Giai Điệu Của Annie

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Annie - một cô gái bị tất thảy mọi người coi là loạn trí sau một trận ốm lúc nhỏ. Cô lớn lên xinh đẹp như một bông hoa rừng nhưng bị mọi người xa lánh, cha mẹ coi như nỗi hổ thẹn của gia đình. Bất hạn …
Xem Thêm

Như Alex đã hướng dẫn từ trước, bà quản gia đột nhiên ngước lên từ đống đồ và gọi lớn, “Annie!”.

Alex suýt reo lên vì phấn khích khi Annie quay sang và dán đôi mắt dò hỏi lên bà quản gia. Giả bộ không có việc gì, bà Maddy mở một hộc tủ khác và bắt đầu gấp lại chỗ quần áo trên cùng. Bà đợi vài phút, cho Annie nhiều thời gian để hướng sự chú ý trở lại ngoài cửa sổ. Rồi bà lại gọi tên cô. Như lần trước, Annie ngoảnh mặt lại.

Cô ấy nghe được. Alex vui sướиɠ đến nỗi gần như không thể kiềm chế nổi mình. Bà Maddy liếc ra cửa, bắt gặp ánh mắt anh qua kẽ hở và nháy mắt đầy ẩn ý. Alex cười rạng rỡ với bà rồi gật đầu. Sau khi đợi vài phút, anh tự mình gọi tên Annie. Trước âm thanh với cao độ thấp hơn của giọng anh, cô chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Anh gọi to hơn một chút. Vẫn không thấy gì. Thử lần thứ ba, bà Maddy hét tên cô, và như trước đó, Annie quay lại ngay.

“Cô ấy nghe thấy vυ"!” Alex tuyên bố khi đẩy tung cửa và sải bước vào phòng. “Là vì vυ" nói to hơn và giọng vυ" ré lên khi gọi cô ấy, tôi nghĩ thế. Vυ" có biết thế là gì không, vυ" Maddy?” Hoàn toàn quên mất bản thân mình trong cơn phấn khích, Alex ôm chầm lấy bà Maddy và cuốn bà quanh phòng theo nhịp hai bốn. “Có ống nghe hỗ trợ, cô ấy có thể nghe được ta nói chuyện với cô ấy. Chúng ta có thể dạy cô ấy chữ cái! Và đọc! Thậm chí có thể là nói. Vυ" Maddy, điều này thật tuyệt vời.”

Thở hổn hển vì không quen vận động, bà Maddy kêu lên, “Dừng ngay, cậu Alex. Trái tim già cỗi này của tôi không chịu nổi điệu nhảy loanh quanh này đâu!”.

Thả người phụ nữ già cả ra, Alex quay sang Annie. Cô đang quan sát anh với vẻ thận trọng thường lệ, đôi mắt xanh biếc đề phòng. Toét miệng cười với cô, Alex khoát một tay qua eo và phong nhã cúi chào. Sau khi đứng thẳng dậy, anh nói, “Tôi có vinh dự được khiêu vũ điệu này không?”.

Cô ngước nhìn anh đăm đăm, rõ là giật mình và hơi ngờ ngợ. Rồi cô lướt nhìn bà Maddy. Khiêu vũ, Alex quả quyết, rõ ràng là một hoạt động bí mật, không thể thoải mái làm ngoài gác mái được.

Quỷ tha ma bắt…

Đầy cương quyết, anh thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nắm lấy tay cô và kéo cô đứng dậy. Trái ngược với ý muốn của cô, điều đó đã được cô thể hiện rõ khi cứ cứng nhắc và vụng về va vấp trong vòng tay anh nhưng anh vẫn cuốn cô vào bước khiêu vũ điệu valse. Quyết rằng mấy ngón chân của mình có thể chịu được sự hành hạ đó và nhiều hơn thế nữa, Alex ngoan cố kéo cô quanh phòng, ánh mắt anh chằm chằm nhìn vào gương mặt đang ngoảnh đi của cô.

