Chương 46: Giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới

Cụ Dumbledore trở về giống như cấp cho đại đa số mọi người một liều thuốc trợ tim.

Không khí trên bàn giáo sư thoải mái hơn không ít, học sinh Hufflepuff với Ravenclaw thì thầm cũng nhiều hơn, khoa trương nhất là lũ học sinh nhà Gryffindor, sử dụng một câu văn trẻ con thường dùng để miêu tả thì chính là —— Một biển trời vui vẻ.

Còn Slytherin?

Thật xin lỗi, bọn họ vừa lúc thuộc về vùng trời còn lại.

Cho dù bọn chúng biết không có khả năng thầy Dumbledore không trở lại nhưng đối với phe phái đứng về phía Chúa Tể Hắc Ám mà nói, sự chán ghét đối với Dumbledore đã ăn sâu bén rễ. Nếu như thời điểm Dumbledore không ở đây bọn họ có cảm giác thoải mái thế nào thì sau khi Dumbledore trở về, Hogwarts như biến thành sân sau của Hội Phượng Hoàng, bọn họ liền khó chịu như thế.

Không thể nói là tại Dumbledore hô hào mọi người kì thị Slytherin, chỉ là cảm giác buồn bực khi đại Boss của phe đối lập trở lại khiến không khí quanh lũ rắn con nhà Slytherin trùng xuống mà thôi.

Loại cơ hội tốt như thế này, thân là đối thủ một mất một còn, Gryffindor tất nhiên sẽ không thể bỏ qua. Cho dù ở cách thật xa, nhóm sư tử nhỏ vẫn liên tục quay đầu nhìn nhóm rắn con dù sắc mặt không tốt lắm nhưng vẫn dùng tư thế cùng kỉ luật nghiêm khắc duy trì vẻ cao ngạo quý tộc.

Harry, thân là sư tử nhỏ thu hút giá trị cừu hận cao nhất của nhà Slytherin, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như thế. Cậu vừa xúc khoai tây nghiền vừa quan sát dãy bàn nhà Slytherin, ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Malfoy.

Sau đó, rất không hài lòng cắn cắn thìa.

Malfoy nhìn qua tâm tình tựa hồ cũng không quá suy sụp… chỉ là hình như có chút không yên lòng?

Harry như phát hiện ra đại lục mới, chọc chọc Hermione bên cạnh, chỉ chỉ cho cô nhìn Malfoy.

Hermione thật sự không có giống những người khác ra công soi nhà Slytherin, cô chỉ toàn tâm toàn ý chiến đấu với miếng thịt thăn trên đĩa, miếng thịt nướng vừa tới, bên ngoài có chút sốt vàng óng ánh, bên trong là nước thịt ngọt ngào, tản ra mùi hương mê người.

Bị Harry chọc chọc, cô bình tĩnh nuốt miếng thịt rồi mới nhìn theo hướng cậu bạn chỉ.

“Malfoy có chút sai sai, đúng không?” Harry nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, có một chút, có lẽ nó lại đang tiến hành kế hoạch bí mật gì đó.”

Hermione nhíu nhíu mày, cô nhìn Malfoy, lại nhìn những người khác bên Slytherin, lúc này mới nói ra ý nghĩ của mình.

“Ron, bồ thấy thế nào?” Harry lại vỗ vai Ron hỏi.

“… Tớ cảm thấy Hermione nói không sai, tám phần là Malfoy lại đang làm cái quỷ gì đó.” Ron nhai ngồm ngoàm, ú ớ nói không rõ, quai hàm phình to như cái bị.

Harry há há miệng, đang muốn nói gì đó, cửa đại sảnh Hogwarts đột nhiên mở ra.

Tầm mắt mọi người đều tập trung về phía người xuất hiện sau cánh cửa.

“Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, tôi là Rex Taylor, người sẽ tiếp nhận chức vị của Dolores Umbridge, giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.”

Người mới tới có giọng hơi trầm khàn, giống như vừa bị đánh vào sau gáy nhưng lại không nặng nề như thế, khá dễ nghe. Bộ dạng của ổng lại không có sắc màu như giọng nói, tóc đen, da trắng, môi nhợt nhạt. Trên khuôn mặt, nơi duy nhất có màu sắc chắc là đôi mắt đen như hắc diệu thạch, sâu như thể có thể hút người khác vào trong.

Chẳng biết tại sao, Harry lại cảm thấy ngữ điệu của ổng có chút quen thuộc.

Nhưng cậu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng khẳng định mình chưa từng gặp người đàn ông này.

Có lẽ là lần trước, khi đến phiên tòa xét xử tội “Sử dụng phép thuật bên ngoài trường” có từng nghe qua chăng? Harry cũng thấy khó hiểu sao mình lại chấp nhất với ngữ điệu của người này như thế.



