Chương 3

"Cô mới một lần! Cả nhà cô mới một lần!!!" Tuân Du Linh cáu gắt nhảy dựng lên, vẻ mặt không dám tin ngồi xổm xuống nhặt lấy hai nửa chiếc mặt nạ ôm vào lòng.

"Mặt nạ trấn quỷ này ngày thường ông già đạo sĩ chỉ dám lấy ra khoe một chút, mấy công việc bình thường vốn tiếc của không lấy ra dùng, suốt ngày xem như bảo bối trân quý, tôi cũng chỉ mới dùng lần đầu tiên đã bị vỡ, đến khi về ông già kia còn không lột sống tôi luôn!"

Tuân Du Linh than thở ôm lấy đầu, đúng lúc này Kê Hân Tích nhớ đến buổi phỏng vấn của mình, cô lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, may mắn hôm nay đi đường tắt, quả nhiên còn chưa hết thời gian hẹn, hơn nữa nơi này cách nơi cô nhận phỏng vấn chỉ một con đường lớn.

"Cái đó, tôi còn chút việc, chuyện hôm nay cảm ơn cô, tối nay tôi sẽ đặc biệt đến cảm tạ cô, bây giờ tôi phải đi rồi." Nói xong Kê Hân Tích đã nhấc chân đi đến đầu hẻm.

Tuân Du Linh chậm mất nửa nhịp mới từ trong suy nghĩ mà phục hồi lại tinh thần, lập tức đứng dậy đuổi theo: "Nè! Không phải cô muốn chạy đó chứ? Thứ này do cô làm hư, cô đừng mong cứ thế mà chuồn đi!"

Nhưng chờ đến khi cô chạy đến đầu hẻm, Kê Hân Tích đã sang đến đường cái, lúc này đèn tín hiệu từ xanh chuyển sang đỏ, Tuân Du Linh vẫn luôn do dự bước thêm bước nữa, rồi không cam lòng mà rụt chân về, nôn nóng chờ đèn tín hiệu chuyển màu, đôi mắt nhìn chằm chằm Kê Hân Tích đi vào tòa nhà thương mại ở phía xéo đối diện.

Kê Hân Tích đi thẳng một đường lên tầng văn phòng công ty muốn phỏng vấn, ngay khi ra khỏi cửa thang máy trông thấy ảnh ngược của bản thân, bước chân của cô lại rẽ sang toilet bên cạnh, nhìn vẻ lôi thôi của bản thân, mà thở dài không thôi.

Cô lấy lược và khăn giấy trong túi ra bắt đầu chỉnh trang lại, kê hân tích rất ít dùng đồ trang điểm, thứ nhất là cô mua không nổi, thứ hai cũng là nhờ vẻ ngoài trời sinh của cô.

Kê Hân Tích chưa từng phải phiền não về làn da của mình như bạn cùng trang lứa, tình trạng da của cô luôn trong trạng thái hoàn mỹ, cho dù không trang điểm cũng sẽ cho người đối diện cảm giác sáng ngời, đây là vẻ đẹp tự nhiên mà đến trang điểm cũng không làm được, có lẽ đây cũng là thứ duy nhất cô có thể khoe với người khác.

Lúc này trong toilet không có người, trong tòa nhà văn phòng cao cấp đều luôn được lau dọn vệ sinh, toilet rất thoáng mát rộng rãi, trong gian vệ sinh đơn cuối cùng ở góc phòng đột nhiên truyền ra tiếng động.

Xuyên qua tấm gương trước mặt Kê Hân Tích có thể thấy cửa gian vệ sinh đơn có rung chuyển nhỏ, cô cũng chẳng quan tâm mình đã chỉnh trang xong chưa, vội vàng thu dọn mọi thứ, bước nhanh ra khỏi toilet, trong thời điểm mấu chốt này dù cho có là cái gì cô cũng không muốn lại gây thêm rắc rối nữa.

