Giai Điệu Của Annie

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Annie - một cô gái bị tất thảy mọi người coi là loạn trí sau một trận ốm lúc nhỏ. Cô lớn lên xinh đẹp như một bông hoa rừng nhưng bị mọi người xa lánh, cha mẹ coi như nỗi hổ thẹn của gia đình. Bất hạn …
Xem Thêm

Nói thế không có nghĩa là cô bị giam cầm. Ngoài những thứ vẽ vời, Alex còn đưa cô một thứ trông kỳ kỳ anh gọi là cái ô, Annie ví nó là mái nhà có tay cầm. Theo anh, khi trời mưa, người ta mở ô ra và giơ trên đầu, vậy là mưa sẽ rơi xuống hết xung quanh chứ không rơi vào người. Với chiếc ô này, cô sẽ thoải mái đi dạo trong mưa bất cứ khi nào cô muốn mà không hề bị ướt.

Nếu cô vẫn còn có thể đi dạo khi mùa mưa đến. Bụng cô ngày càng to ra, đến nỗi cô cảm giác mình đi lạch bạch như vịt. Cô sợ nhất là phải bước xuống cầu thang. Đằng trước nặng nề như vậy nên cô thường phải hơi ngả người ra sau để không bị mất thăng bằng trên các bậc cầu thang. Chuyện này luôn thật phiền toái.

Chuyện ấy cũng đang trở nên đáng lo nữa. Vì những gì Alex đã nói với cô - về việc em bé được sinh ra theo cách khác với mấy chú gà con – nên cô không còn nghĩ mình có thể sẽ đẻ ra một quả trứng nữa. Nhưng dẫu vậy, cô vẫn hoàn toàn chắc chắn rằng có một em bé đang lớn lên trong mình. Đôi lúc, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nó ngọ nguậy lung tung, như thể đang háo hức được ra ngoài. Kích thước của em bé như vậy, Annie bắt đầu băn khoăn làm sao nó có thể xoay sở ra ngoài được. Không thể qua rốn cô, đó là điều chắc chắn.

Cô ước mình có thể hỏi ai đó chuyện em bé được sinh ra thế nào, nhưng cả cuộc đời mình cô cũng chẳng thể nghĩ ra hỏi bằng cách nào. Mẹ chỉ mới bắt đầu biết đọc môi. Alex thì giỏi hơn nhiều nhưng không đủ để nắm được mọi điều cô nói. Mấy lần khi cô cố diễn tả cho anh những thắc mắc của mình về em bé, nhưng dường như anh không hiểu. Kỳ thực, lắm lúc Annie có cảm giác là anh không muốn hiểu. Điều này khiến cô lo lắng và cho cô thêm lý do để tự hỏi rằng liệu có phải sinh con là một trải nghiệm kinh khủng với người mẹ. Cô không bận tâm chuyện ấy. Cô muốn có em bé, và nếu phải trải qua một chút khó chịu để sinh nó ra, cô vẫn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết.

Một buổi chiều muộn, thời điểm mà Annie thường dành thời gian cùng Alex thì anh nhận được tin yêu cầu phải có mặt ở chuồng ngựa tức thì. Ngay sau khi anh rời khỏi nhà, Annie đã thấy chán và vì gần đây cô đã được phép tự do ra ngoài nhiều hơn nên Annie quyết định đi tản bộ quanh nhà. Đang thơ thẩn dạo bước, cô bỗng dừng chân nơi chuồng ngựa.

Ngay lúc bước vào, cô đột ngột dừng lại rồi nghiêng đầu khi bị níu giữ bởi một âm thanh khe khẽ phá vỡ bầu không khí im lặng luôn vây quanh cô. Vì rất hiếm khi phát hiện được tiếng ồn, nên thứ âm thanh này không chỉ mới mà còn khiến cô cảm thấy tò mò. Đó là tiếng rít lên, không giống bất kỳ thứ âm thanh nào cô nhớ là mình từng nghe thấy. Bị lôi cuốn, cô ngập ngừng đi qua chuồng ngựa rồi rảo bước nhanh hơn khi âm thanh kia trở nên to và dễ lần theo hơn.

Annie rẽ vào một hành lang giao cắt sau khi đi được nửa đường xuống con hẻm rợp bóng chạy qua chuồng ngựa. Phía bên trái, cô thấy một vầng sáng của ánh đèn dầu, mấy người đàn ông đang loanh quanh trong vầng sáng đó. Thích thú, cô di chuyển về phía họ. Khi đến đủ gần để xem, cô nhận ra bọn họ đang tập trung ngoài một chuồng ngựa. Nghển cổ lên để nhìn qua, cô thấy Alex đang quỳ cạnh một con ngựa cái nằm sóng soài trong chuồng.

Con ngựa đang phát ra tiếng rít chói tai mà cô nghe thấy. Con vật đáng thương hí lên, hất đầu ra và gắng sức đứng lên đầy bấn loạn. Gương mặt méo xệch và gân cổ trồi lên, Alex đang ra sức giúp con ngựa cái đứng dậy. Những lúc con ngựa ngã khụy vì kiệt sức, anh vuốt ve cái bụng to kềnh của nó và nói đi nói lại, “Sẽ ổn thôi, cô bé. Sẽ ổn thôi.”

Dõi theo cử động bàn tay anh, Annie để ý thấy cánh tay anh đang bê bết máu, từ bàn tay lên tới tận phần tay áo xắn đến khuỷu. Nỗi lo lắng hằn lên thành những đường nét rõ ràng trên gương mặt đen sạm của anh, và khi thoáng nhìn vào đôi mắt anh, cô thấy chúng ngập đầy nỗi thống khổ. Cô đưa mắt nhìn con ngựa. Annie hiểu ra rằng có điều gì đó thật kinh khủng đang xảy ra với con vật tội nghiệp kia. Nhìn cảnh máu me ấy, cô đoán rằng con ngựa cái đã bị thương ở đâu đó.

