Giai Điệu Của Annie

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Annie - một cô gái bị tất thảy mọi người coi là loạn trí sau một trận ốm lúc nhỏ. Cô lớn lên xinh đẹp như một bông hoa rừng nhưng bị mọi người xa lánh, cha mẹ coi như nỗi hổ thẹn của gia đình. Bất hạn …
Xem Thêm

(1) Loại phấn đen đánh mi mắt của người Ả Rập.

“Không khóc trước mặt con gái tôi nữa?”

“Cả điều đó nữa”, anh nói với nụ cười nửa miệng. “Nhưng cháu đang nghĩ nhiều về kiểu na ná như vài lời khuyên về hôn nhân. Sau khi rời khỏi đây, bác cần phải về nhà và nói chuyện thành thật với chồng mình. Ông ấy cũng đáng trách trong tấn bi kịch này như bác, nếu không muốn nói là nhiều hơn thế.”

“Ôi, nhưng tôi không thể!”, bà ré lên. “Ông James... ông ấy không biết! Ý tôi là về ông bác tôi. Khi ông James hỏi cưới, tôi đã không kể với ông ấy. Và sau đó thì tôi không đủ can đảm.” Bà lắc đầu quả quyết. “Anh không biết ông James đâu. Thậm chí nếu chỉ nghi ngờ nhà tôi có máu điên di truyền thôi là ông ấy sẽ ly dị tôi. Nếu ông ấy làm thế, tôi không biết phải làm gì! Sẽ ở đâu? Sẽ làm thế nào để kiếm sống?”

Alex đứng dậy. “Bác Edie à, nếu ông ta xua đuổi bác, bác luôn có thể đến chỗ cháu. Bác là mẹ của vợ cháu. Cháu sẽ đảm bảo để bác có đủ chi phí cần thiết để xoay sở cuộc sống.”

Bà chằm chằm nhìn anh đầy ngờ vực. “Thật ư?”

Anh bật cười. “Vâng, thưa bác, thật chứ. Nhưng cháu bảo đảm với bác là chuyện không tới mức đó đâu. Dù tất cả những tội lỗi của ông ấy, và cháu có thể liệt kê ra cả đống, nhưng ông James luôn quan tâm đến bác. Bác nói là cháu không rõ ông ấy. Cháu nghĩ có thể chính xác hơn nếu nói bác mới là người không rõ. Và thật sự đã đến lúc bác hành động. Hãy nói chuyện với ông ấy. Nói cho ông ấy mọi thứ bác vừa nói với cháu. Cháu nghĩ có thể bác sẽ ngạc nhiên vì những gì ông ấy nói đấy.”

“Anh biết điều tôi không biết.”

“Cứ cho rằng dẫu không ưa người đàn ông ấy nhưng cháu lại hiểu cách ông ta suy nghĩ.” Nói rồi, Alex giúp bà đứng dậy. “Giờ thì chúng ta lên tầng và cùng chia sẻ khoảnh khắc đặc biệt, được không bác?”

Bà gật đầu.

“Không diễn trò sướt mướt nữa chứ?”

“Một chút cũng không, tôi đảm bảo đấy.”

Alex chỉ có thể hy vọng thế.

Sau khi bà Edie và thợ may đi khỏi, sự tò mò hối thúc Alex mang một trong những chú mèo ở trang trại vào nhà. Tìm kiếm vợ mình, anh thấy cô đang trong bếp cùng bà Maddy, bà đang giám sát việc chuẩn bị bữa tối. Annie trông thật xinh đẹp trong chiếc váy hồng thắt eo cao, mái tóc vén lên thành những lọn xoăn sậm màu trên đỉnh đầu, cô ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế đẩu kê gần bàn bếp. Cô giữ một chiếc bát sành màu lục trong khuỷu tay và đang nạo vụn mấy miếng bánh quy bằng chiếc thìa cán dài. Nhìn thấy Alex, cô sững người, chiếc thìa ngập ngừng trước miệng còn đôi mắt dán chặt lấy con mèo.