“Hiệu trưởng Dumbledore, buổi sáng tốt lành.”

“Ngài đến muộn, giáo sư Taylor.”

Cụ Dumbledore nhìn qua cũng không phải là thật sự tức giận, là vừa cười vừa nói nhưng ánh mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng ngoài cửa, ánh mắt hơi lóe lên, tựa như đang tự hỏi cái gì.

“Thật xin lỗi,” Người đàn ông nói, chẳng qua nhìn biểu tình và động tác tùy ý của ông ta, một chút cũng không nhìn thấy ý xin lỗi.

“Tớ từng nghe nói về ổng,” Hermione đột nhiên nhỏ giọng nói với Harry và Ron, “Ổng cũng là nhân viên cao cấp của Bộ. Nghe nói ổng sinh ra trong một gia đình quý tộc giàu có, cho nên dù đã đi làm ở Bộ phép thuật ổng cũng thường xuyên đi trễ, gần như chẳng bao giờ đúng giờ một ngày nào. Thậm chí có những ngày còn không thèm đến luôn, cho nên rất nhiều người mang tiếng là cộng sự lâu năm nhưng lại chưa bao giờ gặp ổng.”

Hermione nói tới đây thì bĩu môi, hiển nhiên là rất không đồng tình, “Ông ta vẫn luôn làm việc tùy hứng nhưng vì gia thế khủng nên không có ai dám đá ổng ra khỏi Bộ. Không biết lần này sao lại đến Hogwarts làm giáo viên nữa.”

Harry ngồi nghe Hermione phổ cập kiến thức, vừa hướng tầm mắt về phía vị giáo sư đang tao nhã bước về phía bàn giáo viên.

Vào lúc nam nhân đi tới vị trí ước chừng cùng với Harry và Draco, 3 người tạo thành một đường thẳng, Harry lơ đãng thấy được sắc mặt Malfoy có vẻ càng thêm tái nhợt.

Harry thậm chí từ phía xa cũng có thể thấy trong đáy mắt Malfoy xuất hiện bất an.

Malfoy rốt cuộc bị sao vậy?

Chẳng lẽ có liên quan đến giáo viên mới?

Harry còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt, đột nhiên một cái bóng màu xám trắng từ ngoài cửa lao thẳng về phía cậu. Harry còn chưa kịp phản ứng đã bị nó cào cho mặt nở hoa. Chén đĩa trên bàn bị nó gạt xuống vỡ tan, toàn bộ đồ ăn thức uống trên đó đổ hết vào người cậu, áo choàng màu đen ướt sũng, dính đầy đồ ăn, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu.

“…”

Harry thật sự cạn lời.

Nhưng cạn lời hơn chính là sinh vật chưa rõ kia đang hoàn toàn ôm dính lấy đầu cậu, cái bụng lông xù nóng hầm hập dán lên má, lông mao chọc vào mũi làm cậu muốn hắt xì. Đã thế trọng lượng của nó còn ép gọng kính lên mặt làm xung quanh hốc mắt và mũi đều hằn thành vệt đỏ.

“Chết tiệt!” Harry nhỏ giọng mắng một câu, giơ tay muốn kéo sinh vật kia ra khỏi mặt mình. Cảm giác quen thuộc này làm cậu nhớ tới con mèo ngu ngốc luôn chỉ thích bám lấy Voldemort trong mơ.

Nhưng không có khả năng đó, không phải sao?

Bây giờ là hiện thực…

Trong nháy mắt, một loại cảm xúc phức tạp dâng lên từ đáy lòng, còn chưa kịp cảm nhận hết cậu đã nghe thấy một giọng nói xa lạ, dùng ngữ điệu quen thuộc nói ——

“Scourgify!”

Thân thể Harry không kiềm được cứng ngắc, cậu từ khe hở nhìn về phía thanh âm phát ra.

Giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới nhậm chức cầm đũa phép đứng cách đó không xa, dùng một nụ cười ý vị sâu xa nhìn Harry nói, “Tuy rằng bùa vệ sinh không thuộc phạm trù của Phòng chống nghệ thuật hắc ám nhưng rất hữu dụng, không phải sao, cậu Potter?”

“Vo —— A! Đau!”

Trong nháy mắt Harry liền biết thân phận của đối phương, cậu vừa mở miệng hô đã bị sinh vật đầy lông kia giơ móng vuốt ngăn cản.

Lúc này, vốn đứng cách không xa, giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám chạy tới trước mặt Harry. Sinh vật màu xám trắng ngoan ngoãn nhảy ra, để nam nhân có thể cách một lớp tóc mái, đè ngón tay lên vết sẹo hình tia chớp trên trán cậu. Harry theo bản năng rụt người chuẩn bị tiếp nhận cơn đau thấu trời sắp ập tới….nhưng không có gì.

