Annie... Cánh tay mảnh mai của cô ôm quanh cổ anh, bám chặt lấy anh như thể cô đang lửng lơ trên vách đá và anh là điểm tựa duy nhất. Tiếng thổn thức trầm khàn và run run vẫn bị cô đè nén lên vai anh, chẳng lớn lắm nhưng vẫn bật nẩy xuyên qua anh. Anh chỉ thấy mừng vì cô không còn nín thở nữa.
“Ôi, Chúa ơi, Annie...” Nhẹ nhàng, anh kéo cô sát lại để cô tan chảy vào anh như một lát bơ trên chiếc bánh nướng nóng hổi, nếu quả thực điều đó là có thể.
“Tha thứ cho anh, cưng à. Tha thứ cho anh.”
Gương mặt đang vùi trên vai nên Alex biết cô không thể biết anh đang nói gì, và có lẽ cô đơn giản cũng không biết được. Trước khi có thể hy vọng an ủi được cô, anh phải bình tĩnh lại, và ngay bây giờ, anh chẳng bình tĩnh chút nào. Tất cả là lỗi của anh. Anh đã có cơ hội một lần được ngồi cùng cô và giải thích về chuyện sinh nở, và ngoài thứ lịch thiệp lầm lạc, anh cũng đã trốn tránh trách nhiệm, tự nói với mình rằng ngu si hưởng thái bình.
Anh đã sai lầm biết bao. Vì tránh chủ đề đó, anh đã để cô trở nên dễ tổn thương theo cách mà không một phụ nữ nào nên thế. Vì anh và sự ngu xuẩn của anh mà giờ cô đang khϊếp sợ và hoảng loạn. Nhảm nhí và hoàn toàn thừa thãi. Giá mà anh chỉ cần nói cho cô biết. Tất cả những gì anh cần phải làm để tránh mớ bòng bong này là chút ít thành thật.
Gần như quýnh quáng khi cố lại gần anh, cô giẫm lên hai mũi ủng của anh và níu cổ anh chặt hơn. Cô nhẹ đến mức Alex hầu như chẳng cảm thấy áp lực trên chân mình. Ngiêng cánh tay dưới hông cô, anh nâng cô sát vào mình, mỉm cười qua làn nước mắt vì cô ngọt ngào đến nhường nào. Annie, bụng to và tất cả, là thứ quý báu nhất anh từng ôm trọn trong tay. Khi anh áp mặt vào mái tóc cô, cô bật lên tiếng khóc. Tiếng khóc dữ dội, khủng khϊếp ngập ngừng phát ra từ l*иg ngực.
Với Alex, âm thanh ấy làm tan nát cõi lòng anh, không phải tiếng khóc điêu luyện được tạo ra để khơi gợi đồng cảm, không phải tiếng thổn thức mỏng manh được đong đếm cần thận để ra vẻ nữ tính. Tiếng khóc này thoát ra từ linh hồn cô, thô ráp với nỗi đau, xấu xí trong thành thực. Chẳng có thứ gì bị kìm nén hay chỉnh sửa. Dù vậy, với Alex, đây là thứ âm thanh tuyệt vời nhất trên đời. Chính việc cô dám để nó thoát ra đã là một món quà của niềm tin.
Nhận ra điều đó khiến anh trào nước mắt. Quên đi thể trạng mong manh của cô, quên đi mọi thứ, anh siết chặt vòng tay mình quanh cô, nhận thức rõ những rẻ xương sườn yếu ớt dưới lòng bàn tay mình, bờ vai nhỏ hẹp, thân thể nhẹ bẫng. Không có quá nhiều thứ của cô, nhưng bằng cách nào đó, cô đã lấp đầy thế giới của anh. Siết cô trong vòng tay. Biết rằng cô tin anh khi chưa bao giờ tin tưởng một ai khác...
Món quà của Annie... Ôm chặt cô như lúc này, Alex gần như chẳng tin đã có lúc anh từng than trách số phận, khi anh xem cuộc hôn nhân với cô là sự hi sinh bắt buộc để sửa chữa sai lầm. Anh có những cái sai phải điều chỉnh, chắc chắn, nhưng chúng không liên quan gì đến nghĩa vụ và cũng chẳng dính líu gì đến sự hi sinh. Yêu thương cô gái này, trở thành một phần trong thế giới của cô, chính là một phước lành.
Khom người xuống, Alex bồng cô trên tay rồi bế cô ra chiếc ghế đu trong góc phòng. Gieo mình xuống đó, anh đặt cô trong lòng, để đầu cô tựa vào cánh tay mình, không đủ để anh thấy gương mặt cô, nhưng đủ để cô thấy mặt anh. Đôi mắt sầm tối vì hoảng loạn của cô quấn chặt lấy mắt anh, gần như tuyệt vọng. Đến tận giây phút đó, Alex đã toan nói chuyện với cô, giải thích để giảm tính nghiêm trọng trong những gì cô thấy ở chuồng ngựa. Nhưng ánh mắt cô làm anh câm lặng. Giờ không phải lúc để nói chuyện. Ít nhất là không phải theo cách thông thường.
Thay vào đó, anh kéo cô sát lại, gần đến mức như ôm một đứa trẻ, và bắt đầu đung đưa. Vừa lắc lư, anh vừa thì thầm những lời mà anh biết cô không nghe thấy được. Nhưng những gì anh nói không quan trọng. Dù sao đi nữa điều Annie cần lúc này là những thông điệp không thể diễn tả bằng lời. Anh lấy bàn tay run rẩy vuốt mái tóc cô. Rồi áp má lêи đỉиɦ đầu cô và nhắm mắt lại, không chút ngạc nhiên khi cảm nhận nước mắt mình lăn xuống má nhiều hơn. Mỗi tiếng thổn thức của cô xuyên vào anh khác nào một lưỡi dao.
