Chương 25

Lâm Tùy Ý đoán được nguyên nhân bọn họ khó hiểu.

Lâu Lệ vừa thấy liền biết là Thầy Giải Mộng chính thống, quanh người anh tỏa hơi thở tự nhiên thong dong. Đây là khí chất của người có thực lực và giàu kinh nghiệm, một Thầy Giải Mộng nhỏ bé mới vào nghề tuyệt đối không thể với tới.

Bậc Thầy Giải Mộng đi vào giấc mộng chỉ có một khả năng, đó là tìm hung thần giải mộng, được người ta gửi gắm nhờ vả xu cát tị hung. Nhưng kỳ quái ở chỗ, Thầy Giải Mộng như vậy lại mang theo một Mồi.

*Xu cát tị hung: Cải thiện vận mệnh

Lâu Lệ không thích bị người lạ nhìn thẳng, Lâm Tùy Ý thấy đáy mắt anh ngưng tụ một tầng băng sương. Nhưng sáu người ở cửa thôn chả có mắt nhìn, thế mà có hai người còn đi tới gần họ.

Ánh mắt Lâu Lệ càng ngày càng lạnh. Trong lúc Lâm Tùy Ý đang suy tư nên làm gì bây giờ, tầm nhìn bị một dáng người cao dài thon gầy che khuất.

Lâu Lệ tiến lên một bước, Lâm Tùy Ý không biết Lâu Lệ cố ý hay vô tình, tóm lại anh chắn trước mặt Lâm Tùy Ý, ngăn cách những ánh mắt đánh giá Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý không dám từ phía sau Lâu Lệ nhảy ra. Cậu ngẩng đầu chỉ có thể thấy tóc dài của Lâu Lệ, chợt phát hiện Lâu Lệ gầy hơn người thường, nhưng so với cậu cao hơn không ít.

Lâm Tùy Ý cao 1m82. Cậu áng chừng Lâu Lệ cao khoảng 1m88.

“Tiên sinh Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Hai người đi tới chắp tay làm lễ chào Đạo gia với Lâu Lệ, nhưng Lâu Lệ không đáp lễ, thậm chí không nói một lời, chỉ lạnh lùng mà nhìn bọn họ.

Advertisement

*Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn = Chúc bạn được Thiên Tôn bảo hộ ban phúc báo: Một câu chúc phúc của Đạo giáo. Xem thêm.

Trên mặt hai người hiện chút xấu hổ, một người nói: “Hậu bối là Liễu Châu Thanh Huyền Quan, vào mộng này rèn luyện. Xin hỏi tiên sinh là…”

Lâu Lệ mất kiên nhẫn ngắt lời: “Ứng Triều Hà.”

Hai người sửng sốt, phản ứng lại thì vội nói lời cảm tạ.

Lâu Lệ nghiêng đầu nói với Lâm Tùy Ý: “Đi.”

“À dạ.” Lâm Tùy Ý chạy chậm đuổi theo.

Hai người vượt qua đám người đứng ven đường, Lâu Lệ không thèm cho họ một ánh mắt.

Bởi vì cách khá xa những người này, Lâm Tùy Ý không nhìn những người này, thành thật đi theo Lâu Lệ tới thôn trang.

Sau khi hai người đi đường một lát, ném mấy người này ra phía sau xa lắc, Lâu Lệ bỗng nói: “Muốn hỏi thì hỏi.”

Lâm Tùy Ý mất tự nhiên khụ khụ. Quả nhiên cậu không thể giấu nổi thắc mắc của mình.

Liền hỏi: “Lâu tiên sinh, vì sao nói cho bọn họ?”

“Người rèn luyện không biết chủ mộng là ai. “Lâu Lệ đáp: “Nếu bọn họ tìm chính chủ sẽ chọc phải phiền phức.”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Ồ.”

“Sau khi vào thôn, suy nghĩ cái gì thì nói thẳng, có vấn đề gì cũng hỏi luôn.” Lâu Lệ dừng lại, nhìn Lâm Tùy Ý: “Tôi dạy cậu cách giải mộng, nhưng không cam đoan cậu có thể sống sót ra ngoài.”

Lâm Tùy Ý lại gật đầu: “Lâu tiên sinh, tôi biết rồi.”

Vì biểu đạt mình thật sự ghi tạc lời Lâu Lệ trong lòng, Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh, Ứng Triều Hà ở trong thôn hả?”

Đây là một câu hỏi vô nghĩa. Mộng cảnh gồm một con đường một thôn trang và núi cao sau thôn trang, trên đường không thấy Ứng Triều Hà, Ứng Triều Hà chắc chắn ở trong thôn trang.