Trước niềm say mê không giấu giếm của cô, Alex không khỏi toét miệng cười. Cô ấy không chỉ thích động vật, mà còn thiết tha yêu chúng. Sau khi thấy cô với con chuột, anh không thể tin, thậm chí là trong giây lát, rằng cô sẽ gây thương tích cho những sinh vật nhỏ bé, chí ít cũng là không cố ý.

“Đây là Mama Kitty, nữ hoàng của bầy mèo trong trang trại”, Alex nói với cô. “Nếu không có cô nàng này, chúng ta sẽ bị tàn phá bởi lũ...”, vừa kịp ngăn mình lại, anh kết thúc bằng, “châu chấu rồi”.

Bà Maddy liếc anh một cái, rồi lắc đầu. Tạ ơn Chúa, Annie dường như không để ý đến sự thay từ đột ngột của anh. Cô đang chăm chú nhìn con mèo mướp một cách thích thú, quên mất cả mấy miếng bánh quy. Alex gật đầu ra hiệu. “Ngồi vào bàn đi, Annie yêu quý, rồi anh sẽ để em ôm cô nàng này.”

Không cần phải nói đến lần thứ hai. Đặt chiếc bát sứ lên bàn bếp gây ra một tiếng thịch vang rền làm mọi người trong bếp nhăn mặt, cô trượt khỏi ghế đẩu và vội vàng tiến đến bàn ăn rồi oai nghiêm đặt mình xuống chiếc ghế lưng thẳng. Gãi gãi sau tai nàng Mama Kitty để giữ nó nằm yên, Alex sải bước ngang qua căn phòng. Annie với lấy con mèo bằng vòng tay chào đón. Mỉm cười, anh trút bỏ vật nặng đó cho cô rồi ngồi kế bên để quan sát cách cô đối xử với con vật.

Gương mặt nhỏ nhắn của Annie ngời lên niềm vui sướиɠ, cô bắt đầu vuốt ve bộ lông mềm mượt của con mèo ngay lập tức. Cô nàng Mama Kitty, vốn không quen với sự quan tâm đầy yêu thương thế này, cong lưng lên rồi cọ cái má râu ria vào người Annie. Rồi cô mèo mướp bắt đầu rên rừ... ừ... to đến nỗi Alex cũng nghe thấy được. Cảm giác được độ rung, Annie vuốt mạnh tay hơn lên mình con mèo. Biểu cảm ngạc nhiên hiển hiện trong đôi mắt, và cô ngước nhìn Alex, sửng sốt ra mặt.

“Nàng ta đang rên đấy”, anh giải thích. “Mèo thường hay rên khi chúng được cưng nựng.”

Một hầu gái hối hả đi qua với một khay bánh mỳ còn sống hướng về phía lò nướng. “Tất cả bọn chúng cũng đều rụng lông nữa”, cô ta nhận xét. “Nếu có sợi lông nào trong bát súp của cậu mợ tối nay, đừng trách tôi đấy nhé.”

Alex cười khùng khục. Rồi anh hướng sự chú ý trở lại vào Annie. Những gì nhìn thấy làm tim anh thắt lại. Cô ôm con mèo mướp gần sát ngực mình, một má áp vào sườn nó, nét mặt cô gây ấn tượng mạnh mẽ. Ngay lập tức Alex hiểu ra rằng cô hoàn toàn bị tiếng mèo rên lôi cuốn, thứ âm thanh cô cảm nhận được dù chẳng thể nghe thấy.

Bí ẩn về Annie và những chú mèo con chết ngạt đã được sáng tỏ. Anh gần như có thể thấy cảnh khi cô còn rất nhỏ, khiếm thính và bị lôi cuốn tột độ bởi độ rung mình cảm nhận được khi ôm mấy chú mèo con, đôi bàn tay và cánh tay bé nhỏ của cô ôm quá chặt, nỗi tò mò và niềm hân hoan làm cô quên mất phải thận trọng. Những con mèo con không phải bị gϊếŧ vì ý định hiểm độc mà bởi tình yêu không thể chế ngự của một đứa bé khiếm thính. Giờ đây khi đã lớn hơn, kiềm chế tốt hơn, cô bé ấy đang dịu dàng đến không ngờ với con mèo này, cẩn thận không ôm nó quá chặt hay động chạm quá mạnh.

