- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kinh Dị
- Giải Mộng
- Chương 14
Giải Mộng
Chương 14
Xe vừa dừng lại liền có người vội vã xuống xe.
Một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, chỉ chừa một đôi mắt.
Sau khi xuống xe cô nhìn đông nhìn tây, liếc Lâm Tùy Ý dường như bị hoảng sợ. Cô quan sát Lâm Tùy Ý hai lần, xác nhận Lâm Tùy Ý không có nguy hiểm mới đến trước cửa số 108.
Cô đứng ngoài cửa, cách cửa cuốn nửa mở nói: “Xin chào.”
“Chúng tôi được ngài Trương giới thiệu, tối hôm qua đã liên hệ…”
Lâm Tùy Ý lại lui về phía sau vài bước, nhìn cửa hàng số 108. Thì ra cửa cuốn không đóng là để đợi người.
Cậu nhìn thoáng qua hướng chiếc xe, cửa sổ xe dán màng, cậu không nhìn thấy vị khách đến tìm ông chủ đẹp trai xin giải mộng… Vừa rồi người phụ nữ nhìn cậu, cậu cũng nhìn cô. Tuy trong mắt cô có sốt ruột lo lắng, nhưng không có kinh sợ.
Thời tiết quá lạnh, Lâm Tùy Ý lại hứng một đống gió lạnh.
Cậu quyết định đi lên trước.
Bởi vì cửa hàng số 108 đã có khách.
“Ông chủ Lâm…”
Lâm Tùy Ý mới đi được vài bước thì nghe thấy giọng cô bé.
Cậu quay đầu, vừa vặn thấy vị khách hôm nay xuống xe.
Một cô gái cao gầy, che người kín mít. Mũ ngư dân chặn hơn nửa tầm mắt của người khác, đeo kính râm và khẩu trang, cổ quấn một khăn quàng cổ sọc vuông.
Cô đi đến trước cửa cuốn của cửa hàng số 108. Người phụ nữ xuống xe trước đang cố sức vén rèm cửa dày nặng, nhưng không quên vươn một tay đỡ cô gái.
Hai người song song đi vào cửa hàng số 108, tấm rèm dày nặng rèm cửa mau chóng che khuất bóng dáng hai cô.
Cô bé không nhiệt tình gì với hai vị khách, nhìn Lâm Tùy Ý ăn lạnh mỏng manh tay cầm đồ vật, cô bé đoán: “Ông chủ Lâm cũng tới giải mộng? Sao anh không đi vào?”
Lâm Tùy Ý gãi gãi đầu: “Anh biết sớm không nói mộng.”
“Tiên sinh nhà em không có quy củ đó.” Cô bé nói: “Tiên sinh ở bên trong, anh vào đi.”
Lâm Tùy Ý không đi. Cậu nắm chặt sổ tiết kiệm, co quắp nói: “Anh có 23 vạn lẻ 5000.”
Cô bé “ồ” lên rồi nói: “23 vạn muốn mời tiên sinh nhà em giải mộng? Không đủ đâu.”
“Không không không.” Lâm Tùy Ý vội giải thích, đưa sổ tiết kiệm trong tay ra: “Không dám phiền toái ngài Lâu, anh muốn… muốn nhờ em.”
“Không phải em đã nói miễn phí à.” Cô bé không ngờ Lâm Tùy Ý co quắp bất an trả lời như vậy. Cô bé nghiêm mặt nói: “Anh mơ thấy ai?”
Lâm Tùy Ý sặc, thì ra cô bé căn bản không tin lý do thoái thác ‘Tôi có một người bạn’.
Cậu mím môi, gian nan mở miệng: “Ngài Lâu.”
“Tiên sinh nhà em?” Cô bé sửng sốt: “Cụ thể?”
Lâm Tùy Ý thắt đầu lưỡi: “Là… Là mộng xuân.”
Cô bé: “…”
Cô bé im lặng làm Lâm Tùy Ý càng thêm sợ hãi, bởi vì có một câu ‘ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ cái đó’. Cậu vội vàng tự chứng trong sạch: “Anh không có ban ngày ý… da^ʍ, ý da^ʍ ngài Lâu, anh cũng không biết vì sao buổi tối sẽ mơ thấy cùng ngài Lâu, làm này, làm nọ. Anh… anh, cái này…”
“Em không giải được.” Cô bé bỗng nói.
Lâm Tùy Ý tắt tiếng, một lát sau thất vọng gật đầu: “Ngại quá, quấy rầy rồi.”
“Đừng vội đi.” Cô bé ngăn Lâm Tùy Ý, suy nghĩ nói: “Em không phải Thầy Giải Mộng, không có năng lực giải mộng của anh, mộng của anh chỉ có tiên sinh giải được.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kinh Dị
- Giải Mộng
- Chương 14