Chương 2: Chạm vào

“Thầy Đàm, cũng gần bảy giờ rồi, còn chưa về sao?” Đồng nghiệp hỏi.

“Tôi còn đang viết một bản báo cáo.” Anh nói. “Có hơi gấp.”

Đồng nghiệp hiểu ngay: “À, chắc là lại liên quan đến ba thầy.”

Đàm Diễn cũng không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười đáp lại.

Anh tiếp tục làm việc, trong chiếc l*иg ấp nhỏ bên cạnh bàn có vài con bướm, anh vừa quan sát vừa ghi lại tình trạng. Sau đó theo quán tính đưa tay vào túi để lấy đèn pin nhỏ thì mới nhớ ra là đã để trong áo vest. Đèn pin đó chủ yếu là một đĩa lưu trữ mini, dữ liệu bên trong mặc dù không quá quý giá nhưng cũng không thể mất được.

Đàm Diễn suy tư vài giây, tìm được số điện thoại của cô trong hệ thống giáo vụ. Vì cô không có điện thoại di động nên anh gọi đến nhà dì cô.

Thái độ của người dì không hề lịch sự. Ban đầu bà ta nghi ngờ thân phận thầy giáo của anh, cho rằng đã trễ như vậy thì giáo viên sẽ không gọi đến nhà, còn lầm tưởng anh là bạn học nam không đàng hoàng của cháu gái ở bên ngoài đàn đúm. Cuối cùng với sự kiên nhẫn giải thích của anh, bà ta mới nói Tả Minh Doãn vẫn chưa về nhà.

“Em ấy có di động không?”

“Thôi đi! Tôi lấy tiền đâu mà mua cho nó? Nuôi nó thôi cũng đã phiền rồi!” Bà ta nói với vẻ chán ghét. “Tôi không biết nó chạy đi đâu rồi, dù sao giờ nó cũng nổi tiếng quá mà, nếu mà có gì thì có khi phóng viên còn tìm ra nó trước không chừng.”

Đối với câu trả lời không mấy dễ chịu của người dì, anh bình tĩnh nói: “Tôi sẽ tìm được em ấy, đưa em ấy về nhà.”

“Sao cũng được!” Nói xong liền cúp điện thoại.

Đàm Diễn viết xong một tờ giấy định dán lên chỗ ngồi của cô, sau đó anh đứng dậy đi về phía lớp cô. Giờ này đúng lúc là tiết tự học buổi tối, hai tầng phòng học cấp ba đèn đuốc sáng trưng, mà lớp Nhã 11 lại là phòng duy nhất không sáng đèn.

Anh bước vào từ cửa trước, bẩm sinh đối với hoàn cảnh xung quanh tương đối nhạy cảm nên anh cảm giác được bên trong có người. Ánh sáng mờ ảo trên hành lang khiến anh có thể xác định được vị trí bàn ghế trong lớp, anh nhẹ nhàng đi tới chỗ của Tả Minh Doãn dán giấy thì nghe thấy ban công nhỏ bên kia phòng học có một âm thanh kỳ lạ.

Mỗi phòng học đều có ban công nhỏ riêng, chủ yếu là để dụng cụ vệ sinh hoặc đồ lặt vặt của các lớp. Đàm Diễn vòng qua cửa trước ban công, sau khi đẩy ra thì thấy Tả Minh Doãn ngồi trên một cái ghế, cô mặc ngược áo vest của anh, một tay che miệng còn tay kia vén váy lên, qυầи ɭóŧ màu trắng rơi xuống mắt cá chân.

Cô đang thủ da^ʍ.

Đàm Diễn chậm rãi đi về phía cô còn Tả Minh Doãn lúc này mới phát hiện có người tới gần, cô trừng to mắt.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh sáng bên ngoài vừa đủ làm cho hai bên thấy rõ biểu cảm của nhau. Khuôn mặt nhỏ của cô gái đỏ bừng, hai má còn vương nước mắt, môi mấp máy như bươm bướm nhẹ nhàng nhảy múa, trong không khí tràn ngập mùi thơm cơ thể của cô và hương vị thoang thoảng của hormone.

