“Tôi không hại em đâu, Annie. Đừng sợ!” Cô đã biến mất vào đám cây rậm ngập rìa sân trước khi những lời nói của Alex nhỏ dần. “Chết tiệt.”
Chắc rằng thật không an toàn nếu để cô một mình trong rừng ban đêm, Alex suýt đuổi theo. Nhưng rồi anh nghĩ thế lại tốt hơn. Hiển nhiên cô cho rằng anh chính là Douglas, nỗi kinh hãi sẽ càng khiến cô chạy thật nhanh. Thậm chí nếu có đuổi kịp, anh không chắc có thể làm cô hiểu được rằng mình vô hại. Cô gái nhỏ tội nghiệp. Không có chuyện của Douglas thì cuộc đời cô ấy cũng trải đủ đắng cay rồi. Alex không muốn gây thêm rắc rối khi làm cô sợ đến kinh hồn bạt vía. Có lẽ cô không thể hiểu những gì xảy ra hôm nay hay hiểu rằng chuyện đó có thể không xảy ra nữa.
Anh lắc đầu rồi tiếp tục bước lên thềm. Lạy Chúa. Chỉ nghĩ đến việc sinh vật bé nhỏ đáng thương kia nghĩ mình là kẻ hãʍ Ꮒϊếp cũng đủ làm Alex muốn xông thẳng về nhà nện cho thằng Douglas mấy đòn chí mạng. Cơn giận bùng lên làm anh gõ cửa nhà Trimble mạnh hơn bình thường. Bởi một giọt máu đào hơn ao nước lã nên anh không muốn thấy em trai mình bị treo cổ. Mặt khác, nếu Douglas bị bắt, nó sẽ phải trả giá việc đã làm gấp bội.
Bà Edie Trimble, vợ ngài thẩm phán, ra mở cửa cho Alex. Thoáng ngạc nhiên vì tưởng sẽ có người hầu dẫn vào, nhưng rồi anh nhận ra với gia đình này, đêm nay khác hẳn, thời điểm cho sự thận trọng và những lời bàn tán phải bị im đi. Có đứa con thiểu năng rõ là cũng đủ cực rồi. Nếu chuyện cưỡиɠ ɧϊếp này lộ ra thì nhà Trimble sẽ rát tai vì những lời đàm tiếu. Đêm nay gia nhân được nghỉ việc để đảm bảo chuyện đó không xảy ra.
Alex nghĩ rằng đến nước này mà nhà Trimble vẫn bận tâm về mấy chuyện ấy thì quả thật đáng thương. Nhưng anh không thể thực sự trách họ. Dẫu rằng phần lớn những người khuyết tật được chấp nhận thì vẫn có những người rất hẹp hòi. Annie chưa khi nào được xuống thị trấn và nghe đâu bố mẹ thường giấu cô đi khi có người đến chơi, thế nhưng Alex nghe nói bà Edie đã mấy lần bị các quý bà khác cùng địa vị làm ê mặt chỉ vì có đứa con như Annie. Nghe phong thanh ba cô con gái nhà ông bà Trimble rất ít về ngoại không phải vì nhà xa mà do chồng của mấy cô thấy khó chịu khi phải ở gần Annie.
Bà Edie xuất hiện chỉn chu trong chiếc áo lông alpaca thắt eo màu lục, mái tóc đen ngả màu được búi gọn trên đỉnh đầu, nhưng trông bà mệt mỏi rã rời. Đôi mắt xanh sưng lên vì khóc, khuôn mặt với những nét tạc tinh tế cũng xanh xao, làn da trên đôi gò má cao bị kéo căng, khuôn mặt đẹp bị những vết nứt nẻ dồn lại hơi bĩu ra. Thấy Alex, bà giật mình nhưng giấu nhẹm, chỉ có cái cách ngón tay bứt vào váy đầy lo lắng là nói thật cảm xúc của bà.
“Ngài Montgomery.” Trang trọng và cứng nhắc, bà cúi đầu chào Alex. “Sao chúng tôi lại có được... vinh dự này?”
Những từ cuối nghe như bị bà gằn ra từng tiếng. Nhưng không vì thế mà anh trách bà. Giờ đây với bà Edie, nhà Montgomery sao có thể đứng trên tốp đầu được nữa. Anh cho rằng ước muốn huyễn hoặc nhất của bà là được móc mắt anh ra. Nếu Annie là con gái mình, anh cũng sẽ có chung cảm nhận. Nổi điên. Kịch liệt. Muốn anh chuốc lấy báo ứng.
“Tôi đến để thưa chuyện với chồng bà”, Alex lựa lời. “Chắc ông ấy ở nhà chứ ạ?”
Dù lộ rõ vẻ miễn cưỡng, bà vẫn gật đầu, mở rộng cửa và ra hiệu cho Alex vào phòng chờ. Cảm giác như con mọt trong bao bột mỳ, Alex quay quay mũ trong tay, ước Chúa cho mình ở bất cứ đâu ngoại trừ nơi này. Một kẻ có em trai hành hạ con gái nhà người ta phải nói gì với bố mẹ cô gái đây? Tôi đến để bồi thường thiệt hại à? Giả bồi thường được thật. Lời xin lỗi chẳng thể lấy lại như bát nước đã đổ đi. Trong đời mình, Alex không ít lần phải chịu hổ thẹn nhưng lần này nó đã lên đến tột cùng.
Alex thường rất tự tin và không màng tới những gì người khác nghĩ về mình, nhưng lần này nhìn vào bộ váy cắt tinh tế của bà Edie Trimble, anh tự nhiên ước giá mình dành chút ít thời gian để ăn mặc tử tế hơn. Là anh của kẻ hϊếp da^ʍ đã đủ tệ hại và đáng bị tống cổ về rồi, huống chi lại còn ăn mặc khiếm nhã kiểu này.