Cô chịu đựng cơn đau dưới chân mà đi thẳng một đường đến văn phòng công ty, nhìn thấy trước cửa phòng họp dùng để phỏng vấn đang xếp một hàng dài người, cô lên tiếng chào chàng trai đứng ở cuối hàng, vốn người này đang xem tài liệu thì bị cắt ngang nên sắc mặt có chút không tốt, sau khi quay đầu nhìn thấy Kê Hân Tích, vẻ mặt mới chuyển sang cười nói: "Xin chào, xin hỏi có gì cần hỗ trợ sao?"

Kê Hân Tích cười chào lại, hỏi anh ta trước đó có ai gọi tên mình không, chàng trai kia nhớ lại một chút rồi nói: "Cô Kê phải không? Tôi tên Tô Dật cũng là người đến nhận phỏng vấn lần này, vừa khéo thời điểm tôi đến thì cũng mới bắt đầu cuộc phỏng vấn, trong ấn tượng của tôi chưa từng nghe tên của cô Quý."

"Vậy sao? Cảm ơn anh." Kê Hân Tích nghe vậy thì thở phào một hơi, xem ra cô vẫn còn hi vọng.

Tô Dật thấy thế thì nói đùa: "Không có gì, chẳng may tôi phỏng vấn rồi được nhận mà cô lại trượt, không chừng cô lại hận tôi thì sao."

"Loại chuyện này phải dựa vào năng lực bản thân, nếu anh thành công được nhận tôi đương nhiên sẽ chúc mừng anh, không việc gì phải hận anh cả." Giờ phút này Kê Hân Tích cũng thả lỏng hơn, nói chuyện với Tô Dật để giải tỏa cảm xúc nội tâm, di dời lực chú ý của cô, cho nên cô câu được câu không cùng trò chuyện với đối phương.

Tô Dật thấy Kê Hân Tích hào sảng như vậy, cũng có chút kinh ngạc không còn khách sáo như lúc đầu, dựa vào tường trò chuyện về buổi phỏng vấn hôm nay, còn ngại ngùng nói với Kê Hân Tích, kỳ thực anh ta rất tự tin về buổi phỏng vấn này, chờ chút nữa khi thành công, anh ta sẽ về chuẩn bị cầu hôn với bạn gái.

Kê Hân Tích nghe vậy cũng thật tâm mong ước anh ta có thể đậu phỏng vấn.

Thời gian chờ phỏng vấn dài hơn trong tưởng tượng, chờ đến lượt Kê Hân Tích vào phỏng vấn thì trời bên ngoài đã tối đen, cuối cùng người trong phòng họp cũng mở cửa ra gọi tên cô, cô đã là người cuối cùng.

Cô đứng dậy đi vào phòng họp, thời điểm mở cửa ra thì thấy Tô Dật đang đi ra cửa, Tô Dật nháy mắt với cô nói thầm: "Ngày mai gặp ở công ty."

Kê Hân Tích hơi sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, xem ra Tô Dật đã phỏng vấn thành công, vì thế cô cũng cười đáp lời: "Chúc anh thuận lợi ôm được mỹ nhân về nhà."

...

"Cảm ơn, vậy tôi đi trước." Kê Hân Tích mỉm cười đóng cửa phòng họp, đi thẳng đến thang máy rời khỏi tòa nhà thương mại, thời điểm đứng trước cổng lớn, vẻ tươi cười trên mặt cô đã không còn duy trì được nữa.

Cô có chút ủ rũ ngồi trên bậc tam cấp ở ngưỡng cửa, lúc này đã qua giờ tan tầm cao điểm, đang là thời gian ăn tối, cho nên người qua lại không nhiều cô cũng không cần quan tâm đến nữa.

Đây là công ty cuối cùng mà cô nộp hồ sơ phỏng vấn, cũng là công ty cô có hi vọng nhất, nhưng hiển nhiên đối phương rất không hài lòng về việc cô đến trễ trong hôm nay, cô cũng không giải thích gì thêm, dù sao cô đến trễ là thật, cô cũng không thể nói với người ta, trên đường đi cô bị oán linh chặn đường nên mới đến trễ, quan trọng là cô nói ra thì người ta sẽ tin sao?

