Ông Trimble hạ tay xuống, nhìn vào ánh mắt Alex. “Tôi biết điều này nghe có vẻ thật nhẫn tâm nhưng còn biết bao chuyện cần được xem xét hơn là tổn thương mà Annie phải chịu.” Ông thẩm phán đẩy ghế ra rồi đứng dậy. Là một người nhỏ thó nhưng phong thái của ông rất mạnh mẽ với đôi mắt xanh ngọc bích sắc sảo cùng sự hòa trộn đầy ấn tượng giữa cá tính và sức mạnh trên nét mặt. Alex luôn ngưỡng mộ ông và ca ngợi những phán quyết công minh của ông trên tòa. Ông cứng rắn, nhưng công bằng, là người được người ta tin tưởng theo bản năng.
“Bê bối là nỗi kinh hoàng của chính trị gia, anh Alex ạ”, ông khẽ nói. “Nếu chuyện hôm nay bại lộ, ắt có làn sóng phản đối kịch liệt.” Trông thoáng vẻ tủi hổ, ông thọc tay sâu vào túi quần, chăm chú nhìn mũi đôi giày đen láng bóng. “Không chỉ với mình Annie, mà cả tôi và gia đình tôi.”
Alex vẫn cảm thấy mơ hồ nhưng dằn không nói.
Ông thẩm phán già thở dài, quay về phía ngọn lửa đang lách tách, dồn ánh nhìn về chiếc lò sưởi, phong thái thật chán chường. “Cậu Douglas phải bị treo cổ vì những gì hôm nay đã làm với con gái nhỏ của tôi. Với tôi điều này quá rõ ràng. Nhưng để được cái gì chứ? Annie bị hành hung, sự đã rồi tôi chẳng thể trở tay. Vì thế, tôi không muốn làm gì. Chắc anh cũng biết, tôi vừa nghỉ làm ở tòa và muốn thử vận may trong hoạt động chính trị ở vùng này rồi có thể từ đó lên làm trên bang. Bê bối kiểu gì cũng có thể làm tôi bị hủy hoại.”
Với Alex, dường như sự việc này bôi nhọ thanh danh nhà Montgomery, chứ không phải nhà Trimble. “Con ngài bị hại. Không ai trách ngài vì điều đó hay bắt ngài phải chịu trách nhiệm. Nếu có gì thì đó là lòng thương cảm của dân tình dấy lên thôi.”
“Thường thì thế. Nhưng con Annie nhà tôi không được bình thường. Rõ là nó bị ảnh hưởng, cơn sốt cao lúc nó còn nhỏ đã gây ra biến chứng. Không may là khi nghe tin đồn, có những người tự suy ra rằng con bé bị đần độn và có ý là bệnh này do di truyền.” Ông khóa cái nhìn trực diện và khắc nghiệt vào Alex. “Gần đây anh bầu cho bao nhiêu chính trị gia bị rối loạn tâm thần rồi?”
Alex không thốt được nửa lời. Sự sáng suốt của một thẩm phán là điều hiển nhiên, nhưng nếu người ta cứ thêu dệt lên tin đồn rằng gia đình ông có gen loạn trí thì lòng tin của những người ủng hộ sẽ lung lay. Mầm mống của ngờ vực là tất cả những gì hủy hoại cơ hội của ông trong cuộc bỏ phiếu.
“Chúng tôi gắng giấu Annie càng kỹ càng càng tốt để người ta không gièm pha. Nếu bàn dân thiên hạ biết chuyện cậu Douglas gây ra với con bé nhà tôi thì mọi nỗ lực của chúng tôi để bảo vệ con bé khỏi bị chú ý sẽ tan tành mây khói.”
Alex gật đầu. “Vậy ngài định giữ kín chuyện này?”
“Đúng vậy.”
