Voldemort tới rồi lại đi, Harry tuyệt nhiên không biết.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn còn oán hận việc bản thân mất công chuẩn bị tâm lý một phen.
Liên tục vài ngày, Harry ở trong mộng chưa từng gặp Voldemort. Tiến vào trong mộng không lâu lắm là cậu đã ngủ mất, đương nhiên sẽ không biết kì thực Voldemort có tới, chỉ là không đánh thức cậu dậy thôi. Trong mắt Harry, không có người đánh thức cậu nghĩa là không có người tới, Voldemort là loại người sẽ tốt bụng để mặc cậu lãng phí thời gian sao?
Sự tình trong mộng không có chút tiến triển nào, mà đối với Draco Malfoy, bọn họ cũng không phát hiện ra nó rốt cuộc đang làm gì. Lần thứ hai gặp lại Malfoy trên hành lang, bên cạnh nó giống như thường ngày xuất hiện hai tên người hầu đô con, thần sắc kích động trên mặt cũng bị ngạo mạn che giấu toàn bộ, cho dù trong nháy mắt nhìn thấy Harry sẽ có chút mất tự nhiên nhưng rất nhanh cũng biến mất.
Harry thử thăm dò Malfoy, muốn nó vô ý lộ ra chút tin tức nhưng lần này Malfoy miệng lưỡi thực giảo hoạt, còn nhân cơ hội tìm lý do trừ điểm Harry. Điều này làm cho Harry căm tức không thôi, cuối cùng quyết định tạm thời buông tha Malfoy, về sau lại tìm cơ hội, khiến nó lộ ra dấu vết.
Còn bài học Bế quan bí thuật ở chỗ Snape cũng có chút tiến triển, mặc cho việc Harry mỗi lần đều sẽ bị giáo sư Độc dược châm chọc đến thương tích đầy mình thì cậu cũng không thể không thừa nhận, Snape… là một giáo sư không tệ.
Hôm nay lại là cuối tuần, Harry bận rộn một ngày như cũ không ôm hi vọng gì nằm lên giường. Cậu cảm thấy Voldemort hôm nay tám phần cũng không xuất hiện.
Có trời mới biết tên đó đang làm cái gì, tóm lại không phải chuyện gì tốt.
*****
“Harry, tỉnh tỉnh.”
“Đừng ồn…” Harry phất phất tay như đuổi ruồi, tiếp tục thu mình vào cạnh giá rượu, thân thể khó chịu làm cậu chỉ muốn tiếp tục ngủ.
“Tỉnh, tỉnh.”
Thanh âm kia lần thứ hai vang lên, lần này, Harry miễn cưỡng mở mắt, chỉ nhìn thấy một thanh tiên tóc đen mắt đỏ đang ngồi xổm bên cạnh mình, một tay đẩy đẩy, muốn lay tỉnh cậu.
“Ngươi là?”
“Voldemort”
“…”
Trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Harry từ “Soái ca, anh là ai?” biến thành“Voldemort…?” cuối cùng thành “Con mẹ nó … mù mắt chó ta rồi.”
Cậu không thể tin nhìn cái người tên Voldemort đã không thể dùng “Rực rỡ hẳn lên” để hình dung nữa, xoa xoa hai mắt.
Voldemort nhìn Harry mỉm cười, cậu chỉ cảm thấy lông toàn thân đều dựng ngược hết lên.
Một khoảnh khắc và Harry liên tục thay đổi trạng thái từ shock đến tỉnh và sợ đến không muốn tỉnh.
Bộ dạng hiện tại của Voldemort làm Harry nhớ tới bộ dáng Tom Riddle 15, 16 tuổi mình từng nhìn thấy hồi năm thứ 2. Chỉ khác cái là mảnh linh hồn Voldemort thời thiếu niên sức mạnh không đủ cường đại, vẫn luôn lộ ra một loại cảm giác mơ hồ, nhìn không rõ, còn Voldemort hiện tại rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy từng cái lông mi.
Hơn nữa, so với hồi 15, 16 tuổi, hắn bây giờ trông trưởng thành hơn nhiều.
“Ngươi đột nhiên biến thành cái dạng này làm chi?”
“Sợ ngươi lại chọc đau ta.” Voldemort cười cười.
“…”
“Đây hẳn là ngoại hình ban đầu của ngươi.” Harry nhớ tới Voldemort mặt rắn đối lập hoàn toàn với Riddle thời thiếu niên, khẳng định nói.
“Đúng vậy”
“Ta có thể nói thêm câu nữa không?”
“Đương nhiên có thể.” Voldemort rất hào sảng nói.
“Gu thẩm mĩ của ngươi đúng là càng lớn càng kém.”
“…”
Voldemort giờ phút này quả thực có loại ý tưởng “Ta không cần phong độ, ta chỉ muốn bóp chết tên nhãi này!”