Lúc này Kê Hân Tích mới nhớ đến bản thân bị trẹo mắt cá chân, cởi giày ra quả nhiên thấy mắt cá chân sưng tấy lên như cái màn thầu, bận rộn cả ngày còn chưa ăn gì vào bụng, cơ thể nổi lên sự khó chịu để kháng nghị với cô.

Nhớ đến những chuyện đã liên tiếp xảy ra hôm nay, Kê Hân Tích chỉ cảm thấy từ trong sâu thẳm nổi lên cảm giác bất lực, vì sao cô lại gặp phải những chuyện này? Vì sao cô không thể giống những người khác? Vì sao cô không thể chỉ là một người bình thường thôi?"

"Này, cuối cùng cũng để tôi đợi được cô rồi, ban ngày vô ý để cô chuồn mất, thế mà lại bắt tôi đợi ở đây nguyên cả một buổi trưa, hay lắm! Chúng ta nhanh tính món nợ này cho xong đi."

Tuân Du Linh cầm một chai coca thủy tinh đang cắm ống hút bên trong, từ trên cao nhìn xuống Kê Hân Tích, hôm nay lúc cô đuổi theo một đường đến tòa nhà thương mại, đến đại sảnh ở tầng một đã không còn bóng dáng Kê Hân Tích, tòa nhà này có ba mươi mấy tầng, mấy công ty lớn nhỏ đếm không xuể, cô cũng không thể đi tìm từng công ty một, vì thế vẫn luôn canh chừng dưới cổng lớn.

Thời điểm cô bị Kê Hân Tích và oán linh quấy rầy, cũng là lúc cô mới thức dậy, dằn vặt qua lại cả một ngày cũng chưa ăn cơm, vừa rồi là đói đến không chịu được phải đến cửa hàng tiện lợi kế bên mua hai cái bánh bao, cũng chưa kịp ăn đã phải nhanh quay về, vừa lúc thấy Kê Hân Tích đang gục đầu ngồi đây.

Đang định nói hết rõ ràng cho Kê Hân Tích, bản thân đã phải chịu đựng hết bao nhiêu, còn chưa kịp hé miệng đã thấy Kê Hân Tích mang vẻ mặt uất ức ngẩng đầu lên nhìn mình, cô lui về sau một bước, có chút khẩn trương: "Tôi nói cô nè, cô đừng có lấy bộ dạng này nhìn tôi, tôi cũng không phải kiểu đàn ông giả vờ đứng đắn, đừng tưởng rơi mấy giọt nước mắt thì tôi sẽ bỏ qua."

Tuân Du Linh vừa dứt lời, nước mắt Kê Hân Tích đã lăn xuống gò má, nhất thời cô cảm giác da đầu như đang run lên, nắm thật chặt chai coca trong tay, hai mắt liếc ngang dọc, lời nói có chút kích động: "Cô thật đúng là nói gió thì có mưa, tôi cũng là con gái, nước mặt của cô vô dụng với tôi."

Kê Hân Tích đưa tay lau hết nước mắt trên mặt, chùi quét mũi đến đỏ bừng, cô cũng không biết bản thân bị sao nữa, cô không phải người dễ dàng bộc lộ vẻ yếu đuối trước người khác, có lẽ trong khoảng thời gian này liên tiếp có nhiều chuyện xảy ra cùng với khó khăn trong cuộc sống ép đến mức cô không thở được, kết quả Tuân Du Linh chỉ nói vài lời không tốt, biến thành giọt nước làm tràn ly, cô không kiềm chế được cảm xúc mà vỡ òa ra.

