Cô nhíu đôi lông mày cong thanh mảnh lại, rõ là lúng túng không chỉ vì câu hỏi của anh, mà còn vì sự thật là anh đang chờ đợi câu trả lời. Alex thở dài. Kiên nhẫn chưa bao giờ là một trong những ưu điểm của anh, nhưng từ khi cưới Annie, anh bắt đầu thấy rằng kiên nhẫn là đức tính mình cần phải có. Trong mười bốn năm, cô đã bị ép tuân theo các luật lệ nghiêm khắc, đó là không bao giờ được tạo ra bất cứ âm thanh gì hoặc cố giao tiếp. Công bằng mà nói thì anh không thể mong cô sẽ thay đổi trong một sớm một chiều.
“Trả lời anh đi, Annie, tốt nhất có thể. Sẽ không ai ở đây phạt em đâu, anh hứa đấy.”
Trông cô chẳng có vẻ gì là chắc chắn. Anh ghét phải ép cô, nhưng anh biết hoặc là ép cô hoặc là cứ để cô tiếp tục thế này.
“Em đang tìm gì vậy?”, anh hỏi lại, giả nét mặt nghiêm khắc mà anh hy vọng có thể khuyến khích cô trả lời nhưng không làm cô khϊếp vía.
Cô lo lắng bứt bứt phần trên chiếc váy ngủ, hành động này đã kéo sự chú ý của anh từ mặt xuống ngực cô. Cảnh tượng trước mắt khiến anh nghiến chặt răng và dứt ánh nhìn trở lại mắt cô. Lạ đến không ngờ là, cô dường như hoàn toàn không biết rằng mối quan tâm của anh đã đi lạc trong giây lát.
Sau những gì Douglas làm với cô, anh thấy độ ngây thơ của cô còn hơn cả mức hơi khó tin. Nhưng anh đang nhìn mọi thứ từ quan điểm của mình, không phải của cô. Rõ ràng là, cuộc tấn công cô đầy bạo lực của Douglas chỉ có thế, bạo lực. Không ve vãn dạo đầu hay hấp dẫn, chỉ có nỗi khϊếp đảm và sự đau đớn, những thứ đã dạy cô phải đề phòng đàn ông, nhưng cũng để lại cho cô một ít, nếu có, hiểu biết về kɧoáı ©ảʍ xá© ŧᏂịŧ và thứ gì dẫn đến nó.
Chằm chằm nhìn cô, Alex cảm thấy mình giống như con sói trong truyện ngụ ngôn đang lén nhìn một chú cừu non bất lực.
Suy nghĩ của anh được đưa nhanh về thực tại bằng cử động trên môi Annie, cử động mà, vì trạng thái mơ màng của anh, anh suýt thì bỏ lỡ. Tập trung chú ý vào miệng cô, anh nói, “Nói lại đi, Annie. Chậm thôi để anh hiểu được em. Anh e là mình không được suýt soát giỏi đọc môi bằng em”.
Cô lo lắng liếc nhìn bà Maddy. Rồi cô mấp máy lại câu trả lời. Không đọc được môi cô, tim anh hơi chùng xuống. Việc này đang không dễ như anh hy vọng. Khả năng đọc môi dường như đến với cô một cách rất tự nhiên, nhưng với anh, đó gần như là một thắng lợi bất khả thi. Cô nói lại những từ đó, lần này cử động môi và lưỡi tăng quá mức. Anh vẫn hoàn toàn mơ hồ.
“Em đã bao giờ nhìn người ta chơi trò đố chữ chưa?”, anh hỏi.
Cô nghĩ một lúc, rồi gật đầu với vẻ ngập ngừng hiển hiện. Alex đoán là cô biết về các trò chơi trong nhà bằng cách lén nhìn bố mẹ khi họ có khách tới. Rõ ràng, đây lại là một hoạt động bị cấm nữa ở nhà Trimble, và cô sẽ phải lãnh phạt nếu bị bắt gặp.
“Tốt. Vậy hãy diễn tả những từ em đang cố nói đi. Cho anh vài gợi ý.”
Cái cau mày làm trán xếp nếp lại, cô trân trân nhìn một lúc vào không trung đầy trầm tư. Rồi cô trở nên tươi tỉnh và giơ bàn tay nhỏ bé lên, tạo một vòng tròn bằng ngón cái và ngón trỏ.
“Vòng tay!”, Alex thử nói. “Em đang tìm một chiếc vòng tay?”
Cô lắc đầu. Tiếp tục tạo hình tròn, cô lấy một ngón tay vạch ra hình thù vật đó, nó thu hút sự chú ý của Alex rằng nó có hình trái xoan hơn là hình tròn. Alex gãi cằm. “Mặt dây chuyền?”
Cô bĩu môi ra và trợn mắt lên, rõ là chán nản vì sự ngốc nghếch của anh. Mừng khi cô dám thể hiện sự khó chịu với mình, dù theo một cách rất nhẹ nhàng, anh cười khùng khục. “Anh biết mình chậm hiểu. Kiên nhẫn với anh, hửm? Nói cho cùng thì, chúng ta cũng chỉ mới bắt đầu, và nếu không có lý do gì nữa, thì chúng ta đang vui chơi. Chúng ta làm được mà. Chỉ cần luyện tập một chút thôi.”
“Dây chuyền l*иg ảnh!”, bà Maddy gợi ý. Annie lại lắc đầu. Rồi, trông cực kỳ đáng yêu với mái tóc sậm rối bời và nét cáu kỉnh trên gương mặt, cô đặt hai tay lên hông. Sau một giây cắn nhẹ trong môi, dường như một cảm hứng bất chợt nảy đến. Bước lùi khỏi Alex để có thêm không gian, cô diễn màn giả vờ nắm thứ gì đó trong tay thật hoàn hảo. Khi anh gật đầu rằng đã hiểu, cô giả bộ đập nhẹ vật đó vào một bề mặt tưởng tượng, rồi làm nó vỡ đôi.