Được cái, nhờ có Voldemort nhọc công đột nhiên biến hình, Harry vẫn luôn mơ màng ngược lại thanh tỉnh không ít, cũng coi như Voldemort đã đạt được mục đích trước lúc biến hình.
Hai người lần mò, ước chừng lại rẽ tới rẽ lui mười mấy lần, rốt cục đi tới cuối mê cung.
Cuối đường có một cái l*иg sắt, bên trong nhốt một con nhện to bự đang như hổ rình mồi nhìn bọn họ. Harry nghĩ, giờ mà Ron ở đây, khẳng định sẽ bị dọa chết ngất.
“Đừng phóng Avada Kedavra.”
Thấy Voldemort tựa hồ muốn giơ cánh tay lên, Harry lập tức lên tiếng ngăn lại.
Nói thật, cho đến khi Voldemort vừa mới nhìn thấy con nhện đã muốn “Avada Kedavra”, Harry đều luôn trong trạng thái hoảng hốt. Có lẽ bởi vì say rượu, tuy rằng cậu tiếp nhận rất nhanh chuyện Voldemort từ một quái vật mặt rắn không mũi biến thành thanh niên có thể câu dẫn hết già trẻ, gái trai trước mắt nhưng trong đầu vẫn luẩn quẩn một ý tưởng “Không phải là hệ thống đánh lừa mình chứ”.
Cho dù hành vi cử chỉ của Voldemort không có gì thay đổi nhưng phối với khuôn mặt kia, cái cảm giác “Sao lại đáng sợ như vậy?” hiện tại toàn bộ biến thành phong thái tao nhã quý tộc, hoàn toàn bỏ xa Draco Malfoy mấy con phố.
Cho đến khi nhìn thấy lời nguyền chết chóc kia…
Harry chẳng biết sao mình lại đột nhiên thở phào một hơi.
Sau đó vỗ mạnh hai má, hoàn toàn không rõ bản thân đang suy nghĩ cái gì.
“Ừm… Con nhện này hẳn không phải dùng để hại chúng ta chứ?” Tự tát mình tỉnh, Harry đổi đề tài.
“…” Lời này có phải vô nghĩa quá rồi không?
“Hẳn là ấn cái nút này con nhện sẽ thoát ra. Chẳng qua cũng chưa nhìn thấy đạo cụ gì… Có khi nào nơi này không phải “Chung điểm” chính xác không?” Harry hoài nghi nhìn nhìn chữ "Chung điểm” sai chính tả khắc trên tường.
“… Không,” Voldemort trầm mặc một chút, “Ta cảm thấy lần này không phải lừa chúng ta.”
Tiếp đó, Voldemort bình tĩnh phân tích nguyên nhân cho Harry, đại khái là mê cung họ vừa đi qua đã quá phiền toái, hệ thống không cần thiết lại phải hãm hại bọn họ, về phần không thấy đạo cụ, có khả năng là phải ấn cái nút kia, làm độ khó truy kích gia tăng.
“Vậy ngươi còn nhớ đường ra khỏi căn phòng này không?” Voldemort nhíu mày, mắt nhìn tên nhóc có vẻ như đang cùng hắn bình tĩnh nói chuyện, trên thực tế đã sắp mộng du, Harry.
“Vậy chúng ta ấn thử đi!”
Nói thêm nữa cũng vô ích.
Harry nghiêng đầu nhìn Voldemort, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Voldemort liền nhanh chóng nhấn nút, cái l*иg sắt chứa con nhện lập tức mở ra.
“Chạy!!!”
Trái.
Phải.
Trái.
Trái.
…
Voldemort một lần lại một lần rẽ đúng hướng, Harry nhanh chóng đuổi kịp, một trước một sau chạy trốn trong con đường nhỏ hẹp.
Bởi vì dung hợp lại Trường sinh linh giá, linh hồn của Voldemort đã ổn định lại, không chỉ bình tĩnh, lý trí hơn mà thể lực cũng tốt hơn không ít, trận rượt đuổi này tuy đã chạy hết một nửa nhưng cũng không có mệt mỏi như trong tưởng tượng.
Ngược lại, người khốn khổ lại là Harry. Đầu óc vốn bị cồn làm mơ màng, tuy rằng sợ hãi cùng lo lắng khiến cho lý trí tỉnh táo lại nhưng không ngừng chạy lòng vòng trong mê cung, nếu không có Voldemort vẫn luôn chú ý tới sau lưng, tiểu quỷ này quả thực đã không thể phân biệt trái phải mà rẽ nhầm đường.
“Đằng này.” Voldemort kéo lại Harry sắp rẽ sai hướng.
“A… ngại quá…” Đã suýt rẽ sai nhiều lần, Harry cố gắng giữ vững tinh thần nhưng vẫn không được như ý.
Rốt cuộc nhìn không nổi nữa, Voldemort một lần nữa kéo tay Harry, đem cậu đến hướng chính xác, sau đó không có buông tay ra mà túm lấy, trực tiếp kéo cậu chạy.
