Giai Điệu Của Annie

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Annie - một cô gái bị tất thảy mọi người coi là loạn trí sau một trận ốm lúc nhỏ. Cô lớn lên xinh đẹp như một bông hoa rừng nhưng bị mọi người xa lánh, cha mẹ coi như nỗi hổ thẹn của gia đình. Bất hạn …
Xem Thêm

Alex chợt nhận ra rằng trông anh phải tức cười đến thế nào. Một người đàn ông trưởng thành, nhón chân nhảy quanh như một phụ nữ bị kích động thái quá. Quần dài lửng lơ quanh đầu gối. Quần đùi bay phần phật. Con chuột lủng lẳng một bên tay. Dù không muốn nhưng anh cũng cười khùng khục. Cúi xuống thả con vật bị bắt giữ ra, anh lắc đầu.

“Này cô nương tươi trẻ, em sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời anh đấy.”

Trong tay mình, Annie phát ra thứ âm thanh chỉ thể là tiếng cười rúc rích bị nén lại. Alex cài lại cúc quần và thắt dây lưng. “Em thấy buồn cười đúng không?” Chụm ngón cái và ngón trỏ còn cách nhau suýt soát một li, anh toe toét cười và nói, “Anh bạn bé nhỏ của em còn ngần này nữa thôi là gặp được đấng tạo hóa ra nó rồi”. Hẩy nhẹ mũi ủng lên một mảnh chén, anh nói, “Nhờ có anh chàng này, anh nghĩ tiệc trà của chúng ta kết thúc rồi.”

Cô khẽ cúi người để vỗ nhẹ vào gấu chiếc váy dài quét sàn của mình, xác định vị trí con chuột hiện đã trú ẩn vào chân cô rồi cô khum hai tay nâng nó lên. Ruột gan Alex nhộn nhạo lúc cô hôn cái đầu nhỏ bé của con vật gặm nhấm rồi đưa nó lên má. Cứ như biết mình cận kề cái chết đến thế nào, con vật cuộn lại thành quả bóng nhỏ run rẩy. Annie tiếp tục hôn con chuột, lấy ngón tay vuốt ve rồi đặt nó lên sàn, xua nó đến chỗ an toàn bằng cái vỗ nhè nhẹ vào mông nó.

Giây phút cô đứng dậy rồi nhìn vào ánh mắt của anh, nụ cười trên môi cô tan biến. Cô bối rối mân mê mấy chiếc cúc áo trên. Rồi vặn vẹo ngón tay và bẻ khấc. Anh tự hỏi liệu cảm giác có dễ chịu khi người ta chẳng thể nghe thấy tiếng răng rắc nho nhỏ ấy không. Xét qua nét căng thẳng của cô, anh nghĩ là không.

Anh thở dài và kết luận rằng một vòng xoay trên sàn nhảy là không đủ thấm nhuần niềm tin vào một cô gái luôn luôn cảnh giác. Không phải anh trông đợi những phép màu, nhưng anh hy vọng sẽ thấy ít nỗi sợ hãi hơn trong đôi mắt kia.

Anh giắt áo xong rồi ngồi xổm xuống dọn đống ngổn ngang mình vừa bày ra. Giữ một khoảng cách an toàn, Annie quỳ xuống hỗ trợ anh. Khi cả hai tình cờ nhặt cùng một mảnh chén vỡ, cô rụt nhanh tay lại cứ như sợ anh sẽ tóm lấy. Alex gắng hết sức để không nghĩ quá chủ quan. Giành được lòng tin nơi cô sẽ mất khá nhiều thời gian.

Biết rõ rằng điệu nhạc ma thuật đã bị vỡ tan như chiếc chén không thể ghép lành, anh bị ngộp đầy trong nỗi buồn thảm sâu sắc nhưng cố đẩy nó đi. Không có lý do gì để buồn. Không hề có. Điệu valse có thể đã kết thúc, nhưng cuộc đời của Annie vừa mới bắt đầu. Nếu đây là điều cuối cùng anh làm, anh sẽ hết lòng vì nó.