“Harry Potter, Cậu bé cứu thế của thế giới phép thuật. Tuy chưa từng gặp mặt nhưng ta vẫn luôn cảm thấy có hứng thú với cậu.” Nam nhân tóc đen mắt đen cong môi nói.



Với danh tiếng của Harry, những người có hứng thú với cậu nhiều vô số kể. Đại bộ phận những người nhận ra cậu đều sẽ nhịn không được kinh hô hoặc dùng ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm, cho nên lời của giáo sư Taylor hoàn toàn không khiến ai nghi ngờ.

Nhưng Harry biết, cái Voldemort cảm thấy hứng thú không phải chỉ ở mặt ngoài như mọi người tưởng, hắn hứng thú với việc gϊếŧ cậu ——

Trong thoáng chốc, các loại cảm xúc khác nhau thay đổi liên tục trong mắt Harry, cậu nghiêng đầu nhìn thầy Dumbledore ở phía sau, quyết định sẽ vạch mặt vị giáo sư mới nhậm chức ngay tại đây.

Trách không được cặp sinh đôi nhà Weasley chỉ đùa dai mà khiến Umbridge bệnh nặng đến mức mấy tháng không thể ra khỏi St.Mungo. Cũng trách không được hôm qua Voldemort nói với mình “Ngày mai gặp”, hóa ra là hắn đã sớm thiết kế hết thảy.

Chỉ sợ việc cụ Dumbledore rời trường cũng là hắn giở trò quỷ, mục đích chính là để khiến Umbridge càng thêm kiêu ngạo, chọc giận toàn thể giáo sư và học sinh, khiến hắn có thể mượn cơ hội đuổi Umbridge đi, tự mình trà trộn vào Hogwarts, bộ dáng hiện giờ chắc hẳn là nhờ kết quả của Thuốc đa dịch.

Các loại suy nghĩ linh tinh từ từ rối tung ở trong đầu, chỉ là cậu còn chưa rõ, Voldemort rốt cuộc đang muốn làm cái gì?

Chẳng qua ————

Harry nheo mắt, mặc kệ Voldemort muốn làm cái gì, cậu cũng sẽ không để hắn thực hiện được.

Vất đi sự do dự, ngón tay Harry động động, muốn rút đũa phép ra khỏi túi áo, lại đột nhiên bị Rex Taylor – Voldemort đè tay xuống.

Bọn họ vốn dựa rất gần nên động tác này, trước đôi mắt chăm chú của nhiều người như vậy, lại không hề bị phát hiện.

Harry nghe được Voldemort dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói, “Harry, mi mà nói ra, ta sẽ gϊếŧ bạn bè mi, có lẽ còn có thể kéo vài cô bé mi thích đi chôn cùng?” Voldemort mỉm cười nói nhưng Harry lại chỉ cảm thấy lãnh ý.

Hắn không nói đùa!

Cánh tay chuẩn bị rút đũa phép lập tức khựng lại.

Bàn tay nắm chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch rồi lại chậm rãi thả lỏng, buông xuống bên người.

Hiện tại trong đại sảnh đầy người, thậm chí còn có thầy hiệu trưởng Dumbledore và toàn bộ các giáo sư khác, có lẽ nếu cậu vạch mặt Voldemort tại đây, hắn thật sự không thể toàn thây thoát ra, thậm chí còn bị tiêu diệt ngay chỗ này. Nhưng mức độ nguy hiểm vẫn quá lớn, xung quanh cơ bản đều là học sinh, một khi xảy ra hỗn loạn, không ai có thể biết sẽ chết hay bị thương bao nhiêu người.

Huống hồ, cho dù có hỗn loạn hơn nữa, Voldemort vẫn hoàn toàn có thể gϊếŧ nhóm bạn thân của cậu, Harry không dám mạo hiểm như vậy.

Với lại lấy hiểu biết của Harry về Voldemort, hắn khẳng định đã chuẩn bị phòng ngừa những tình huống “Vạn nhất” có thể phát sinh, tự đi vào nguy hiểm mà không phòng bị gì không phải là phong cách của Slytherin.

Ngay vào lúc Harry nghĩ như vậy, nam nhân tóc đen mắt đen đã lùi lại một bước, mở miệng nói với cụ Dumbledore.

“Hiệu trưởng Dumbledore, cậu Potter tựa hồ có một vài vấn đề học thuật muốn hỏi tôi, không biết vào cuối tuần, tôi có quyền mời cậu ấy tới văn phòng uống trà chiều hay không?”

====================

Tác giả có điều muốn nói: Con rắn nhỏ đương nhiên biết đó là V đại, về sau sẽ nói _(:3" ∠)_

Về phần Rex Taylor, đương nhiên là tui bịa = = Trong nguyên tác không có đâu…

------oOo------

Chương 47

Nguồn: EbookTruyen.VN