“A…”
Harry bị Voldemort lôi kéo khiến cho chạy không được thoải mái, bị nắm cánh tay còn khiến khoảng cách giữa cậu với Voldemort quá gần, chân hắn lại dài, mỗi một bước chạy đều khiến cậu cảm giác mình bị kéo bay đi.
Harry mở miệng muốn bảo Voldemort buông tay mình ra, để cậu tự chạy nhưng nhớ tới biểu hiện trước đó của bản thân, cuối cùng lựa chọn không nói, chỉ có thể đổi thành câu khác, “Nắm bàn tay đi, túm cánh tay khó chạy lắm.”
Voldemort quay đầu lại liếc mắt nhìn Harry đang có chút chật vật, tay cũng không buông hẳn ra mà trượt từ cánh tay xuống bàn tay, nắm chặt.
“Được chưa?”
“Rồi.”
Khoảng cách giữa hai người tách ra một chút, không còn bị kéo đến nghiêng ngả lảo đảo, Harry nhẹ thở phào. Có người kéo mình đi làm cậu hơi thả lỏng, không còn lo lắng chạy sai làm phiền đồng bọn.
Dù sao đối phương cũng là tử địch của mình, cản trở hắn còn làm cậu cảm thấy đáng sợ hơn.
… Cơ mà, độ ấm trong tay Voldemort, hình như so với lần hắn cưỡng chế túm tay cậu nhìn vết chữ hồi trước, có cao hơn một chút, chẳng lẽ khuôn mặt từ rắn biến thành người cũng làm nhiệt độ cơ thể thay đổi?
Hiện giờ chạy trốn không còn áp lực phải nhìn đường, Harry bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
“… Này, chúng ta cắt đuôi được nó chưa?” Suy nghĩ lung tung một hồi, Harry cuối cùng nhớ ra vấn đề cấp thiết nhất hiện giờ, cậu quay đầu thoáng nhìn qua sau, phát hiện không còn bóng dáng con nhện nữa.
Con nhện đó quả thực ghê gớm muốn chết.
Vốn Harry còn nghĩ cơ thể khổng lồ của nó không thể nhét vừa vào đường đi nhỏ hẹp, không nghĩ tới vừa tiến vào, nó đã nằm sấp xuống sát đất, tám chân nhanh nhẹn vươn tới, thật sự vọt về phía bọn họ.
“Sẽ không dễ dàng như vậy.” Voldemort không có được thả lỏng như Harry.
“Nhưng chúng ta đã vòng vài đường cũng không thấy nó.” Harry không nhịn được nhìn quanh.
“…” Khó hiểu. Trong lòng Voldemort dâng lên dự cảm bất hảo.
“Chạy mau!!!” Hắn đột nhiên hô lên, tiếp đó, không đợi Harry kịp phản ứng đã kéo cậu tăng tốc, Harry bị kéo đến lảo đảo, qua vài khúc rẽ mới đuổi kịp tốc độ của Voldemort.
———— Rầm!
———— Loảng xoảng!
Giá rượu bên cạnh họ đột nhiên kịch liệt rung lắc, tiếp đến trên giá thủng một cái lỗ, giữa cơn mưa rượu, một cái chân lông xù thò ra, giống thanh đao khổng lồ bổ xuống.
Voldemort vội vàng kéo Harry lui vài bước cậu mới thoát được trong gang tấc.
“Chơi xấu quá vậy?!?”
Harry trợn mắt há hốc mồm, đuổi không kịp bọn họ liền đi tắt, phá giá rượu xông tới?
“Đừng có ngẩn người, nó sắp đến rồi!”
Voldemort lần thứ hai tăng tốc, nhắc Harry mau đuổi theo, bọn họ đã có thể nhìn thấy ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe cửa ra vào.
Chân con nhện ở phía sau múa may, con mắt vốn màu đen đã chuyển thành sắc màu thị huyết điên cuồng, trên cái chân giống như thanh đao, từng cái lông tơ cũng giống như làm bằng sắt, giá rượu trước mặt căn bản chịu không nổi một đạp của nó.
Harry thậm chí có thể cảm nhận rượu từ trên giá, dưới cơn bạo động của con nhện, phun lên người cậu, còn có vụn gỗ bắn lên người đến phát đau.
Nhanh hơn một chút.
Mau hơn một chút.
Hai người đều dốc toàn lực chạy về phía trước.
———— Rầm!
Cửa ra vào bị Harry dùng sức đóng sầm lại, cái chân đã muốn vươn ra ngoài cũng bị cậu cưỡng chế đẩy lui.
Thành công nhốt lại con nhện đằng sau cánh cửa.
Mà lúc này, vách tường cuối hành lang xuất hiện một cái cửa.
Hơi hơi hé mở giống như đang nói với bọn họ ——
Mau tới đây.
====================
------oOo------
Chương 22
Nguồn: EbookTruyen.VN