ.

Nhưng là thứ gì, Lâm Tùy Ý không biết, cậu cái gì cũng không thấy. Tầm nhìn của cậu chỉ có Phương Kiền hơi thở càng ngày càng yếu, biên độ giãy giụa càng ngày càng nhỏ.

Dù cậu có duỗi tay ra sờ, cũng không sờ được thứ gì, chỉ có mùi máu tươi lan tràn trong không khí… miệng mũi Phương Kiền bắt đầu xuất huyết.

Lâm Tùy Ý muốn đỡ Phương Kiền lên, nhưng lúc cậu túm Phương Kiền mới phát hiện hắn nặng ngàn cân. Cậu dùng hết sức bình sinh cũng không thể nâng nổi Phương Kiền.

Nhưng rõ ràng hồi sáng cậu còn kéo người chạy mấy dặm đường.

Giây phút này Lâm Tùy Ý mới ý thức được, hung thần vào nhà, nhưng cậu không nhìn thấy.

Hung thần quấn lên người Phương Kiền, hung thần sẽ không thất thủ.

Phương Kiền sắp chết.

“Phương Kiền, Phương Kiền, Phương Kiền…” Lâm Tùy Ý kiệt lực giữ bình tĩnh, không ngừng vuốt thuận khí Phương Kiền, muốn dùng biện pháp này giúp Phương Kiền hít thở.

“Cậu nói cho tôi biết.” Lâm Tùy Ý hỏi: “Cậu thấy thứ gì?”

“Phương Kiền.” Lâm Tùy Ý véo người Phương Kiền: “Cậu thấy cái gì?”

Cậu quá muốn cứu người, véo Phương Kiền đến mức chảy máu: “Là thứ gì bóp cổ cậu?!”

Phương Kiền gian nan nhìn Lâm Tùy Ý, giờ khắc này Phương Kiền cũng hiểu tình hình.

Lâm Tùy Ý cứu không được hắn, Lâm Tùy Ý lực bất tòng tâm.

Hắn không thể động đậy, thân thể như bị bóp nát, hắn ý thức được sinh mệnh mình không còn dư lại bao nhiêu, đầy tuyệt vọng: “Là… r…”