Alex đưa người về trước để cô thấy được mình. “Nhìn thấy cái đuôi không? Cần bơm của cu cậu đấy. Cứ bú là đuôi lại phe phẩy lên xuống.”
Annie cười khúc khích.
“Anh mừng vì em thích anh chàng này. Trước khi mùa đông qua đi, nó chắc sẽ giống như một phần của gia đình mình. Nó được sinh trái mùa đấy. Hầu hết ngựa con đều được sinh ra vào mùa xuân, mùa này cho chúng vô khối thời gian để trưởng thành trước khi thời tiết khắc nghiệt tới. Chúng ta sẽ phải cưng nựng anh bạn nhỏ này.”
Nói rồi, Alex khom vai để tựa cằm bên tai cô. Ngay dưới thái dương mình, cô cảm nhận được tiếng soàn soạt khe khẽ từ bộ râu quai nón. Hương cam bergamot từ nước hoa cạo râu cologne lấp đầy các giác quan của cô.
Đột nhiên, cứ như bị sức nặng của bàn tay anh quấy rầy, em bé trong bụng cô ngọ nguậy. Không phải chỉ ngọ nguậy chút xíu như cô thường cảm nhận, mà là một cú huých khá mạnh. Cô giật nảy mình và cảm giác ngực Alex giật lên vì cười, sức rung trầm của tiếng cười xuyên qua cô giống như là ánh nắng.
Đặt lại bàn tay mình, anh nhẹ nhàng ấn ấn vào vùng bụng tròn cứng của cô. Em bé chuyển mình để thoát khỏi sức ép do bị xâm phạm. Annie cảm giác một cơn đỏ mặt ấm nóng đang lan lên cổ mình.
Alex chắc hẳn cảm nhận được nhiệt đang tăng lên và phả vào má mình, vì anh nghiêng sang bên để nhìn cô bằng đôi mắt long lanh màu hổ phách. “Đừng ngại, Annie yêu dấu. Nó là con anh, cũng như em là của anh. Cảm nhận sự sống trong em giống như được chạm vào phép màu vậy.”
Đặt tay mình lên tay anh, Annie nhắm mắt lại. Cô không biết vì lý do gì nhưng được anh ôm trong tay thế này cảm giác thật trọn vẹn. Trọn vẹn đến diệu kỳ. Cô không muốn bước đi, không bao giờ muốn anh buông tay. Con của họ. Điều ngọt ngào đó suýt nữa lại làm cô rớm nước mắt, chỉ có điều lần này là giọt nước mắt hạnh phúc.
Một lúc lâu, họ chỉ đứng đó, Annie tựa vào anh, anh đỡ lấy cơ thể cô. Cảm giác tràn ngập lấy cô rất giống cảm giác cô có được khi ngắm nhìn mặt trời mọc, cứ như Chúa đã ban cho cô một giai điệu.
Lúc hai người rời khỏi chuồng ngựa, suy nghĩ của Alex tập trung hoàn toàn vào cô gái đang bước đi trong vòng tay mình. Cô không hề phản đối khi anh nói rằng con của cô cũng là của anh, rằng cô là của anh. Anh cầu Chúa rằng cô không phản đối. Giờ đây, anh đã lún quá sâu nên chẳng thể quay đầu lại. Yêu mê đắm. Yêu không thể từ bỏ. Cô đã mang đến cuộc đời anh niềm vui vượt cả những giấc mơ hoang dại nhất của mình, một niềm vui tuyệt diệu, ngọt ngào, khiến mỗi hơi thở của anh đều trở nên đáng giá. Nhìn thế giới qua con mắt của cô cho anh cách đánh giá mới về nó. Những con ngựa lọt lòng. Lũ chuột trên gác mái. Điệu valse trong giai điệu lặng câm. Uống tách trà không. Cô vừa là một đứa trẻ, vừa là một người phụ nữ, được gói gọn thành một, một sự hòa trộn thú vị, và anh yêu cả hai.