Điều này sẽ cứu rỗi em trai anh nhưng Alex thấy đây là một quyết định lầm lạc, anh thất vọng vì ông thẩm phán làm vậy. Nếu thằng Douglas hại một cô gái thì chẳng có gì đảm bảo rằng nó sẽ không trù dập một cô gái khác. Cách duy nhất để đảm bảo không tái phạm là bắt nó gánh hình phạt nặng nhất của pháp luật.
Khi Alex chỉ ra điều đó, ông thẩm phán đáp lời, “Việc cậu Douglas Montgomery là mối đe dọa cho xã hội không phải là vấn đề hay trách nhiệm của tôi. Tôi còn phải nghĩ cho gia đình, bản thân và cho tương lai của chúng tôi. Tham gia chính trường là ước mơ cả đời tôi, và đó là cái đích tôi vươn đến trong sự nghiệp của mình. Sao tôi có thể để hành động của em anh làm tiêu tan tất cả chứ? Tôi không kham nổi vụ tai tiếng này, với tôi, nhẹ nhàng nhất thì đó vẫn sẽ là một vết ô nhục. Kể cả nếu con bé Annie có bình thường, mà thật ra nó đâu có được thế, thì tin đồn cũng sẽ lan nhanh như gió. Trong trường hợp của Annie, tin đồn còn kinh khủng hơn. Tôi không dám liều. Không đâu. Xa mặt cách lòng. Đấy là phương châm nuôi dạy Annie của tôi, và tôi sẽ tiếp tục phương châm này”.
“Ngoài thanh danh hoen ố của tôi, tôi cũng phải nghĩ đến hậu quả mà con bé phải chịu. Đến giờ, trai trẻ vùng này còn để nó yên. Nhưng ai mà đoán được chuyện gì sẽ xảy ra một khi việc này bị hé lộ? Hàng bật nắp, và mọi thứ như thế.”
Alex thấy những suy luận ấy thật kinh khủng, và anh chắc rằng mình đã để lộ cảm nghĩ vì ánh nhìn của ông thẩm phán trở nên cay nghiệt.
“Chết tiệt, anh nghĩ đi, Montgomery. Con gái tôi là đứa ngờ nghệch. Cả đời nó là mục tiêu để người ta chọc ghẹo. Anh nghĩ xem tại sao nó phải lẩn trốn vào rừng mỗi lúc thấy người? Lũ trẻ con ném đá vào nó. Cứ có cơ hội là chúng lại giở mấy trò tai quái ác độc với con bé. Hôm nay, em trai anh đơn giản chỉ đổ thêm giọt nước tràn ly. Nếu ai cũng biết chuyện, thì có thằng thanh niên khác sẽ nghĩ ra rồi lại dễ dàng làm điều tương tự. Để bảo vệ con bé, chúng tôi sẽ luôn phải giấu kín nó, hơn nữa thì phải gửi nó vào trại. Nếu điều ấy xảy ra, bà nhà tôi sẽ đau đớn lắm.”
Alex cạn lời. Hoàn toàn không biết nói gì ngoài, “Tôi xin lỗi, thưa ngài thẩm phán. Tôi thật sự rất xin lỗi”.
Ông già lại thở dài, nghe đến não lòng. “Vâng, tôi biết thế. Nhưng xin lỗi cũng chẳng lấy lại được gạo khi đã nấu thành cơm.” Như thể chợt nhận ra giọng điệu khắc nghiệt của mình, ông nói thêm, “Alex à, đừng nhìn nhận chủ quan quá. Sự thật đau lòng rằng người ta có thể chọn bạn chứ không chọn được anh em”.
“Không.” Alex vô vọng nhìn khắp phòng, lục lọi gì đó trong tâm trí, bất cứ điều gì anh có thể làm để sửa lỗi lầm. Nhưng không có. Anh đã nói những gì mình phải đến để nói. “Liệu tôi có thể làm gì, bất cứ điều gì...”
Ông thẩm phán lắc đầu. “Ta nguyện Chúa giá mà có, con trai à. Vì thế, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện sự ngờ nghệch sẽ giúp con bé nhanh quên đi ký ức đó.”