“Bình tĩnh nào, cô bé. Bình tĩnh nào.”

Đằng sau Alex, Deiter, thợ cả ở chuồng ngựa, đang cuống cuồng vật lộn với một vật có ròng rọc mắc trên xà nhà. Qua kiểu dáng của chiếc máy, Annie nghĩ rằng dải dây vải bạt sẽ vừa khít quanh thân con ngựa để có thể kéo bổng chân nó lên.

Tim nhói đau vì con ngựa cái đáng thương, cô lại gần hơn để nhìn cho rõ. Con ngựa chọn đúng thời khắc đó để đá một cú thật mạnh và hất Alex sang một bên khi nó nhổm dậy trên mấy đầu gối. Trước tiếng quát của Alex – Annie biết anh hét lên qua những làn cơ căng phồng quanh cổ - Deiter dừng việc đang làm rồi chạy lại giúp. Được hai người đàn ông hỗ trợ, con ngựa lảo đảo đứng dậy.

Điên cuồng – chắc là vì đau – con ngựa cái dường như chẳng hề cảm kích trước sự giúp đỡ của hai người mà quay phắt đi, hất đầu ra và bất ngờ dùng chân trước đá Alex. Cố né chân con ngựa, anh thợ cả tóm lấy yên nhưng bị trượt. Trong cơn mê loạn thoát thân, con ngựa lại tiếp tục xoay mình, lần này nó chuyển thân sau ra phía cửa chuồng đang mở.

Annie suýt thì ngất đi. Mông con ngựa bị giãn ra, chảy máu ròng ròng, và từ chỗ đó thò ra mấy chiếc chân ngựa nhỏ xíu, cái bụng trướng to phủ đầy thứ gì đó màu trắng trong giống như mấy cục sữa bị vón lại. Một con ngựa con… Con ngựa cái đang sinh con.

Annie đứng đờ đẫn, ánh nhìn tập trung cao độ. Hai bên sườn con ngựa đang phập phồng và đầm đìa mồ hôi. Alex túm lấy một trong các dải dây treo trên trần và nhanh chóng thắt quanh đai yên. Khi siết chặt được dây, anh chạy tới bức tường, tháo móc dây ròng rọc, nhấc bổng lên cao rồi kéo hết sức có thể.

Buộc chặt trục tời xong, anh ngoái lại nhìn Deiter. “Xoay con ngựa con đi! Nhanh lên, Deiter, nếu không nó sẽ chết đấy, khốn khϊếp!”

Nhìn rõ mông con ngựa cái, Annie quan sát trong nỗi khϊếp sợ khi Deiter thọc cánh tay đến tận khuỷu vào trong con ngựa. Vào trong nó! Mắt Annie tối sầm lại. Một cảm giác kinh khủng và yếu ớt trùm lấy hai chân cô. Một con ngựa con, con ngựa cái đang sinh con. Đứa bé lớn lên trong một nơi đặc biệt của cô. Chỉ là nó không tuyệt diệu như những gì Alex đã nói. Thật khủng khϊếp. Khủng khϊếp hơn bất cứ thứ gì Annie có thể tưởng tượng. Con ngựa cái đang chịu đau, đau đến tột cùng. Và nếu Alex và Deiter không thể làm gì giúp được, rõ ràng là nó sẽ chết.

Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy khuỷu tay cô. Chớp mắt để nhìn xuyên qua những đốm đen sầm lại trước mắt, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt lo lắng của một người đàn ông mình chưa bao giờ thấy. Anh ta nói gì đó với cô, nhưng đang trong tình trạng thế này, cô không thể tập trung vào miệng anh ta được.

Tất cả những gì cô muốn là chạy đi. Khỏi người đàn ông này. Khỏi chuồng ngựa. Khỏi Alex, người đã lừa dối cô. Đi đến nơi nào đó an toàn – nơi nào đó cô có thể trốn – nơi nào đó để những tiếng thét đang vang lên trong cô được giải phóng mà không ai nghe thấy.

Cô xoay người và bỏ chạy, mù quáng và khϊếp hoảng, một ý nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu rằng có lẽ, nếu chạy đủ nhanh, cô có thể trốn thoát khỏi số mệnh mà tự nhiên đã định sẵn cho mình. Nhưng khi ra khỏi khu chuồng ngựa, mọi ý nghĩ về trốn chạy bỗng tan biến trong tâm trí cô. Hai chân cảm thấy mềm nhũn, lảo đảo và không thể đỡ nổi sức nặng của cơ thể. Thế giới quanh cô dường như đang xoay tròn và bồng bềnh trôi chầm chậm, lúc thì thẳng đứng, rồi lại chuyển trục, làm cô có cảm giác như mình đang bị tung lên, lộn xuống và chuyền qua lại hai bên.

Rồi cô thấy buồn nôn, buồn nôn khủng khϊếp. Trong ánh mắt nhòa mờ, cô trông thấy ngôi nhà, và bắt đầu loạng choạng chạy nhanh về phía ấy. Ở đó có một chỗ trốn. Một nơi an toàn.

Alex chỉ vừa rửa ráy xong và đang lau khô cánh tay thì bà Maddy lao vào chuồng ngựa, đôi mắt xanh của bà lồi ra, mặt xanh như tàu lá. Thắng người lại trước mặt anh, bà bắt đầu mấp máy miệng, nhưng phải vài giây sau mới có âm thanh phát ra.

Thêm Bình Luận