Giờ mà để mất cô... Chỉ nghĩ thôi cũng làm Alex đau đớn, vậy nên anh xóa ý nghĩ ấy ra khỏi tâm trí. Cô thuộc về anh trong con mắt của Chúa và loài người. Đứa bé cô mang trong mình là của anh. Không gì thay đổi được điều đó. Anh sẽ không cho phép, vì để mất cô, khi mà giờ đây anh đã tìm thấy cô, sẽ là cái chết của chính linh hồn anh.
Sáng hôm sau, cả một xe ngựa chất đầy hàng hóa được chuyển đến Montgomery Hall, tất cả đều dành cho Annie. Alex có cảm giác như một đứa trẻ trong lễ Giáng sinh lúc anh chỉ đường cho mấy người đàn ông đi qua gian nhà để vào thư phòng mình, nơi đây từ giờ sẽ là thư phòng kết hợp với phòng nhạc.
Khi thấy cây đàn organ, bà Maddy nhướng đôi lông mày lên khó hiểu. “Cậu Alex, cậu chắc chắn muốn có một thứ ồn ào thế này trong thư phòng của mình chứ? Cậu sẽ tập trung thế nào được đây?”
Alex sẽ tập trung cao độ, chỉ không nhất thiết phải là chuyện sổ sách. Mấy tuần trước, anh đã quyết định sẽ tán tỉnh vợ bằng âm thanh. Anh sẽ bị đọa đày nếu đặt toàn bộ mồi nhử của mình ở phòng khác.
“Annie đang ở đâu?”, anh hỏi bà Maddy.
“Trên phòng trẻ. Lại đang vẽ vời, tôi nghĩ thế.”
Alex mỉm cười, hồi hộp muốn khoe Annie tất cả những thứ anh đã mua cho cô đến nỗi anh chạy ra xe chở đồ và tự mình vồ lấy một thùng hàng. “Chúng tôi làm được, thưa ngài Montgomery”, một trong số những người đàn ông nói. “Đây là công việc của chúng tôi.”
“Tôi không ngại giúp đâu.”
Alex bê thùng hàng vào thư phòng và đặt nó trên mặt bàn. Lục dao trong túi quần ra, anh cắt dây và dải buộc, rồi gập lưỡi dao lại. Những chiếc ống nghe. Gần như thật cung kính, Alex nhấc một chiếc ra khỏi thùng. Anh nhoẻn miệng cười với bà Maddy. “Dụng cụ trợ thính của Annie! Giờ tôi có thể bắt đầu dạy cô ấy học được rồi.”
“Cậu đóng vai thầy giáo! Nhớ điểm của mình hồi còn đi học không, đó là cảnh đáng xem đấy.”
“Tôi sẽ dạy cô ấy bảng chữ cái ngón tay và ngôn ngữ ký hiệu”, Alex tuyên bố. “Rồi vυ" xem. Tôi sẽ là một gia sư tuyệt vời. Chỉ là tôi không muốn bắt đầu trước lúc những thứ này được mang đến thôi.” Anh giơ một chiếc ống nghe lên. “Nếu có chút may mắn, vυ" Maddy à, cô ấy có thể sẽ nghe được bằng những thứ này. Có thể không rõ, nhưng chút ít gì đó cũng đủ giúp rồi.”
Bà Maddy đi đến bên bàn và lấy một chiếc ống nghe cỡ trung bình khỏi hộp đồ. Bóc lớp giấy ra, bà nhét phần tai nghe vào tai mình. Alex ngả ra trước rồi nói ‘xin chào’ vào phần miệng loa. Bà nhảy dựng lên, giật phắt chiếc ống nghe ra khỏi đầu, rồi la lên, “Đức Mẹ linh thiêng ơi!”.
