Chương 17

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý sợ hãi hỏi: “Vào mộng, tốn… bao nhiêu tiền ạ?”

Ông chủ xinh đẹp không lập tức trả lời, hạch đào bị nắm trong tay giống ba đồng tiền, nhìn chằm chằm Lâm Tùy Ý hồi lâu mới mở miệng: “Cậu muốn bao nhiêu.”

Lâm Tùy Ý không hiểu: “Hả?”

Sao lại biến thành cậu ra giá? Cậu càng nghĩ càng mờ mịt, thậm chí cảm thấy sai sai chỗ nào.

Lâm Tùy Ý không giỏi che giấu cảm xúc, trong lòng nghĩ như thế nào, người khác ít nhiều đều có thể từ nét mặt cậu đoán được.

“Cậu nghĩ tôi mua mộng để trải nghiệm mộng xuân của cậu?” Thanh tuyến của ông chủ đẹp trai không hề phập phồng.

Lâm Tùy Ý sặc, xấu hổ nói: “Tôi xin lỗi.”

Cũng may ông chủ đẹp trai lười so đo cùng loại người thiển cận là cậu. Anh bỏ qua vụ này, nói: “Mộng của cậu có quan hệ với tôi, mộng không tự giải. Tôi không thể giải mộng cũng không thể vào mộng của cậu, cần tìm người không có quan hệ để giải.”

Lâm Tùy Ý gật đầu, có thể hiểu vụ không hể tự giải mộng, chắc là giống bác sĩ không thể tự khám bệnh cho mình.

Xem ra ông chủ đẹp trai không phải là kiểu người áp đặt quy củ như Lâu Lê nói.

“Cậu biết rất rõ bản thân đang nằm mơ, cái này gọi là mộng tỉnh*.” Ông chủ đẹp trai nói tiếp: “Nếu cậu tỉnh táo, thì có thể bán giấc mơ cho tôi. Sau khi bán, cậu sẽ trở thành người đứng xem không còn quan hệ, như vậy cậu có thể tự mình đi vào giấc mộng tìm hung thần. Tìm được hung thần, mộng liền giải.”

Lần đầu Lâm Tùy Ý nghe nói có thể bán mộng xuân, cậu cắn rứt lương tâm hỏi: “Bán mộng… không còn quan hệ với mộng… Lâu tiên sinh thay tôi nhận đại họa, ý là vậy hả?”

Ông chủ đẹp trai nhìn cậu: “Ý là thay cậu cưỡng từ đoạt lý.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Nghĩa là, bán mộng rồi, cậu đi vào giấc mộng sẽ không phạm kiêng kị ‘mộng không tự giải’.

Giọng ông chủ đẹp trai nhàn nhạt: “Không muốn bán, cậu có thể tìm Thầy Giải Mộng khác.”

“Bán…” Lâm Tùy Ý không nghĩ mình có thể tìm được ai khác.

Ông chủ đẹp trai ném tiền lẻ lên bàn, xem như tiền anh mua giấc mơ của Lâm Tùy Ý, “Ngày mai sau khi mặt trời lặn thì tìm tôi.”

Lâm Tùy Ý nhìn thoáng qua, tiền lẻ trên bàn tròn 85 đồng mà lần trước cậu kiên trì đòi thối.

Ngầu ghê.



Lâm Tùy Ý vòng qua bình phong, Lâu Lê chớp chớp mắt với cậu, ý bảo Lâm Tùy Ý đi theo mình.

Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lê ra ngoài cửa hàng số 108, Lâu Lê vội hỏi: “Tiên sinh bói quẻ cho mộng ra gì vậy?”

Lâm Tùy Ý không hiểu quẻ tượng, cậu nhớ lại rồi miêu tả ba đồng tiền trên bàn trông như thế nào.

Sắc mặt Lâu Lê cực khó coi: “Quẻ kiển.”

Qua một hồi lâu, cô bé mới mở miệng giải thích cho Lâm Tùy Ý: “Với các giấc mộng không dễ giải, trước tiên tiên sinh sẽ bói toán hỏi hung cát.”

Lâm Tùy Ý không biết cái gì là quẻ kiển, nhưng nhìn biểu cảm của Lâu Lê cũng hiểu, xem ra mộng của mình là quẻ hung.

Lâu Lê nặng nề liếc Lâm Tùy Ý một cái, nói: “Quẻ kiển còn gọi là Quẻ Thủy Sơn Kiển, nghĩa là leo núi cao phủ đầy băng tuyết. Núi băng phủ tuyết tất nhiên là trở ngại lớn, một bước khó đi, thân lẫn tâm đều thống khổ bất kham. Quẻ kiển không chỉ là quẻ hung, nó là một trong bốn quẻ đại hung. Lâm Tùy Ý, mộng của anh… Đại hung.”