“Vυ" sẽ không làm thế!”
“Tôi sẽ.”
Alex nheo mắt lại nhìn bà. “Vυ" Maddy, ai đó phải giải thích chuyện người lớn này cho cô ấy chứ, và chắc chắn không thể là tôi. Chúng ta không thể để cô ấy tiếp tục tin là mình sắp đẻ trứng, Chúa ơi. Thật... ừm, thật...”, anh chợt ngưng vì bí từ. Cuối cùng, anh hoàn tất bằng, “Vô trách nhiệm, là thế đấy”.
“Thế thì gìn giữ cái trách nhiệm của cậu đi.”
“Vấn đề kiểu này không phải trách nhiệm của tôi, đấy là chưa kể dạng mối quan hệ mà tôi và cô ấy có, đó là chẳng có mối quan hệ nào cả.”
“Đồ nhát gan.”
“Đừng có vô lý thế. Bàn về đề tài đó với cô ấy không làm tôi bận tâm. Vấn đề ở đây là cô ấy sẽ cảm thế nào nếu tôi làm.”
Bà Maddy khoanh tay trước ngực. “Thế thì bảo mẹ con bé đến nói chuyện với nó. Theo tôi thấy, bổn phận của bà Trimble là phải giáo dục cô gái này ngay từ đầu, và cậu thấy bà ta đã thất bại trong chuyện này thế nào rồi đấy, đầy là đống ngổn ngang bà ta phải dọn dẹp.”
“Bước qua xác tôi đã.”
“Ồ, thế thì?”
Alex giơ mạnh hai tay lên. “Vâng, được rồi! Nhưng nếu cô ấy buồn bực thì người có lỗi chính là vυ", chứ không phải tôi đâu nhé. Chuyện tự nhiên này tốt nhất nên được một phụ nữ lớn tuổi tốt bụng xử lý, ai đó mà cô ấy tin tưởng.”
Giả đò tự tin trong khi còn lâu mới có được cảm giác ấy, anh cầm tay Annie, dắt cô ra bàn, nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống ghế, rồi ngồi đối diện với cô. Khoanh hai tay trên mặt bàn, anh vươn ra trước, quấn chặt ánh mắt mình với cái nhìn hoang mang của cô. “Annie, cưng à, có đôi điều em cần phải hiểu.” Đứng một bên lắng nghe, bà Maddy hắng giọng rồi chậc lưỡi. Alex quyết định phớt lờ sự châm chọc của bà. Anh sẽ thực hiện điều này, và với độ ồn ào tối thiểu. “Em bé và gà con... ồ, có một vài điểm khác biệt cơ bản trong cách chúng được sinh ra.”
Đôi mắt cô. Alex nhìn xoáy vào đó và cảm giác cứ như mình đang bị thu nhỏ trong đôi mắt ấy. Làm thế nào anh có thể làm cô sáng tỏ về một điều rất... Anh thậm chí không thể nghĩ ra lấy một từ. Cơ bản? Riêng tư? Đây hoàn toàn không phải là một đề tài mà đàn ông thường đề cập với những cô gái trẻ. Mẹo, anh quyết định, có thể sẽ cho cô lời giải thích đầy đủ mà không trở nên quá rành rành. Những từ đơn giản, đó là mục đích của anh.
“Em hiểu rằng có một đứa bé trong em. Đúng không?”
Cô gật đầu.
Đến đây mọi chuyện vẫn tốt. Biết rõ bà Maddy đang quan sát với vẻ mặt tự mãn, Alex gõ đầu ngón tay lên mặt bàn. “Người mẹ”, anh khẽ hỏi, “có một nơi đặc biệt trong cơ thể được tạo ra để dành riêng cho đứa bé. Đó là nơi đứa bé ở và lớn lên cho đến khi nó sẵn sàng chào đời, trong nơi đặc biệt đó. Em hiểu không?”
Một lần nữa, Annie lại gật đầu. Alex không hề muốn nhìn vào đôi mắt cô. Anh thấy thật nhiều thắc mắc trong đó và thật nhiều nét ngây ngô. Nếu nói sai điều gì – chỉ một từ thôi – anh có thể sẽ đẩy cô vào hoảng loạn và biến việc mang thai này thành một nỗi khϊếp đảm của cô.
“Tốt. Anh mừng là em hiểu.” Anh gõ ngón tay mạnh hơn một chút vào mặt gỗ. “Dù sao đi nữa, khi đứa bé của em sẵn sàng chào đời”, anh tiếp tục, “nơi đặc biệt trong cơ thể em sẽ mở ra và đứa bé sẽ ra ngoài”. Trước cái nhìn bối rối của cô, anh vội vã thêm vào, “Đây là một điều rất tuyệt vời, em bé chào đời! Mọi người sẽ thật sự hạnh phúc, và chúng ta...”. Anh chợt ngừng lại rồi ném cái nhìn bất lực vào bà Maddy. “Chúng ta chắc sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để ăn mừng. Phải không, vυ" Maddy?”
“Một bữa tiệc.” Bà Maddy hếch cằm lên rồi gập xuống. “Chúng ta sẽ có một cuộc liên hoan rầm rộ mà con chưa thấy bao giờ, chắc chắn thế. Một ngày trọng đại, đúng thế. Một ngày trọng đại!”
Đôi má Annie đỏ lựng lên vì sung sướиɠ, và gương mặt cô trở nên rạng rỡ cùng nụ cười dễ thương. Chắc mẩm rằng đã nói vừa đủ để làm sáng tỏ nhận thức sai lầm của cô mà không cần thêm gắt gì vào, Alex sắp thốt ra tiếng thở dài hết sức nhẹ nhõm thì cô khẽ nhíu mày, chọc một ngón tay vào rốn, và nhướng đôi lông mày đầy băn khoăn về phía anh.