Tuân Du Linh thấy Kê Hân Tích lau nước mắt, cắn chặt môi dưới không hé răng, đau đầu bứt tóc, người chung quanh đều đang bắt đầu đánh giá bên này, ánh mắt phán xét nhìn về phía cô, dường như đã bắt đầu tưởng tượng ra một trăm kịch bản phim đầy drama rồi.

"Được rồi được rồi, có chuyện gì cũng đừng khóc ở đây, cô đi với tôi trước đã." Nói xong Tuân Du Linh vươn tay về phía Kê Hân Tích.

Kê Hân Tích cũng biết bản thân thất thố, cô nắm lấy tay Tuân Du Linh đứng lên, vừa mới đứng lên thì bụng đã kêu lên một trận, nhất thời cô thấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng đưa tay che lấy bụng.

Ngay khi cô cho rằng Tuân Du Linh sẽ cười nhạo mình, thì thấy có cái bánh bao xuất hiện ngay trước mặt, cô kinh ngạc giương mắt nhìn thấy Tuân Du Linh xoay mặt nói: "Đói bụng thì ăn chút gì đi, không có gì phải ngại."

Kê Hân Tích hơi mím môi đưa tay nhận lấy bánh bao, há miệng cắn một ngụm, bánh bao nhân dưa chua, cay nhưng rất ngon miệng, tầm mắt cô lại có chút mơ hồ, nho nhỏ nói thầm: "Cay quá rồi."

Tuân Du Linh liếc mắt nhìn Kê Hân Tích một cái, trợn mắt bất đắc dĩ thở dài mà đáp: "Bánh bao tiệm này hơi cay."

Cứ thế hai người một trước một sau băng qua đường cái, đi thẳng một đường đến con hẻm nhỏ lúc ban sáng, giống như để phối hợp với bước chân Kê Hân Tích, Tuân Du Linh cố gắng thả chậm tốc độ lại.

Kê Hân Tích theo Tuân Du Linh vào cánh cửa sắt đã đập bay oán linh ban sáng, phát hiện bên trong rất nhỏ, chỉ chừng mười mét vuông thêm một cái nhà vệ sinh, trong phòng nhỏ đặt một ghế sofa và một cái tủ, chỗ khác cũng chỉ có một cái bàn dài và một cái ghế.

Sau ghế dựa là một cửa sổ, phía trên cửa sổ có treo một bảng hiệu, bên trên viết mấy chữ 'Văn phòng trừ tà'.

Sau khi Tuân Du Linh vào cửa thì ngồi xuống trước bàn, Kê Hân Tích nhìn chung quanh cũng chỉ có cái ghế sofa này có thể ngồi, vì thế đến đó ngồi xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn hai người cũng không nói gì, hai tay Kê Hân Tích nắm lấy nhau, lên tiếng phá vỡ không khí trước.

"À thì, cô Tuân, việc ban sáng thật sự cảm ơn cô, khi đó tôi đang vội cũng không kịp cảm ơn cô đàng hoàng, thật ngại quá."

Tuân Du Linh không tiếp lời, lấy ra cái bánh bao khác sau khi cắn hai ba lần đã ăn hết, còn uống thêm ngụm coca cho nhuận họng rồi mới mở miệng: "Cô cũng đừng cảm ơn tôi, lấy tiền của người thì làm việc cho người thôi."

Kê Hân Tích sửng sốt, trong lòng lộp bộp một tiếng, cười nói: "Cô Tuân thật biết nói đùa, tôi trả tiền cho cô khi nào vậy."

Tuân Du Linh cắn ống hút, một hơi uống sạch coca còn lại, đặt chai lên bàn, đứng dậy nói: "Đúng vậy, cho nên không phải tôi nói là đến tìm cô đòi nợ đó sao?"

Kê Hân Tích ưỡn thẳng lưng, ánh mắt nhìn về phía Tuân Du Linh, mới phát hiện trên áo Tuân Du Linh có in dòng chữ 'Thiên đạo hảo luân hồi', bên cạnh còn một dòng chữ, 'Chỉ cần tiền đúng chỗ'.

- ---------