Biết Alex đang nhìn mình chằm chằm và nỗi lo sợ cứ tăng theo từng giây, Annie giả bộ lãng quên mọi thứ, trừ những mảnh chén vỡ cô đang nhặt và chất chồng trên tay mình. Ngốc, quá ngốc. Đáng ra ngay từ đầu cô không bao giờ nên lẻn lên gác mái nhà anh. Ban đầu, cô đã biết việc mình biến mất làm anh và bà Maddy lo lắng. Nếu khôn ngoan một chút thì cô đã ngờ rằng cuối cùng anh sẽ tìm ra cô đã đi đâu.

Giờ anh đã biết sự thật về cô, và anh chắc sẽ gửi cô đến cái nơi kinh khủng mà mẹ luôn cảnh báo – nơi những đứa con gái như cô bị nhốt trong những căn phòng nhỏ xíu và chỉ được cho ăn thứ cháo đầy sâu bọ. Chẳng những cô sẽ không bao giờ được phép ra ngoài nữa mà mẹ còn nói rằng những người ở đó rất ác độc, ác độc khủng khϊếp.

Cục nghẹn dâng lên cổ, lệ bỏng rát hai mắt. Cô đổ đống mảnh vỡ lên bàn rồi phủi sạch tay, tránh ánh nhìn của Alex. Giá mà anh rời đi. Cô sẽ mặc lại quần áo của mình và gỡ tóc xuống. Biết đâu, nếu cô thật ngoan và không bao giờ quay lại đây nữa thì anh sẽ quên tất cả những gì đã thấy và sẽ không mách cha.

Cô khẽ giật mình khi đột nhiên anh nắm chặt cằm và ép cô nhìn anh. Annie chớp mắt, nhưng vô ích. Lệ chẳng đi đâu được ngoài tuôn ra, nước mắt trào lên mi rồi chảy xuống hai má.

“Này…”

Cô tưởng tượng giọng anh, trầm và xen lẫn chút quở trách nhẹ nhàng. Vì lý do nào đó, lời nói của anh càng làm cô muốn khóc nhiều hơn nữa. Bằng những đầu ngón tay thô cứng như da thuộc của mình, anh lau lệ ướt nhòe trên má cô. Một bên khóe môi anh khẽ nhấc lên khi anh cười méo miệng.

“Đừng sợ, Annie yêu dấu. Mọi thứ sẽ ổn mà. Anh hứa với em đấy.”

Anh nói thì thật dễ. Anh đâu phải là người không chừng sẽ phải ăn sâu bọ. Bị ánh mắt xuyên thấu của anh làm rối trí, cô cụp hàng mi xuống. Đáp lại, anh nắm cằm cô chặt hơn và khẽ lắc. Giật mình, cô lại nhìn vào anh.

“Tin tưởng vào anh”, anh nói thật chậm. “Em có biết từ đó không, tin tưởng? Nó có nghĩa là anh muốn em tin anh là bạn em. Em cố làm thế, được không?”

Annie trao anh cái nhìn đờ đẫn mà cô đã trở nên điêu luyện sau mười bốn năm luyện tập. Anh mỉm cười rõ hơn. “Em không lừa được anh đâu. Anh biết tỏng là em hiểu những gì anh đang nói.”

Nói rồi, anh buông cô ra và đứng lên. Không chắc phải làm gì, Annie vẫn cúi mình dưới chân anh. Cuối cùng cũng thu được can đảm ngước nhìn anh, cô thấy anh đang mỉm cười, tay chìa ra phía cô. “Nào, xuống thôi em. Vυ" Maddy sẽ không tin vào mắt mình cho mà xem.”