À, ừ. Giờ cũng không kịp nữa rồi. Được hưởng cả núi tiền và một tòa nhà mà riêng tầng triệt đã có thể ôm trọn cả căn nhà này nhưng Alex ít khi ngơi nghỉ chân tay, lúc thì chăm ngựa, khi thì làm đồng. Thi thoảng lắm anh mới gặp gỡ và trò chuyện với người khác mà chủ yếu là những người nông dân bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Trừ khi định vào thị trấn, còn bình thường anh mặc quần bò, áo sơ mi hở cổ thoải mái, ống tay xắn đến khuỷu. Trước khi đến đây, Alex đã tắm rửa, cạo râu, mặc quần ống túm và áo vest, thấy mình vậy là tươm tất. Đầu óc rối bời đủ thứ làm anh quên khuấy việc ông Trimble là người đặt nặng vẻ bề ngoài. Sau hơn ba mươi năm làm thẩm phán, ông ấy chẳng thèm nuôi lấy đàn gia súc trong nhà nói gì đến việc hạ mình làm mấy việc bẩn tay.
“Ngài thẩm phán ở trong thư phòng”, bà Trimble bảo Alex, cách cư xử của bà lịch sự đến không tỳ vết nhưng thật lạnh lùng.
Thấy rõ bà không ngỏ ý muốn cất mũ giúp, Alex theo bà ra khỏi phòng chờ, đi vào tiền sảnh dài đầy những cánh cửa. Đến nửa hành lang, bà Trimble dừng lại gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ sồi bóng loáng. “Ngài thẩm phán? Có người muốn gặp.”
Có tiếng lầm bầm khó nghe từ phía trong. Bà Trimble mở cửa rồi lùi lại cho Alex vào. Bước vào căn phòng, căng thẳng trong anh dịu đi chút ít. Nó rất giống thư phòng của anh, cũng có những chiếc ghế sô pha rộng được cố tình đặt quanh tấm thảm thêu rực sắc màu. Căn phòng để người đàn ông được thư thái và thấy gần gũi. Giá gỗ sồi sáng bóng dựng dọc theo ba bức tường chứa đầy những cuốn sách bọc da, bức còn lại nổi lên chiếc lò sưởi lát đá sông. Ánh lửa reo vui trong khung chắn, nguồn sáng còn lại phát ra từ hai ngọn đèn ga trên mặt lò.
Ông thẩm phán ngồi sau bàn làm việc, áo sơ mi trắng mở cổ nhăn nhúm, cà vạt màu đỏ thẫm được nới lỏng. Làn khói gắt mùi bay lên từ chiếc gạt tàn gần khuỷu tay ông. Alex đăm đăm nhìn điếu xì gà. Đã mười bốn năm trôi qua nhưng chỉ cần nhìn thấy nó là Alex sẽ nghĩ về cha và chìm trong thống khổ.
“Anh Alex”, ông Trimble nói vẻ mệt mỏi. “Tôi đoán anh đã nói chuyện với em trai?”
Chẳng cần có ngoại cảm cũng nhận ra rằng ông thẩm phán tưởng anh sẽ xổ một tràng những lời chối bỏ việc Douglas có dính líu đến vụ tấn công con gái ông. Alex cũng chỉ ước được phủ nhận như thế. “Vâng.” Nhìn chằm chằm những cuốn sách dựng dọc một bên tường, Alex cố luận ra các tựa đề. Dòng chữ in màu vàng nhòa đi, nhảy múa trong mắt anh, rối nát như tâm trí anh vậy. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, hay phải nói cái gì. “Tôi, ừm…” Anh nuốt xuống, lấy mu bàn tay cọ miệng. Rồi lại lấy mũ vỗ vào chân. “Là Douglas đã làm”, cuối cùng anh cũng thốt ra. “Tôi đến mong ngài nhận những lời xin lỗi hèn hạ cho những gì em tôi đã làm và đền bù bằng mọi cách có thể.”
Đáp lại, ông thẩm phán nín thinh.
Alex tiếp lời. “Nếu ngài định khởi tố, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng ngài nên nhanh chóng báo cho cảnh sát vì tôi đã đuổi nó ra khỏi nhà và rất có thể đến giờ nó đã chuồn đi đâu chẳng biết.”
Chống hai tay lên bàn, ông thẩm phán day hai bên thái dương. “Khởi tố?” Ông cười cay đắng. “À, phải, ai cũng sẽ nghĩ thế. Đó là điều tất lẽ phải làm đúng không? Nhưng trong những tình huống thế này vấn đề đúng sai rất mơ hồ.” Ông lại cười phá lên khi thú nhận điều ấy nhưng giọng cười không chút bỡn cợt. “Quả nửa đời làm thẩm phán, tôi nhớ đây là lần đầu tiên ranh giới đen trắng lại mập mờ đến vậy.”
Giọng nói đau khổ của ông thẩm phán làm Alex dồn ánh nhìn xuống sàn nhà. Đó là chỗ an toàn. Anh không phải lãnh những cái nhìn buộc tội dội xoáy vào mình. Anh sẽ không nghĩ ra phải nói gì nên đành ẩn mình vào im lặng.
Cuối cùng thì ông thẩm phán cũng nói tiếp. “Tôi rất cảm kích nếu anh có nhã ý không can thiệp vào chuyện này. Nói cho cùng thì cậu ta cũng là em trai anh. Nhưng tôi không chắc cứ là phải ràng buộc anh.”
Miễn cưỡng nhìn lên, Alex nói, “Tôi e rằng mình không hiểu ý ngài.”