“Tôi không nghĩ là con bé muốn khiêu vũ đâu”, vυ" Maddy chỉ ra một cách vô ích.

Alex chỉ mỉm cười rộng hơn. “Cô ấy mê nhảy. Cô ấy đơn giản chỉ là không muốn nhảy với tôi thôi.” Lúc anh nói, Annie ngước lên. Alex nhìn sâu vào đôi mắt hốt hoảng của cô, hết lòng nguyện ước rằng cô có thể nói cho anh biết điều gì đang chạy qua tâm trí cô. Những kí ức về Douglas? Nỗi sợ hãi anh? Nhận rõ sự cứng nhắc của thân thể cô và vóc dáng nhỏ bé của cô, anh cảm giác lương tâm bắt đầu tác động đến mình. Từ từ anh dừng lại, ánh mắt vẫn quấn lấy mắt cô.

“Được rồi, Annie yêu dấu, em thắng trận này. Anh sẽ không ép em phải nhảy với anh nữa.”

Nét nhẹ nhõm lướt qua gương mặt cô rõ như ban ngày làm Alex cười khì. Cô có thể trao anh cái nhìn ngốc nghếch đó đến lúc địa ngục bị bão tuyết bao phủ, và anh sẽ không bao giờ bị sập bẫy đâu. Miễn là anh nhìn xoáy vào cô và nói thật dứt khoát thì cô sẽ hoàn toàn hiểu được anh.

“Nhưng trước khi anh buông em ra, em phải trả giá đấy”, anh dịu dàng nói thêm.

Trước những lời đó, đôi mắt xanh của cô sầm lại, và anh thấy cơ thể cô còn cứng đơ hơn. Ồ, đúng, cô ấy hiểu.

“Nếu em không muốn nhảy cùng anh”, anh nhấn mạnh, “thì nói với anh thế đi”.

Bà Maddy rít một hơi mạnh. “Cậu Alex! Thật xấu hổ quá. Cậu biết cô gái nhỏ bé đáng thương này không thể nói được mà.”

“Ồ, nhưng cô ấy có thể đấy”, anh nói, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Annie. “Và cô ấy sẽ nói, nếu không thì tôi sẽ ôm cô ấy trong tay mình như thế này cả ngày.”

Mắt Annie trố ra. Alex cười toe toét. “Nào, Annie dấu yêu? Từ chối anh hay nhảy cùng anh. Một điều rất đơn giản.”

Miệng cô giãn ra thành một đường chống đối. Cẩn trọng không dùng quá nhiều lực ép, Alex thắt chặt cánh tay mình quanh eo cô và kéo cô khít khao thêm một chút vào mình. Cô hếch cằm lên, hình ảnh của sự thách thức. Anh đáp lại bằng cách ép cô dịch chuyển cùng mình. “Nói thầm với anh đi, Annie thân yêu. Anh biết quá rõ là em có thể mà.”

“Ôi, cậu Alex, thương cảm chút đi!”

Alex chầm chậm cười với đôi mắt lo lắng của Annie. “Nói với anh là không đi, Annie, hoặc là nhảy cùng anh đến tối. Em chọn đi.”

Anh thấy môi cô mím lại. Rồi cô nuốt xuống. Nhìn xuống cô, cuộc vật lộn mà cô đang trải qua, Alex thấy cả thân thể mình căng ra. Trân trân nhìn vào mấy cái cúc áo anh, cuối cùng cô cũng hé môi. Và rồi, nhanh đến nỗi anh suýt bỏ lỡ, cô mấy máy từ, “Không”.

Cảm giác bỏng rát lan vào họng Alex. Qua nét lạnh lùng trên gương mặt cô, anh biết cô ghét anh chút ít vì ép cô làm thế, nhưng anh mặc kệ. Bằng việc thắng trận nhỏ này, anh đã tuyên bố một thắng lợi to lớn cho cả hai người.

