Chương 41

Sư huynh lập tức đuổi kịp, chạy vài bước quay đầu nói với sư đệ nhà mình: “Sư đệ, đừng lười biếng, cũng đi tìm điềm xấu đi.”

Sư đệ: “… Ặc.”

Lâm Tùy Ý cùng vị sư đệ này trơ mắt nhìn Lâu Lệ và sư huynh đi vào sương mù dày đặc. Hai người bọn họ liếc nhau.

“Xin chào.” Lâm Tùy Ý nói: “Tôi tên Lâm Tùy Ý.”

“Xin chào, Phương Kiền.”

“Chúng ta đi?”

“Đi thôi, đi tìm điềm xấu.” Phương Kiền nói: “Sư huynh tôi không cho tôi nghỉ ngơi, nếu xuống núi mà tôi không tìm được điềm xấu, kiểu gì cũng thuyết giáo một trận.”

Lâm Tùy Ý buồn cười.

Tối hôm qua Phương Kiền đi tìm Ứng Triều Hà, hắn biết Ứng Triều Hà ở nhà nào. Lâm Tùy Ý đi theo hắn trở lại thôn Lân Hà, đến chỗ Ứng Triều Hà ở nhờ.

Buổi chiều, thôn dân đi ra ngoài làm việc.

Trong nhà không có ai, chỉ có chó đen giữ nhà.

Lâm Tùy Ý không dám đi cửa chính, vừa vặn Phương Kiền cũng không tính đi cửa chính, hắn tính đi vào từ hậu viện.

Lâm Tùy Ý do dự giữa trèo tường và đi cửa chính trong chốc lát, quyết định chọn đi theo Phương Kiền đột nhập nhà người ta. Người thành thật lần đầu tiên làm như vậy rất là chột dạ, chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân: Đây là mộng đây là mộng, không tính là trộm cắp.

“Cô ấy ở phòng này.” Phương Kiền đến một gian phòng ở ngoài, chỉ vào khóa cửa nói: “Trên cửa có khóa, tôi vào từ cửa sổ.”

Lâm Tùy Ý: “Được…”

Nhìn là biết không phải lần đầu tiên Phương Kiền làm loại việc này. Hắn nhanh tay đẩy cửa sổ, thời điểm xoay người nhảy vào, Lâm Tùy Ý gọi hắn lại: “Phương Kiền, cẩn thận một chút, chớ chọc hung thần.”

Tuy rằng Ứng Triều Hà ở trong núi, bọn họ sẽ không gặp Ứng Triều Hà, nhưng tìm điềm xấu cũng là một chuyện nguy hiểm. Ai dám bảo đảm điềm xấu nào là hung thần, càng không biết hành động nào sẽ vô tình chọc hung thần.

“Giải mộng chính là liều mạng, nếu cẩn thận một chút liền có thể tránh chọc phải hung thần, hàng năm đã không có nhiều Thầy Giải Mộng chết ở trong mộng. Dựa số trời!” Phương Kiền đã nhảy vào, chỉ chỉ trần nhà: “Người chết có mệnh phú quý ở trời, chọc trúng hung thần hay không là ý ông trời.”

Lâm Tùy Ý ngẫm lại thấy cũng đúng. Ai mà biết bị chó đen cắn nghĩa là chọc hung thần đâu?

Cậu cũng nhảy vào.

Phương Kiền bắt tay vào việc. Hắn cẩn thận quan sát từng góc phòng: “Gương, tủ quần áo, ồ, còn cắm hoa hồng.”

Phòng Ứng Triều Hà rõ ràng đã được dọn dẹp cẩn thận. Bày biện trong phòng và kiến trúc không hợp nhau, hình như cô tự mang đồ đến.

“Kẻ sĩ mộng hoa hồng quá độ, dự thi tất liền tiệp, thai phụ mộng hoa hồng, tất sinh quý tử.” Phương Kiền nghịch cánh hoa hồng: “Tổng kết, mộng hoa hồng, đại cát!”

“Được, cái tiếp theo.” Phương Kiền đi xem bộ trà cụ trên bàn.

Phát hiện Lâm Tùy Ý đang xem nhìn mình, hắn ngượng ngùng nói: “Thật không dám giấu giếm, đây là lần thứ hai tôi nhập mộng, tôi có hơi sợ. Tôi mà sợ sẽ nói nhiều, cậu chịu khó nha.”

Lâm Tùy Ý: “Được…”

“Cậu vào mộng rất nhiều lần rồi nhỉ.” Phương Kiền vừa hỏi vừa nghịch trà cụ: “Mộng ấm trà chủ bệnh tật toàn, trừ tai hoạ. Tổng kết, mộng ấm trà cát.”

Lâm Tùy Ý: “Hả?”

Làm sao biết được?

“Lúc chúng ta nhắc tới Tà Ám, cậu không sợ hãi tí nào.” Phương Kiền buông trà cụ: “Có cậu đi cùng tôi tìm điềm xấu, lòng tôi ổn hơn nhiều.”