Cộc cộc cộc. Cộc cộc cộc, ngón tay anh tiếp tục gõ trên mặt bàn, đôi mắt dán chặt vào rốn cô. Anh rất sợ rằng nếu không ngừng việc khoan ngón tay thật sâu vào chỗ lõm ấy, cô có thể tự làm mình bị thương. Chết tiệt. Nghĩ lại tuổi thơ, Alex có thể nhớ như in những quan niệm sai lầm non nớt của chính mình về quá trình sinh nở, cụ thể là anh tin rằng đứa bé trong phần bụng nhô lên của mẹ kế sẽ chui ra qua rốn của bà. Hồi ấy, đó dường như là lời giải thích cực kỳ hợp lý với anh, và đến hôm nay, anh vẫn nhớ mình đã sốc đến thế nào khi một cậu con trai lớn hơn nói với anh theo cách khác.
“Không phải ở đó đâu, Annie”, anh vội giải thích bằng một giọng thô trầm. “Đứa bé không ra ở đấy.”
Cô ngừng chọc vào rốn mình rồi đưa cái nhìn khó hiểu về phía anh, rõ là đang chờ đợi lời giải thích thêm. Cộc cộc cộc. Cố nghĩ ra một cách hợp lý để giải thích – hoặc bất cứ cách nào anh có thể giải thích vấn đề này mà không làm cô phát hoảng – Alex nuốt xuống cổ họng một cục ứ mà cảm giác nó to như một quả bóng cao su. Sau đó, cẩn thận giữ nét mặt ngây ngô, anh đứng dậy khỏi bàn, lướt qua bà Maddy, rồi ngồi xuống giường Annie.
“Giờ cậu định làm gì”, bà Maddy gặng hỏi.
Đáp lại, Alex chỉ nhẹ nhàng nhâc một trong các tấm mèn của Annie lên rồi cẩn thận giũ giũ.
* * *
Alex dành thời gian còn lại của buổi sáng giam mình trong thư phòng. Sau khi thu xếp để gác mái được làm sạch, anh gửi đi hai tin nhắn, một cho bác sĩ Daniel Muir yêu cầu ông cấp tốc viếng thăm Montgomery Hall, tin kia cho thợ may duy nhất của Hooperville, Pamela Grimes, với nội dung anh muốn vợ mình được may cả tủ đồ mới.
Chỉ sau khi ba chi tiết này được coi sóc thì Alex mới có thể yên tâm làm điều mình thực sự muốn, đó là nghiên cứu cuốn catalogue Montgomery Ward & Company để tìm những thứ anh có thể mua cho Annie. Ống nghe nằm ở tốp đầu trong danh sách của anh. Công ty này có ba loại, loại máy loa kèn có ba cỡ to dần, một loại ống cầm tay với kích thước bỏ túi thuận tiện, và một ống hội thoại được gắn thêm ống nói ở một đầu cho người nói, đầu kia có thiết bị nghe lắp vào tai người điếc. Không chắc loại nào có thể có hiệu quả nhất, Alex đặt hàng chục loại đủ kích cỡ và kiểu dáng, quyết rằng Annie sẽ có ít nhất một phương tiện trợ thính hiệu quả ở mọi phòng trong nhà anh. Anh lập luận rằng người khác luôn có đôi tai dù họ đi đến đâu và cô cũng phải được vậy.
Rất nhiều ống nghe nên giá khá đắt, và Alex thì luôn tự hào vì mình là một người tiết kiệm. Tuy nhiên, khi liên quan đến Annie thì tiền nong là thứ anh ít để tâm nhất. Trước đây cô được nhận quá ít, và anh có đủ quyền hạn để thay đổi điều này. Theo anh, anh đã oằn lưng làm việc cả đời. Rồi để làm gì? Để có thể nuông chiều em trai ư? Giờ đây, lần đầu tiên trong đời mình, Alex có người thật sự có nhu cầu. Anh muốn thỏa mãn mọi và từng nhu cầu đó.
Mỗi lần nhớ về phòng khách của cô trên gác mái, ruột gan anh lại quặn thắt. Từ nay trở đi, anh sẽ luôn ưu tiên việc biến tưởng tượng của cô gái này thành hiện thực. Quần áo đẹp. Ấm chén sứ tinh tế. Âm nhạc...
Nhớ đến chuyện cô bị cây sáo cũ của mình bỏ bùa mê thuốc lú, Alex lật sang phần âm nhạc trong cuốn catalogue. Trước khi xong việc, anh đã đặt cho cô một chiếc đàn organ sáu quãng tám hiệu Windsor, một cây đàn concertina bằng gỗ hồng sắc có phần xếp bọc da, một chiếc kèn harmonica, một ống sáo kazoo, một bộ gõ dàn nhạc ba quãng tám, một chiếc kèn cor của Pháp, và một giá dây chuông.
Từ mục âm nhạc, anh chuyển đến phần đồ chơi và đặt hàng một chiếc đàn dây đồ chơi, bộ đồ chơi Hopity, bộ tennis trong nhà, trò chơi Chuông Đinh Đoong, bộ tiddledywink(2), bộ bàn cờ kết hợp, bao gồm ao cá, cờ tướng và domino.
(2) Trò chơi bật các quân tròn, dẹt vào chén.
Kiểm lại số lượng đơn đặt hàng xong, Alex bước từ bàn làm việc ra tủ rượu. Tuy nhiên ngay cả khi tự rót cho mình một ly brandy, anh biết mình luôn quá mức sẵn sàng dành tiền cho cô. Thực ra, anh không thể nhớ đã bao lâu rồi mình mới có nhiều niềm vui đến vậy. Một nụ cười từ Annie – chỉ một thôi – sẽ thừa bù đắp cho những phí tổn.