Nhớ lại cách Annie xé bụi cây lối chạy thoát khỏi anh chỉ vài phút trước, Alex có lý do để tự hỏi liệu nỗi kinh hoàng có mang nhiều nỗi phản xạ hơn những thứ khác không, liệu một cảm xúc bản năng cố hữu ở kẻ ngốc và ở thiên tài có như nhau không. Anh ước cô có thể quên nhanh, nhưng chẳng hiểu sao vẫn không dám chắc.
Cổ họng anh có cảm giác khô cháy. Mùi gỗ đốt thoang thoảng từ lò sưởi quyện với mùi hăng từ điếu xì gà. “Nếu có thêm chuyện phức tạp gì, xin ngài đừng ngại...”
“Lạy Chúa xin đừng.”
Alex không trách khi ông thẩm phán loại bỏ mọi ý nghĩ về chuyện có thai, nhưng đó là hậu quả tự nhiên sau những gì Douglas đã làm, cả hai người không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng này. “Tôi cũng mong vậy, xin ngài hãy cho tôi biết nếu lẽ thường tình ấy nảy sinh. Tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ bằng bất cứ cách nào có thể.”
Ông thẩm phán gật đầu chán nản. Tiến đến song hành với Alex, ông với tay vỗ vai anh, nét mặt lộ rõ nỗi chán ngán cùng cực. “Tôi rất cảm kích vì anh ghé qua. Can đảm đấy!”
Không hiểu tại sao. Alex thấy cảm giác nóng rát lan lên cổ anh. Anh không có quyền được treo cổ đứa em mình lên, nhưng anh muốn làm vậy. “Ngài biết phải liên lạc với tôi thế nào rồi đấy.”
“Cứ yên trí, tôi sẽ liên lạc nếu thấy cần thiết.”
Có vẻ chẳng còn gì để nói. Alex ra khỏi nhà Trimble, đầu óc choáng váng. Thật khó tin nhưng Douglas một lần nữa lại thoát tội. Alex biết lẽ ra mình phải thấy nhẹ nhõm. Nhưng không. Thật không công bằng khi một mình Annie trả giá cho điều sai trái đã xảy ra hôm nay. Thật bất công.
Bốn tháng sau.
Ngày 16 tháng 8 năm 1890.
Thứ Bảy. Gục trán vào đầu gối để mẹ cọ được lưng, Annie mấp máy chính xác từ đó lúc thấy mẹ nói và cố nghĩ xem nó nghe thế nào. Một số từ dễ vì cô nhớ mình đã nghe và nói chúng khi còn nhỏ. Nhưng từ thứ Bảy khó hơn. Trong hồi tưởng của mình, cô chưa bao giờ được nghe từ đó. Nhưng cũng chẳng thành vấn đề nếu cô có tưởng tượng sai âm của chúng. Hễ cô cố nói là mẹ lại vả vào miệng. Annie không chắc tại sao và cũng lâu rồi thôi không thắc mắc. Quy định cho cô khác với cho người khác, và dần dà cô phải chấp nhận rằng có rất nhiều thứ mình không được phép làm.
Cô không mấy quan tâm. Không còn nữa. Khi lên điểm bí mật trên gác mái để chơi đùa, cô có thể làm mọi thứ mình muốn. Trên đó, trừ mấy chú chuột cưng thì chẳng ai thấy cô, bép xép về cô. Trên gác mái cô có thể mặc như một quý cô với những bộ đồ cũ trong rương. Cô có thể có tiệc trà giống mẹ hay làm và giả vờ mình nói được. Có khi cô còn khiêu vũ. Rồi khi thấy chán mấy trò đó, cô có thể vẽ phác họa bằng tệp giấy và bút chì lén lấy từ thư phòng của cha. Gác mái có thật nhiều trò vui, và được làm những điều cấm đoán bù lại việc không được làm chúng phần thời gian còn lại.