Có đôi lần trong đời anh cảm thấy tội lỗi, nhưng chưa lần nào anh cảm thấy nhiều như lúc này. Vì biết cô cần được khóc nên anh để cô khóc. Chúa biết cô xứng đáng được nhiều đến thế. Khi cô bắt đầu nín dần, anh chỉnh lại vị trí của cô trên cánh tay mình để mặt hai người gần sát trong gang tấc. “Annie”, anh nói, rồi nặng nhọc hít vào thật sâu, “Anh nghĩ ta cần phải nói chuyện. Về đứa bé, và chuyện sẽ thế nào khi...”.
Đôi mắt căng ra với nỗi khϊếp đảm hiển nhiên, cô lắc đầu dữ dội. “Khuu...oông!”
Alex nắm trọn lấy cằm cô và kéo cô nhìn vào mình. Cuối cùng khi cô đã chịu yên và anh cảm giác cô đã chú ý cao độ vào mình, anh nói, “Anh đã khi nào nói dối em chưa? Đã khi nào chưa?”.
Cô lắc lắc cái đầu gần như không có.
“Vậy thì hãy tin là bây giờ anh không dối em. Sinh con không...”, anh nhấn mạnh từ không, nói thật chậm và rõ ràng quá mức, “giống như những gì em đã thấy diễn ra trong chuồng ngựa đâu”.
Mắt cô dán chặt vào mắt anh, chứa đầy băn khoăn và hoài nghi.
Alex nuốt xuống, không trông đợi cuộc đối thoại này, nhưng anh biết mình phải hoàn thành nó. Ngập ngừng không biết bắt đầu từ đâu, anh đơn giản chỉ bắt đầu nói. Từng từ một, anh không chắc chắn chính xác những điều mình đang nói, chỉ là anh nói với cô về chuyện con ngựa con bị đẻ ngược, tiếp theo là mô tả chuyện sinh đẻ bình thường. Anh không giấu giếm điều gì và hoàn toàn thành thật, kể cả về cơn đau khi vượt cạn. Lúc anh giải thích em bé sẽ ra khỏi cơ thể cô như thế nào, mắt cô tối sầm lại vì sợ, làm tim anh se thắt nhưng cũng khiến anh mỉm cười.
“Annie yêu dấu, mẹ em sinh ra em. Mẹ anh sinh ra anh. Tất cả những vật thể sống quanh ta đều được sinh ra, và rất giống cách con em sẽ được sinh ra. Có thể không dễ chịu nhưng em sẽ vượt qua, và anh sẽ luôn bên cạnh để giúp em, anh hứa.” Anh lần ngón tay dọc theo lúm đồng tiền trên má cô. “Chuyện này sẽ rất tuyệt, cưng à, không hề kinh khủng. Hãy tin anh. Và khi nó qua đi, em sẽ có đứa con của riêng mình để em yêu thương.”
Trước mẩu tin ấy, cô trông thật mơ hồ. Alex không khỏi toét miệng cười. “Em nghĩ anh đang tào lao với em sao?”
Khi cô vẫn có vẻ nghi ngờ, anh nói, “Ồ, anh thấy dường như chúng ta bắt buộc phải xuống chuồng ngựa thôi. Dù phải đẻ ngược và sau tất cả những chuyện đó, con ngựa cái vẫn ổn. Và nó là bà mẹ đáng tự hào của chú ngựa non nhỏ bé, dễ thương nhất mà em từng thấy”. Tỏ vẻ cương quyết, Alex nhấc cô ra khỏi lòng mình và đứng lên. “Anh sẽ chứng minh cho em rằng anh không nói dối”.
Cô lắc đầu quầy quậy, rõ là khϊếp sợ trước ý nghĩ trở lại chuồng ngựa.
Alex nắm lấy tay cô. “Hãy tin anh, Annie. Em vừa thấy điều tồi tệ nhất mà một người sắp làm mẹ có thể thấy. Giờ anh muốn em thấy điều tuyệt vời nhất.”
Annie không hề muốn trở lại chuồng ngựa đó. Nhưng Alex nài nỉ, và vì anh to lớn hơn rất nhiều nên cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. Cô ngạc nhiên khi thấy bóng tối đã buông xuống trong suốt thời gian cô ở trong nhà. Ánh trăng và những chiếc bóng đổ lên hai người khi họ bước vào sân trước. Như thể cảm nhận được sự bồn chồn của cô, anh vòng tay lên vai cô và kéo cô sát lại khi hai người cùng sóng bước.
Hơn bất cứ thứ gì khác anh có thể làm, sự gần gũi bất thường của anh được tận dụng để làm cô quên đi nỗi lo. Nơi vai cô áp vào sườn mình, anh cảm giác giống như miếng lụa chần bông nhẹ nhàng phủ lên gang thép. Cánh tay anh quấn quanh người cô cảm giác ấm áp và mạnh mẽ lạ kỳ. Khi hai người sóng bước qua khu vườn tăm tối, cô chợt nghĩ chắc hẳn anh đang khớp sải bước của mình với cô, vì chân anh dài hơn chân cô biết bao nhiêu. Hông anh đánh vào sườn cô ở điểm trên quá eo cô.
Cô lén nhìn nét mặt nghiêng sậm tối của anh, bị anh làm hồi hộp theo cách cô chưa từng cảm nhận, kiểu như chộn rộn trong lòng, nhưng phấn khích đến lạ. Cứ như cảm thấy được cái nhìn của cô, anh cúi xuống, bắt gặp ánh mắt cô, rồi nở một nụ cười tươi rói, chầm chậm và hơi xếch lên. “Chúng ta chưa bao giờ cùng đi dưới ánh trăng, em nhỉ?”