Cái gì đó trong những điệu bộ này dường như rất quen, và Alex biết rằng mình phải nhận ra chúng. Trước cái nhìn trống rỗng của anh, Annie thở dài. Rồi cô luồn hai bàn tay xuống dưới cánh tay và bắt đầu vỗ hai khuỷu tay.
Alex không biết cô đang làm cái khỉ gì nhưng muốn cổ vũ cô, anh hét lớn, “Rất tốt, Annie. Có chí khí.”
Nụ cười mỉm của cô rõ nét hơn, tạo thành lúm đồng tiền trên hai má cho đến tận giờ phút này anh đã không nhận ra chúng tôi ở đó. Rồi, vươn cổ ra và khẽ khuỵu hai gối, cô bắt đầu đi thành vòng tròn, khuỷu tay vẫn vỗ.
Phấn khích đến gần như hét lên, Alex nói, “Con gà!”.
Cô gật đầu dứt khoát.
“Một con gà, vυ" Maddy ơi! Cô ấy đang kiếm một con gà!” Bối rối ra mặt, bà quản gia mập ú gật đầu. “Tất nhiên. Một con gà. Sao mà tôi không nghĩ ra chứ.”
Annie lắc đầu nguây nguẩy. “Không phải gà”, Alex sửa lại. Cô giơ bàn tay lên và lấy ngón cái và ngón trỏ tạo một vòng tròn nữa.
“Trứng!”, vυ" Maddy gần như thét lên. “Làm vỡ trứng! Đúng rồi!” Bà vỗ tay. “Đó là điều con bé đang làm, cậu Alex ơi, làm vỡ một quả trứng đang nở!”
Annie gật đầu đầy hào hứng, rồi để hai tay lên eo mình, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên phần bụng nhô cao một cách đầy che chở.
“Một quả trứng á?” Alex ném cái nhìn thật lúng túng vào bà Maddy. “Một quả trứng hả, Annie? Trên giường em á?” Cô gật đầu tiếp.
“Anh hiểu rồi”, Alex nói, chỉ là, tất nhiên, anh đâu hiểu mô tê gì.
Sự bối rối của anh chắc phải thể hiện rõ trên mặt vì Annie chỉ vào bụng mình, rồi lấy ngón tay tạo hình quả trứng và quét từ eo cô xuống dưới sàn.
“Lạy Đức Mẹ linh thiêng, xin hãy cầu nguyện cho chúng con.”
Alex quay sang hoang mang nhìn bà Maddy. “Tôi không hiểu.”
Bà Maddy trông thoáng kinh sợ. “Một quả trứng, cậu không hiểu sao? Đứa bé! Con bé nghĩ... ôi, lạy Chúa. Con bé nghĩ mình sắp đẻ trứng!”
“Cái gì?”
Trước vẻ thất kinh của Alex, mắt Annie còn trợn tròn hơn bình thường, rồi cô lùi lại một bước. Chật vật lấy lại điềm tĩnh, thật là một nhiệm vụ khó khăn, Alex đưa mắt về phía chiếc giường. Nhớ lại đã thấy cô cẩn thận nhường nào khi tìm kiếm trong bộ đồ giường, anh nhắm chặt mắt lại.
“Ôi, trời”, bà Maddy khẽ nhắc lại. “Con bé tội nghiệp.”
Alex mở mắt ra rồi hít mạnh lấy một hơi cho khoan khoái. “Nào, vυ" Maddy. Chẳng ích gì khi làm chuyện bé xé ra to đâu. Annie không phải thiếu nữ đầu tiên chạm mốc trưởng thành mà không có hiểu biết rõ ràng về các chức năng sinh lý cụ thể. Giải quyết chuyện mù kiến thức này là một việc đơn giản. Cô ấy đọc môi rất tốt.”
“Một việc đơn giản, đúng thế.”
Alex mỉm cười và toan rời phòng, vỗ vào tay bà Maddy lúc anh đi qua. “Sau khi hai người, hai phụ nữ, chuyện trò xong, hãy xuống dùng bữa sáng cùng tôi nhé.”
Bà Maddy túm lấy tay áo anh và làm anh quay vòng rồi dừng lại. “Ôi không, đừng, cậu ơi! Đây là chuyện bé phải chăm non của cậu, không phải của tôi.”
Alex lại vỗ vào cánh tay bà. “Thôi nào, vυ" Maddy. Đừng có là một kẻ nhát gan chứ. Nếu tôi có thể giải thích cho cô ấy thì vυ" biết là tôi sẽ làm mà. Nhưng vấn đề là chuyện tự nhiên này thật quá tế nhị và một người đàn ông thì không thể xử lý được.”
Bà Maddy phóng cho anh cái nhìn chắc chắn có thể nghiền tan sỏi đá. “Cậu là chồng cô gái này, và vì thế đây là nhiệm vụ của cậu, không phải của tôi. Nếu cậu nhớ, tôi đâu có lấy chồng. Điều tôi biết về mấy thứ đó chỉ đủ nhét vào cái đê khâu thôi.”
“Vυ" chắc chắn phải nắm được những kiến thức sơ đẳng.”
“Kiến thức sơ đẳng á? Ra khỏi phòng đi và tôi sẽ giải quyết vấn đề này bằng cách tìm quả trứng trong đống ga gối, nhớ lời tôi đấy.”