Đến tận giờ ăn tối, Annie vẫn ở trong thư phòng, không phải vì lần này anh nài nỉ, mà là vì không có gì có thể lôi cô ra được. Từ đàn organ, cô bước đến phía dàn chuông. Từ nhạc cụ này, cô chuyển tiếp sang nhạc cụ khác.
Ngôi nhà đầy ắp những âm thanh. Chắc chắn là âm thanh inh tai nhức óc và kinh khủng, nhưng nó lại hay biết bao với Alex vì một sự thật rằng Annie có thể nghe được một số hợp âm. Anh mặc kệ việc cô nhanh chóng học được cách đánh những nốt nhạc mà cô nghe rõ nhất và cứ đánh đi đánh lại, đánh tái đánh hồi. Cô đang tận hưởng những giây phút tuyệt diệu trong đời mình.
Tới giờ ăn, Alex bắt cô ngừng chơi các nhạc cụ một lúc đủ để dùng bữa. Khi họ bắt đầu dùng món đầu tiên, bà Maddy bước vào, tay cầm một tách trà, rồi để nó lên giữa bàn đánh phịch. Alex liếc bà một cái đầy thắc mắc.
“Có gì không ổn sao, vυ" Maddy?”
“Hả?”
Alex nhắc lại.
Bà Maddy ngẩng đầu lên. “Cậu nói cái gì cơ?”
Tin chắc bà đang mỉa mai về những tiếng ồn Annie gây ra. Alex ổn định lại chỗ ngồi và nhìn bà không rời. “Tôi không thấy điều này buồn cười đâu, vυ" Maddy.”
Nhíu mày cáu kỉnh, bà quản gia chọc một ngón tay vào lỗ tai, ngoáy ngoáy một lúc, rồi lôi ra một cục bông. “Tôi xin lỗi, cậu Alex. Tôi không nghe được gì cả.”
Alex chằm chằm nhìn bà một lúc, rồi hất đầu ra sau cười sặc sụa. Đang mải mê nhồi nhét thức ăn cho xong bữa còn trở lại thư phòng nên Annie chẳng hề ngẩng lên.
Buổi sáng hôm sau, Alex quyết định đã đến lúc anh bắt đầu dạy Annie học. Thế nhưng, ngay khi cố thực hiện quyết định ấy, anh thấy mình đang ở bên cạnh một cô gái trẻ buồn rầu. Say mê với những nhạc cụ anh tặng thành thử Annie chẳng muốn làm gì ngoài việc chơi chúng. Khi Alex kéo cô ra bàn làm việc của anh và bắt cô ngồi xuống, mặt cô hiện lên nét chống đối rồi tiếp đó là trề môi ra. Trề môi thực sự. Alex hiểu ra, thiên thần của anh đang chớm hư hỏng rồi.
Kéo ghế ra, anh ngồi bên cạnh cô và với lấy mấy ấn phẩm mà bác sĩ Muir đã kiếm được cho anh. Cuốn Từ vựng các ký hiệu của người câm của tác giả James S. Brown và cuốn Ngôn ngữ ký hiệu Anh-điêng của tác giả W. P. Clark, cuốn sách này Alex thấy thú vị ở chỗ nó chứa khoảng hơn một nghìn các mục mô tả bằng miệng và mỗi mục gần với từ tương đương trong Ngôn ngữ ký hiệu Hoa Kỳ, vì thế quyển sách trở thành cuốn từ điển cho cả ký hiệu Mỹ lẫn Anh-điêng. Ngoài hai ấn phẩm đó ra, còn có hai bản sao cuốn sách cầm tay mỏng được biên soạn đặc biệt cho Alex bởi một phụ nữ ở Albany chuyên dạy cho người điếc ở trường.
“Học rồi chơi”, anh kiên quyết nói với vợ. “Đã đến lúc em bắt đầu lấp đầy cái đầu nhỏ xinh này với một ít tri thức rồi, Annie yêu dấu.”
Anh mở sách và bắt đầu lật qua các trang để tìm phần bảng chữ cái ngón tay. Khi anh liếc nhìn trở lại thì Annie đã nhấc một ống nghe khỏi bàn và lấy hết sức bình sinh để thổi vào phần tai nghe. Alex quan sát cô một lúc với nụ cười khoan dung, rồi lôi ống trợ thính ra khỏi tay cô và nhét một đầu vào tai cô. Giơ tay phải lên, ngón tay gập trong lòng bàn tay, ngón cái chĩa lên rồi ép chặt vào các ngón còn lại, anh rướn người ra trước rồi nói oang oang vào ống loe, “A!”.
Annie nhảy dựng lên như thể bị anh đâm bằng chiếc đinh ghim và giật chiếc ống nghe ra khỏi tai để xem xét nó. Một lúc sau, cô lại ấn nó vào tai, nét mặt đầy vẻ chờ mong. Alex nhận ra rằng cô nghĩ chiếc ống nghe hoàn toàn tự tạo ra âm thanh.
“Không, không, Annie yêu dấu. Là anh đấy.” Vui sướиɠ vì cô xem ra thực sự đã nghe thấy tiếng mình, Alex đảm bảo cô đã giữ ống nghe khi anh đặt miệng mình vào ống loe. “Là anh đấy, Annie”, anh hét lên.