Alex cười to rồi tóm lấy ống nghe từ tay bà. Đặt nó vào tai mình, anh bảo, “Nói gì với tôi đi”.
“Cậu làm thủng màng nhĩ tôi rồi!”, bà Maddy gần như hét lên.
“Chuu... aá ơi!” Anh xoa một bên đầu, chăm chú nhìn chiếc ống nghe bằng vẻ tôn kính khác. “Kinh ngạc thật. Vô cùng kinh ngạc.”
Sau khi mấy người đàn ông đưa hàng rời khỏi, Alex dành gần một giờ đồng hồ để sắp xếp tất cả dụng cụ của Annie xung quanh phòng. Anh cố kìm lòng không thử bất kỳ thứ gì, vì sợ cô có thể sẽ nghe thấy âm thanh và bị lôi cuốn đến thư phòng trước khi anh sẵn sàng đón cô.
Cuối cùng, giây phút giới thiệu đã tới. Phấn khích được thấy khuôn mặt cô đến độ anh gần như không thể chịu nổi sự trì hoãn nào nữa, Alex ngồi bên cây đàn organ. Hít thật sâu và cầu nguyện, anh thử nhấn bàn pedal(1). Rồi anh bắt đầu chơi. Ồ, không chính xác là chơi. Anh chẳng biết tí gì về chơi nhạc bằng thứ quái quỷ này. Nhưng âm thanh của nó thật hào sảng. Trong vòng một vài phút, cánh cừa thư phòng bị đâm sầm và mở toang ra, rồi Annie bước vào, bàn tay gập trên phần bụng phình to, mắt tròn xoe thắc mắc.
(1) Pedal là bàn đạp dưới đàn organ.
Alex tiếp tục lấp đầy căn phòng bằng âm thanh, và ngoái đầu lại tươi cười với cô. Cứ như bị mê hoặc, cô tiến về phía anh, ánh mắt dán chặt vào cây đàn. Cuối cùng khi còn cách một sải tay, cô với tay ra, chạm vào phần gỗ sáng bóng một cách gần như sùng bái. Rồi cô dịch lại gần hơn, rê cả hai tay trên bề mặt đàn. Nét biểu cảm hiện lên gương mặt cô khiến cây đàn organ mắc dịch này đáng từng đồng tiền bát gạo mà anh phải bỏ ra để có nó. Cô trông thật vui sướиɠ. Vô cùng vui sướиɠ. Giữ bàn tay áp trên mặt gỗ, cô nhắm mắt lại, nụ cười ngây ngất của cô ngọt ngào đến nỗi làm anh nhức nhối.
Alex ngừng chơi, nắm lấy tay cô, và kéo cô ngồi xuống băng ghế. “Em chơi đi”, anh cổ vũ.
Cô lại gập bàn tay và ép vào thân mình như thể sợ chạm vào phím đàn. Alex siết lấy cổ tay cô, lôi cánh tay cô xuống, và đưa những ngón tay cứng ngắc của cô lên những phím đàn trắng ngà. Nhìn vào mắt cô, anh nói, “Nó là của em, Annie à. Anh mua cho em đấy.”
Cô nhìn anh đầy ngờ vực. Rồi cô phóng tia nhìn trở lại cây đàn. Alex cười khì rồi chỉ cô cách cây đàn hoạt động. Trong vòng vài giây, cô đã gần như đẩy anh ra khỏi căn phòng. Anh đứng lùi lại để ngắm nhìn cô. Anh nhận ra, trong tất cả những thứ anh có thể cho cô thì nhạc cụ luôn luôn truyền cảm hứng.
Với cây đàn organ, Annie đã thấy giấc mơ biến thành hiện thực. Điều đó có vẻ thật phù hợp. Từ lúc biết cô, cô cũng đã hiện thực hóa những giấc mơ hoang đường của anh. Tìm và cưới được một thiên thần. Yêu một người hơn cả bản thân mình. Có lẽ sống thực sự.