Chương 33

Lâu Lệ dùng khăn tay lau ngón tay dính mùi: “Sợ à?”

Lâm Tùy Ý: “Dạ?”

Lâu Lệ nói: “Người chết gõ cửa.”

“Sợ chứ.” Lâm Tùy Ý sửng sốt, nhận ra mình đoán đúng, giọng cậu pha chút hưng phấn nho nhỏ: “Nhưng sau đó hết sợ.”

Lâu Lệ dừng động tác chà lau, vén mắt xem cậu.

“Bởi vì Lâu tiên sinh dặn tôi buổi tối không được chạy loạn, cho nên tôi biết ở trong phòng an toàn.” Lâm Tùy Ý nói suy nghĩ của mình: “Lâu tiên sinh nói mộng dựa trên thường thức cơ bản nên có logic cơ sở. Buổi tối chúng ở trong phòng ngủ vì đó là thường thức cơ bản, buổi tối nguy hiểm, cho nên hung thần chỉ xuất hiện vào buổi tối.”

“Chó đen chính là hung thần!” Lâm Tùy Ý kết luận.

Lâu Lệ nhìn mặt mày Lâm Tùy Ý, sửa lời: “Đa số hung thần sẽ xuất hiện buổi tối, không phải tuyệt đối.”

Anh vẫn luôn nhìn Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý không nói sai đáy mắt vẫn hiện xấu hổ.

Người này hở chút là câu nệ.

“Nhưng hung thần xuất hiện ban ngày rất ít, tôi chưa bao giờ gặp.” Lâu Lệ nhàn nhạt nói: “Cậu nói hung thần chỉ xuất hiện vào buổi tối không tính là sai.”

Lâm Tùy Ý mắt sáng rực.

Lâu Lệ kiểm tra cậu: “Vậy cậu biết vì sao hung thần xuất hiện vào buổi tối không?”

Lâm Tùy Ý thầm nói, không phải bởi vì thường thức cơ bản là buổi tối nguy hiểm hả?

“Hung thần trong mộng há chỉ có một.” Lâu Lệ nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua chỉ có người chết gõ cửa, hung thần khác ở đâu?”

Lâm Tùy Ý không hiểu, “Lâu tiên sinh, ngài công bố đáp án đi, tôi đoán không được.”

Cậu dùng từ ‘đoán’, hành vi nhập mộng tìm hung thần nghe như trò đùa.

Lâu Lệ không so đo với cậu, “Ban ngày có người chọc hung thần, cho nên buổi tối hung thần xuất hiện hại người. Người chết gõ cửa không phá cửa, là vì cậu không phải người chọc hung thần ban ngày.”

“Ý Lâu tiên sinh là, tối hôm qua người chết gõ cửa để tìm người.” Lâm Tùy Ý hơi cứng mặt: “Hung thần tìm được người không?”

Lâu Lệ nói: “Hung thần sẽ không thất thủ.”

“Có người… Đã chết?” sắc mặt Lâm Tùy Ý càng khó nhìn: “Là sáu người kia?”

“Không nhất định, hung thần sẽ gϊếŧ bất kỳ sinh mệnh nào trong mộng, dù là người trong mộng hay người sống.” Lâu Lệ nói: “Kể cả chủ mộng chọc hung thần cũng sẽ bị hung thần gi ết chết.”

Lâm Tùy Ý giật mình: “Dù là chủ mộng cũng sẽ bị gϊếŧ. Hèn gì gọi là hung thần.”

Ngay sau đó cậu nghĩ đến: “Lâu tiên sinh nói chủ nhà kéo chó xa ra một chút, là vì từ sáng đã biết chó đen là hung thần hả?”

Lúc ấy cậu còn có chút tự mình đa tình, cho rằng Lâu Lệ chiếu cố cậu sợ chó.

“Hắc thông âm, hắc khuyển là âm khuyển, mộng hắc khuyển là điềm xấu.” Lâu Lệ cất khăn tay lau mùi lạ: “Điềm xấu hại người mới có thể phán định là hung thần. Hung thần chắc chắn là điềm xấu, nhưng điềm xấu chưa chắc là hung thần. Sau này vào mộng nhìn thấy điềm xấu thì đứng cách xa ra.”

Lâu Lệ nói đến vân đạm khinh phong, Lâm Tùy Ý lại nghe đến kinh hồn táng đảm. Sắc mặt cậu trắng nhợt: “Cho nên Mồi có tác dụng là nghiệm chứng điềm xấu có phải hung thần hay không.”

Chọc hung thần, thì ra là chọc chết tươi luôn.

“Ui, hai cậu nhóc!”

Cách đó không xa, ông già gào to hai người: “Ăn cơm sáng?”