Ngắm nhìn cô với con mèo làm Alex nhận ra cô gái này dễ bị quyến rũ thế nào bởi bất cứ âm thanh gì thoáng nghe được hay bởi những vật có thể phát ra được sức rung. Điều ấy đã làm sáng tỏ rất nhiều. Tình yêu của cô với những khu rừng, nơi cô cảm nhận được gió lùa trên da. Niềm say mê của cô với thác nước, nơi cô hoàn toàn có thể cảm nhận sức rung từ dòng nước xối vào đá sỏi. Annie và những con mèo con. Annie và cây đàn organ ở nhà thờ. Ngay từ đầu, đã có bao dấu hiệu chứng tỏ bệnh khiếm thính của cô.

Cổ họng bất giác thắt lại vì xúc cảm, Alex nuốt xuống rồi nhìn xa xăm một lúc. Thật buồn cười. Trước khi gặp Annie, anh chẳng bao giờ cảm thấy nước mắt muốn trào ra từ khi còn bé. Giờ dường như anh thường xuyên phải hấp háy mắt để xua đi những giọt lệ đang chực rịn ra hay nuốt xuống cục nghẹn nơi cổ họng. Nhìn cô, Alex dần hiểu được cuộc sống trước kia của cô như thế nào. Anh cho rằng một người phải có trái tim sắt đá lắm mới không bị tác động, và khi liên quan đến cô bé này thì trái tim anh chắc chắn không phải được tạo nên từ sắt đá.

Vào thời khắc ấy, Alex đã có ý thức chấp nhận những gì trái tim mình mách bảo trong hơn hai tuần qua. Anh đang yêu cô. Yêu đến tuyệt vọng và hoang đường. Anh thấy cô quá đỗi ngọt ngào và quý báu đến nỗi khó lòng cưỡng lại được. Nếu đó là phóng đãng... nếu đó là tội lỗi không thể thứ tha... ồ, vậy thì anh đoán rằng mình đã bị kết án.

Trái ngược với tục ngữ dân gian, anh không hoàn toàn chắc chắn rằng mình vẫn mỉm cười khi trải qua khổ ải. Vì những gì Annie tác động lên anh nên rất có thể, lệ trong mắt anh sẽ trào ra khi phút giây đền tội đã điểm.Niềm an ủi duy nhất của anh rằng đó chắc hẳn là những giọt nước mắt hạnh phúc, chứ không phải những giọt lệ đau thương.

Thời gian... Với Annie, thời gian, ít nhất theo cách giải thích của người khác, là một khái niệm cô không hề hiểu. Với cô, không đồng hồ, không kế hoạch, không sổ lịch để đánh dấu các ngày, các tuần, các tháng. Cô chỉ biết rằng những chuỗi ngày dài chậm chạp của mùa bướm bay đang dần ngắn lại, rằng những chiếc lá trên cây đang bắt đầu chuyển màu, và rằng tiết trời đã trở nên se lạnh.

Mùa mưa đang đến, từ thẳm sâu bên trong, cô đã cảm nhận được điều đó. Nhưng lần đầu tiên trong ký ức của mình, ý nghĩ đó không làm cô sầu muộn. Không giống nhà bố mẹ cô, nhà Alex là một nơi đầy hứng thú và khám phá. Mỗi ngày cô dành hàng giờ ngồi trên giường để thổi sáo. Chán thì lại vẽ vời bao nhiêu tùy thích, vì Alex phát hiện ra cô có sở thích vẽ tranh nên đã cho cô mấy chiếc bút chì than cùng vở vẽ. Hơn nữa, mẹ vài ngày lại đến thăm, thường thì vào buổi chiều. Bà đang cố gắng học cách đọc môi, và lần đầu tiên trong ngần ấy năm, Annie có thể thật sự giao tiếp được với mẹ chút ít. Bấy nhiêu đấy choán hết thời gian nên cô chẳng còn cảm thấy khϊếp sợ việc bị giam cầm trong nhà như trước nữa.

Thêm Bình Luận