Chương 2

Lâm Tùy Ý cũng đang kinh doanh trên con phố này, mở một nhà hàng nhỏ, gọi là "Nhà hàng Tùy Ý". Ông chủ là anh, đầu bếp là anh, đồng nghiệp cũng là anh.

Hôm nay anh nhận được một cú điện thoại đặt cơm, một phần cơm thịt băm ớt xanh không cần thịt băm, một phần canh trứng không cần trứng, đưa đến số 108 phố Kim Hoa.

Phố Kim Hoa chính là con phố Lâm Tùy Ý ở, số 108 là cửa hàng ma kia.

Nếu là người khác chắc chắn đã lập tức cúp điện thoại, nhưng Lâm tùy ý là người nổi tiếng thành thật, quan niệm làm người là phải chân thành, cậu không chỉ không cúp điện thoại, mà còn ân cần hỏi vị khách đó kiêng ăn gì nữa không.

Cơm thịt băm ớt xanh một phần 12 tệ, canh trứng một chén 3 tệ, nhưng người ta không cần thịt không cần trứng, Lâm Tùy Ý định không thu phí đóng gói. Nhét khăn giấy và đũa vệ sinh vào túi, nửa kéo cửa cuốn, sau đó cắm đầu đi đến cửa hàng ma số 108.

Đêm qua tuyết rơi, giữa trưa băng tuyết tan nên mặt đường trơn trượt, giày cao su dưới chân Lâm Tùy Ý không chống trượt, cậu không dám đi quá nhanh, mỗi một bước đều đi cẩn thận.

Bíp, bíp, bíp - -

Chiếc xe phía sau chê cậu đi chậm, bấm còi liên tục mấy lần.

Lâm Tùy Ý nhanh chóng tránh sang bên cạnh, nhường chỗ cho xe kia đi trước.

Đợi chiếc xe vội vã rời đi, Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn ra xa. Ánh mặt trời mùa đông màu sắc đơn điệu, ánh mặt trời chiếu vào thân xe đen kịt lúc này phản xạ ra vầng sáng hình thoi, có chút chói mắt.

Chờ vầng sáng từ trước mắt đi qua cậu, Lâm Tùy Ý nhìn thấy logo xe ở đuôi xe. Logo này cậu đã thấy trên TV, hai chữ R chồng chéo không có quy tắc, hình như là Rolls gì đó. Đầu xe loại xe này có tượng người nhỏ bằng vàng, khi vừa chạm vào, tượng người nhỏ bằng vàng tự động rụt về, giống như biết có người mơ ước nó, rất thú vị.

.

Không biết chiếc xe vừa chạy qua có phải cũng như vậy không.

Nhà hàng Tùy Ý ở đầu phố Kim Hoa, cách cửa hàng ma số 108 khoảng bảy tám phút đi bộ. Lâm Tùy Ý sợ ngã, đi chậm một chút, mất mười phút mới đi tới cửa hàng ma số 108.

Vừa đến cửa hàng ma, Lâm Tùy Ý lại nhìn thấy chiếc xe vừa nãy.

Xe dừng ngay trước cửa hàng ma, đầu xe quả nhiên có một tượng người bằng vàng rực rỡ. Nhưng mà Lâm Tùy Ý không dám đυ.ng vào, nếu như làm bẩn tượng người bằng vàng kia, chút tài sản này của cậu không đủ bồi thường.

Ông Vương ở quầy bán đồ vặt ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa cũng đang nhìn chiếc xe này.

Ánh mắt của ông ấy vốn đang nhìn qua lại giữa cửa hàng 108 và ô tô, suy nghĩ về việc làm ăn và nguồn khách của cửa hàng 108. Bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Tùy Ý bước vào tầm mắt, rống lên: "Tùy Ý, cho bác một phần cơm."

”Được ạ!” Lâm Tùy Ý đồng ý, để xe sang một bên, lúc này mới đi vào cửa hàng ma số 108.

Cửa hàng ma số 108 hôm nay mở cửa, ngoài cửa vẫn là tấm rèm che gió tối màu kia, chặn gió tuyết băng giá bên ngoài. Lâm Tùy Ý cẩn thận nói vài tiếng "Có ai không?", Giống như bị tấm rèm chặn lại ở bên ngoài, trong cửa hàng cũng không có ai trả lời.

Lâm Tùy Ý cẩn thận từng li từng tí vươn tay, đẩy rèm cửa một chút, hơi ấm của hệ thống sưởi trong cửa hàng theo khe hở cậu đẩy ra tỏa ra, trong hơi ấm xen lẫn một mùi hương kỳ lạ.

Ông Vương ở quầy bán đồ vặt vừa ngửi thấy mùi, sắc mặt lập tức thay đổi: "Mùi này, mùi này..."

Lâm Tùy Ý dùng sức ngửi ngửi, cảm thấy mùi này rất giống mùi đốt tiền giấy.

Lần này cậu đột nhiên nhớ tới một sự thật tận mắt chứng kiến – bà cụ đã chết ở trong cửa hàng này, quỷ hồn của bà ấy không chịu rời đi!

Phần đồ ăn xách trong tay trở nên nặng nề hơn, đây là lần giao đồ ăn khiêu chiến lớn nhất cậu gặp phải trong sự nghiệp!

Tiếp tục đưa cơm hay là xoay người trở về, Lâm Tùy Ý loay hoay hồi lâu cũng không có đáp án. Cậu dự định hỏi ý kiến bác Vương, nhưng vừa ngẩng đầu, thì thấy bác Vương đang lật đật dán bùa trấn tà trừ quỷ lên quầy bán đồ vặt nhà mình, sau đó sắc mặt hoang mang trốn vào quầy bán đồ vặt.