Tim Annie bắt đầu loạn nhịp. Cô cuống lên quét mắt nhìn bộ y phục đang để gấp trên ghế bập bênh của mình. Anh dõi theo ánh mắt cô, rồi cười và lắc đầu. “Em cứ thế này thôi, nào.” Khi cô không nhúc nhích làm theo lời mình, anh cúi xuống nắm cánh tay cô và kéo cô lên. “Anh sẽ cho hầu gái lên lấy đồ cho em”, anh cam đoan. “Ngoại trừ anh chàng chuột, tất nhiên. Anh e là cậu ấy phải ở đây thôi.”

Cô ném cái liếc bồn chồn vào bóng tối. Khi cô nhìn anh trở lại, Alex nói, “Anh sẽ ra lệnh nghiêm khắc rằng không một người bạn nhỏ nào của em bị đau, anh hứa đấy. Vậy nên đừng lo lắng nữa. Tuy nhiên, với lũ nhện thì anh không nói thế được”. Làm theo cô, anh chăm chú nhìn bóng tối đã lấn lên hai người. “Mai hoặc ngày kia, anh sẽ cho cả đội gia nhân lên. Nếu em muốn dành thì giờ ở đây thì anh muốn từng li của nơi này phải được sạch bong. Hiện giờ, nó không an toàn tẹo nào.”

Sự căng cứng đột ngột của cô kéo ánh nhìn của anh trở lại.

“Đừng lo, Annie à. Bọn họ sẽ để mọi thứ nguyên xi. Chỉ là không còn bụi bặm và mạng nhện thôi.”

Sẽ không có thứ gì nguyên xi cả. Annie cố giằng tay ra khỏi cái nắm chặt của anh. Anh không chỉ muốn cô đi xuống mặc y thế này, mà còn định cho cả một đống người lên đây? Tất cả bọn họ sẽ thấy chốn bí mật của cô. Tất cả bọn họ!

“Nào, Annie.”

Không chịu nhận câu trả lời không, anh cương quyết kéo cô theo sau. Khi ánh sáng từ giếng trời bắt đầu nhạt nhòa và bóng tối u ám vây quanh dày đặc hơn, nỗi khϊếp hãi của Annie cũng theo đó tăng lên. Cô không thể xuống thế này được. Và bằng cách nào đó, cô cũng phải ngăn không cho anh đưa người lên đây. Những trò cô chơi trên gác mái này là một bí mật. Mẹ nói chúng phải được giữ bí mật. Nếu người ta phát giác, cô sẽ bị dẫn đi.

Lúc hai người ra đến cửa gác mái, nỗi sợ hãi của Annie đã leo thang thành cơn khϊếp đảm tột độ. Cô đang run lên dữ dội và cô chắc Alex có thể cảm thấy được. Thế mà, anh vẫn kéo cửa mở và lôi cô ra bậc cầu thang nhỏ hẹp.

Alex đấm rầm rầm vào cửa trước nhà Trimble với một lực làm khung cửa rung chuyển. Anh nghe tiếng bước chân nhốn nháo chạy ra để trả lời lệnh triệu tập của mình, và ngay lúc cửa mở rộng, anh lách vào nhà, suýt nữa làm gã quản gia giật mình ngã nhào ra sàn.

“Ông James đâu?”, anh gầm lên.

Nắm chặt lấy ve áo mình, tên gia nhân nhún vai cho thẳng thớm áo khoác ngoài. “Cầu xin ngài thứ lỗi, nhưng...”

“Thôi khỏi. Tôi sẽ tự tìm ông ta.”

Theo linh cảm, Alex sải bước thẳng đến phòng khách, nghĩ rằng, vào giờ này, bố mẹ Annie có thể ở đó. Anh thấy phòng trống không. Từ đây anh bước dọc hành lang đầy chủ tâm và bắt đầu đẩy mạnh các cửa phòng. Anh thấy thư phòng của ông James, phòng sinh hoạt chung, phòng giải trí và phòng sách đều không có ai. Tới cuối hành lang, anh tiến đến mấy ô cửa gỗ gụ. Lấy vai huých mở, anh xông vào phòng ăn và làm hai ông bà thông gia đang dùng bữa tối trên bàn không khỏi ngạc nhiên.

Thêm Bình Luận