Ngửi mùi của mình sẽ sướиɠ đến rơi nước mắt như vậy à?

Lúc này anh mới nhớ tới một chuyện, vì sao cô phải dùng áo vest của mình để che mũi miệng, vì sao cô không lập tức trả lại áo vest cho mình, có lẽ là bởi vì cô thích mùi của mình? Mà mùi này kí©h thí©ɧ hành vi phóng đãng của cô?

Anh chưa từng nghĩ đến mùi của mình lại có thể làm cho một người phải phát cuồng mà thủ da^ʍ, thế mà hôm nay thật sự gặp phải rồi, nhận thức này làm đảo lộn hết tất cả giác quan cùng lý trí của anh.

Bức tường đạo đức cao vời vợi trong nháy mắt sụp đổ, anh muốn cô tiếp tục.

“Thầy ơi…” Giọng của cô khàn khàn kèm theo tiếng thở dốc.

“Thầy đây.” Anh thì thầm. “Thầy đến lấy đồ.”

Tả Minh Doãn cắn môi dưới, cô còn khoác chiếc áo màu xám đậm của anh. Tay anh tìm trong túi áo, lấy ra chiếc đèn pin nhỏ, hơi đứng dậy tiến lại gần cô, tay còn chưa từ trong túi lấy ra mà chậm rãi di chuyển đến vị trí giữa hai chân cô.

Cô nhìn anh, không ngăn lại mà hơi mở chân ra.

Áo vest của anh được làm từ chất liệu cao cấp nhất, cách lớp vải anh nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve môi âʍ ɦộ đã trơn bóng của cô, thấy rõ chất dịch ẩm ướt dinh dính đang chảy ra. Anh lần theo đường khe nhỏ xoa nắn trên dưới, nhưng chỉ mới xoa vài lần đã khiến hai mắt cô mơ màng, cô cắn chặt tay áo không dám phát ra tiếng, trên xương quai xanh xinh đẹp đã rịn mồ hôi.

Anh dùng hai ngón tay thăm dò tách khe nhỏ của cô ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào hạt mềm ở giữa một chút. Tả Minh Doãn không khỏi run rẩy, một tay nắm lấy cánh tay anh, đôi mắt nhuốm đầy du͙© vọиɠ như cầu xin thương xót.

Anh hơi cúi đầu, dựa vào bên tai cô thì thầm: “Thích mùi của thầy sao?”

Cô gật đầu, còn hít hít mũi.

“Phải nói ra.”

“Thích… thích mùi của thầy.”

Chữ “thầy” kia cứ như một lời nguyền, nhưng lúc này đây lại có vẻ tương đối kí©h thí©ɧ.

“Thầy muốn biết em thích đến mức nào.”

Cô nắm lấy tay anh, vén áo vest lên rồi dang rộng chân để anh trực tiếp nhìn thấy mảnh thịt bướm hồng nhạt ẩn bên dưới lớp áo, không hề có lông nên có thể nhìn tường tận không sót thứ gì.

Anh lấy đèn pin ra, ngồi xổm xuống chiếu vào âʍ đa͙σ mềm mại xinh đẹp đang mở ra của cô. Môi lớn hồng hào ướŧ áŧ đang khẽ run, môi bé hồng nhạt lúc này hơi khép lại còn cuống hoa nhỏ kia tựa như chiếc nút mở ra được mọi thứ, ánh nước do hứng tình làm cho vật nhỏ kia hấp dẫn như một viên ngọc.

Anh đưa ngón tay ấn nhẹ thì thấy môi bé chảy ra nước trong suốt. Anh nhúng đầu ngón tay vào chút nước đó rồi bôi lên toàn bộ lỗ âʍ đa͙σ của cô, mỗi một bộ phận đều dùng ngón tay cảm thụ. Mảnh thịt bướm nho nhỏ trên đầu ngón tay sưng đỏ lên, dịch thể chảy ra đến giữa đùi.

“Em rất thích…” Cô nỉ non. “Mùi của thầy…”

Anh cũng thích, anh thậm chí càng muốn cảm thụ cô nhiều hơn, khuấy động toàn bộ mật ngọt ẩn sâu trong cô.