Khi anh buông cô ra, cô lảo đảo vì bất ngờ mất điểm tựa. Alex bắt lấy khuỷu tay cô để giữ cô đứng vững. Khi đôi mắt tuyệt đẹp của cô lần nữa bắt gặp ánh mắt anh, anh khẽ chạm đầu ngón tay lên má cô.

“Cảm ơn em”, Alex thì thầm.

Sau khi rời khỏi Annie, Alex giam mình trong thư phòng để cập nhật sổ sách. Công việc này đã choán lấy anh đến tận bữa trưa mà anh phải dùng trên bàn làm việc. Khi hầu gái dọn xong đống ngổn ngang, anh ngả ghế ra ngồi gác chân lên mặt bàn, hai cánh tay đưa vòng ra sau đầu. Đăm chiêu nhìn vào không gian, anh ngẫm nghĩ thêm một vấn đề liên quan đến Annie, một vấn đề mà đến tận giờ này anh vẫn không cho phép mình được cân nhắc quá nhiều.

Một thằng đàn ông có thể tán tỉnh cô gái khiếm thính nhút nhát thế nào nhỉ?

Anh để mình có vài phút nghĩ lại cảm giác khiêu vũ cùng cô trên gác mái hôm qua, và anh biết, chắc chắn rằng anh lại muốn có cô trong vòng tay mình. Thật đơn giản và cũng thật rắc rối như thế đó. Thách thức sẽ là dụ dỗ được Annie trở lại vòng ôm của anh. Xét đoán qua phản ứng của cô với điệu valse sáng hôm đó thì cô sẽ không phải là người nhiệt tình với bất cứ kiểu gần gũi thể xác nào.

Thường thì, Alex chắc hẳn sẽ bắt đầu mọi chuyện theo cách thông thường, nhưng tiến thẳng đến sẽ không hiệu quả với Annie, và anh biết điều này. Thứ nhất, cô hoảng sợ anh sau những gì Douglas đã làm với cô, và điều này rất dễ hiểu. Thứ hai, cuộc sống của cô cho đến lúc này vẫn chưa sẵn sàng để cởi mở. Bố mẹ cô đã rất thấu đáo trong việc giữ Annie và căn bệnh của cô khuất nẻo trong cuộc sống của họ đến độ họ đồng thời đã làm cô trở nên cảnh giác và hay giữ kẽ.

Quyến rũ là mục đích cuối cùng của anh. Câu hỏi là, anh nên bắt đầu nó như thế nào? Vài phút trôi qua, trong suốt thời gian đó, anh hình thành và loại bỏ khá nhiều ý tưởng. Rồi anh chậm rãi mỉm cười. Đàn ông quyến rũ một người phụ nữ bất kỳ như thế nào? Anh sẽ dụ dỗ cô, tất nhiên, bằng thứ anh biết cô không thể cưỡng lại.

Chiều hôm đó khi bà Maddy xuống dưới để giám sát hầu gái làm việc nhà, Annie lê bước sau bà như thường lệ trong hơn một tuần qua, điểm khác biệt duy nhất là hôm nay có người quan sát cô. Lúc thấy vợ mình ở dưới nhà, anh nghỉ việc ở thư phòng, cẩn thận để cửa hé mở.

Ngồi lên chiếc ghế yêu thích của mình, Alex dựng đứng chiếc nồi lấy từ bếp ra. Kẹp chặt giữa hai đầu gối, anh bắt đầu gõ mạnh chiếc thìa kim loại to bản vào đáy nồi. Âm thanh phát ra inh ỏi đến mức gọi được cả người chết sống dậy. Không hài lòng với cao độ, anh đặt lại nồi đến khi gõ phát ra tiếng ping cao vυ"t. Đã báo trước với vυ" Maddy, đám hầu gái và ông Frederick, Alex biết không ai trong số họ sẽ tìm xem nguồn âm thanh ở đâu. Chỉ có một người sẽ đến... nếu cô ấy nghe được tiếng ồn này.

Thêm Bình Luận