Cô lại nhảy dựng lên. Nhưng lần này không rút ống nghe ra khỏi tai. Thay vào đó cô túm lấy tóc Alex và ấn nửa dưới mặt anh vào ống loe. Trong tư thế ấy, anh cười rũ rượi đến nỗi chẳng thể nói gì được dẫu có cố. Khi tiếng cười lắng xuống, anh bắt gặp ánh mắt cô qua dây ống. Cơn cười hoàn toàn tan biến khỏi anh. Đôi mắt cô chất chứa nhiều cảm xúc chân thực hơn anh từng thấy trước đây. Niềm hy vọng dè dặt. Nỗi hồ nghi. Niềm hân hoan thận trọng. L*иg ngực anh thắt chặt. Ngả người ra để cô thấy được miệng mình khi nói, anh dõng dạc tuyên bố, “Anh yêu em”.
Cô trăn trối nhìn anh một lúc, lệ dồn lại và lấp lánh như những hạt kim cương trong đôi mắt biếc của cô. Rồi anh trở nên hoang mang khi nước mắt trào qua bờ mi, lăn thành hai dòng suối nhỏ trên má cô. Anh thấy dường như cả gương mặt cô bắt đầu run rẩy, đầu tiên là miệng, rồi cằm, và rồi đến những cơ thịt nhỏ bé dưới mắt cô. Alex trở lại với chiếc ống nghe, “Em yêu, đừng khóc. Anh đã nghĩ rằng điều này sẽ làm em hạnh phúc”.
Chiếc ống nghe bật ra lúc cô lao vào vòng tay anh. Run rẩy vì phản ứng của cô, anh áp chặt một bàn tay lên lưng cô và tay kia lùa vào mái tóc. Anh cảm thấy thân thể cô run lên theo từng tiếng nức nở. Rồi như thể trái tim đang tan vỡ, cô vùng khỏi tay anh và chạy khỏi thư phòng.
Lo âu, Alex theo cô lên tầng để rồi thấy cô lại một lần nữa lấy ghế chèn cánh cửa. Và lần này, dù anh có cố dụ dỗ thế nào, cô cũng sẽ không mở.
Annie ngồi giữa giường, đu người qua lại, hai tay ôm lấy mặt. Cô nín thở để dằn tiếng thổn thức, lệ rơi trong nỗi thất vọng chán chường. Anh yêu cô. Anh đã nói với cô những lời đó vào đêm hôm kia. Nhưng cho đến tận vài phút trước, khi cô nhìn vào đôi mắt anh lúc anh nói những lời ấy thì cô đã không nghĩ tới hậu quả của sự gắn bó này – không phải cho bản thân cô, mà là cho anh.
Anh yêu cô. Thấy nét biểu cảm khi anh nói những từ đó... Ôi, Chúa ơi! Annie nghẹn ứ vì hơi thở bị kìm nén, nhớ lại cảm giác bất lực choán lấy mình khi không thể đáp lời anh.
Người chẳng ra người, cô là vậy. Bị điếc. Không một điều gì anh làm, chẳng thứ nào anh cho cô, có thể thay đổi được điều đó. Không gì cả. Cả cuộc đời mình, cô đã bị những người bình thường xa lánh, là một kẻ bị ruồng bỏ dù có đi đến đâu, không thể kết bạn, không được đến nhà thờ, thậm chí còn bị cấm xuống thị trấn. Không phải là cô thực sự muốn làm bất kỳ điều gì trong những thứ đó, vì làm thế chỉ mang lại cho cô đau đớn. Vui vẻ gì khi bị người ta há hốc miệng ra nhìn mình và bị trêu chọc hay khi có người xì xào về mình mà nghĩ rằng cô không biết những gì họ nói. Cô có biết đấy vì xì xào hay không thì cô cũng đọc được môi họ. Đó là Annie Trimble, một kẻ đần độn. Kẻ đáng thương. Annie đần độn. Annie đần độn.
Đó sẽ là món quà cô tặng Alex sao? Chẳng gì ngoài nỗi đau? Đó là những gì cô muốn mang đến cuộc đời anh ư? Để né tránh bị tổn thương, cô đã bằng lòng rời xa mọi người, chấp thuận sống không ra sống. Bao năm qua, cô hiểu rằng cuộc sống nửa mùa là tất cả những gì cô có thể trông đợi. Nhưng Alex có thể có được nhiều hơn thế. Những giọt lệ sáng trong đong đầy trong mắt cô, làm khô cháy cuống họng. Alex thật tuyệt vời. Không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng và tử tế. Anh có thể có bất cứ người phụ nữ nào mình muốn. Annie cảm giác chắc chắn rằng mọi quý cô xinh đẹp ở thị trấn sẽ thiết tha được ở vào vị trí của cô, người tiếp nhận độc nhất của mọi sự chú ý từ anh. Sao anh lại phải chấp nhận một kẻ điếc? Không chỉ điếc mà thậm chí còn không thể nói rằng mình yêu anh nữa.
Annie biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô để chuyện này tiếp diễn. Không lâu sau, mọi người sẽ xa lánh Alex, không phải vì bất cứ điều gì anh đã làm, mà vì có liên quan đến cô. Trước khi kịp nhận ra, anh sẽ chẳng còn bè bạn. Anh thậm chí sẽ không được mời đến thăm nhà người khác. Và sẽ không một ai muốn viếng thăm anh vì có cô. Annie đần độn. Tất cả những gì cô giỏi, và tất cả những gì cô luôn giỏi, là cho mọi người có thứ gì đó để chằm chằm nhìn vào.
Annie chưa bao giờ biết một ai giống Alex. Từ lúc cô đến Montgomery Hall, anh đã thay đổi cuộc đời cô. Cô yêu anh hơn bất cứ ai mình từng yêu thương. Cô không thể chịu đựng nổi khi những điều tồi tệ bắt đầu xảy đến với anh chỉ vì cô. Anh cần ai khác để yêu thương. Ai đó có thể làm anh hạnh phúc, không phải là ngược lại.