Giai Điệu Của Annie

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Annie - một cô gái bị tất thảy mọi người coi là loạn trí sau một trận ốm lúc nhỏ. Cô lớn lên xinh đẹp như một bông hoa rừng nhưng bị mọi người xa lánh, cha mẹ coi như nỗi hổ thẹn của gia đình. Bất hạn …
Xem Thêm

Xa mặt cách lòng, như tục ngữ có nói.

Trước đây Annie có lần thấy ngôi nhà đá có mái bằng đá phiến này từ xa, nhưng kích thước của nó làm cô sợ nên không bao giờ dám liều lĩnh đến quá gần. In hình lên tấm phông nền là cánh rừng xanh ngắt, ngôi nhà sừng sững với bốn tầng, tính cả gác mái, trên đỉnh gò đất đầy cỏ đan chéo với những hàng rào trắng. Vẻ ngoài trông bớt đi vẻ uy nghiêm nhờ rất nhiều những nét trang trí màu trắng: Mái hè có cột chống với một ban công lơ lửng nhô ra, lật chớp ở mọi cửa sổ, và những vòng xoắn gỗ, kiểu cách mà Annie chưa từng được thấy.

Những bức tường bằng đá chân trắng bao quanh vườn trước, lối xe vào được đánh dấu bằng những cột đá đinh trắng có lắp đèn nhô ra. Đèn, lắp trên mọi thứ. Với Annie, điều này hoàn toàn điên rồ. Đèn ở ngoài? Khi phải đi ra ngoài lúc trời tối, cha chỉ việc xách theo một ngọn đèn.

Khi xe ngựa lắc lư, xóc nhẹ dọc đường vào, Annie trân trối nhìn ngôi nhà qua làn nước mắt mờ mờ, nỗi kinh hoàng nhân lên. Cha mẹ đã để cô đi... Tàn nhẫn như một lưỡi dao, ý nghĩ cứ xuyên qua não cô, cắt thành từng lát. Chắc họ không còn yêu cô nữa. Vì mình đang béo lên, cô đoán vậy. Nên họ mới cho cô đi xa. Đến với người đàn ông này, trong số tất cả những người khác.

Ôi Chúa ơi... Annie nuốt nhanh vào rồi nín thở, khϊếp sợ rằng chẳng may mình phát ra tiếng động. Kẻ lạ kia có dây da của cha. Nó đang nằm đây, ngay trong tầm với, trên ghế bên cạnh anh ta. Chỉ cần một động thái sai lầm, chắc chắn cô sẽ lãnh đòn.

Cô biết đây không phải gã đàn ông đã làm cô đau hồi ở ngọn thác. Lúc anh đứng dưới phòng chờ, cô đã thấy rõ mặt anh ta hơn. Những nếp nhăn nhỏ xíu rẽ ra từ khóe đôi mắt kẹo bơ với hàng mi thật dày cho thấy người này lớn hơn gã kia một vài tuổi. Và cô nghĩ những nét chói ngời trên gương mặt cũng có phần góc cạnh hơn. Nhưng mặt khác điểm dị biệt rất nhỏ nên gần như không nhận ra được. Cũng màu tóc hung đỏ nhiều sọc vàng. Cũng sống mũi thẳng, nhô ra giữa hai vệt lông mày nâu vàng, một sự bù đắp hoàn hảo cho đôi gò má cao và quai hàm vuông vức của anh ta.

Nét giống nhau quá rõ nét nên không thể là trùng hợp ngẫu nhiên được, đây là điều chắc chắn. Trừ khác nhau về tuổi tác còn lại anh ta giống gã kia như hai kẻ song sinh. Như vậy có nghĩa họ là bà con gần gũi, thậm chí có thể là anh em. Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm gan ruột cô cồn cào.

Anh em... Annie nghĩ rằng anh em có thể rất giống chị em, sống dưới một mái nhà và có nhiều điểm giống nhau, không chỉ ở vẻ bề ngoài mà còn ở những điểm khác nữa. Nếu một người tốt thì người kia có thể cũng tốt. Nếu một người xấu xa thì người kia chắc cũng chẳng khác gì.

Annie biết sự thật là người đàn ông này có một người bà con gần, có thể là em trai, một kẻ vô cùng ác độc. Điều đó làm cô khϊếp vía. Để trấn an bản thân, cô không ngừng nhắc mình rằng nếu muốn thì anh ta đã làm cô đau rồi. Và cho đến giờ, vẫn không. Nhưng thế không có nghĩa là anh ta sẽ không nếu có hứng.

Xe ngựa tròng trành rồi dừng hẳn. Tràn ngập nỗi kinh hoàng, cô chòng chọc nhìn tòa nhà, lại bị tác động mạnh vì một ý nghĩa khác nữa. Gã trai kia, kẻ ở thác nước, rất có thể đang ở đây. Chờ cô, biết đâu đấy.

Trái tim Annie chao đảo trong khϊếp sợ, cô dáo dác nhìn quanh, cố tìm bất cứ đường nào có thể trốn thoát. Dù có ra sao, cô cũng sẽ không vào trong ngôi nhà đó.

Như thể biết cô đang nghĩ gì, người đàn ông lạ thít chặt cánh tay quanh cô. Tất cả những gì Annie có thể làm là không hét lên, và cô bắt đầu run rẩy khiến hàm răng lập cập va vào nhau. Cô không nghe được âm thanh đó. Nhưng cô đoán anh ta có thể. Nếu thế, anh ta sẽ biết cô sợ mình đến mức nào. Những kẻ chuyên hϊếp đáp luôn xấu xa hơn khi nghĩ rằng cô sợ hãi.

Nắm chặt lấy hai cổ tay cô, người đàn ông bó một tay túm lấy dải dây da rồi mở cửa xe. Trước khi Annie đoán được anh ta định làm gì thì anh ta đã nhét dải dây vào túi, kéo cô vào ngực rồi xuống xe. Bị siết trong vòng tay anh ta, hai chân cô lủng lẳng một cách vô dụng cách mặt đất đến vài phân.

Cô nghĩ đến việc đá cho kẻ này một đòn chí mạng nữa vào cẳng chân hoặc lại đập mạnh đầu vào miệng, nhưng rồi cô vội xua đi ý nghĩ đó. Giờ đã có cô ở đây, chẳng ai biết rằng anh ra đã làm gì nếu bị cô chọc cho phát điên.

Như thể cô nặng không hơn con búp bê vải nhồi lông ngỗng, anh ta nhấc cô qua dãy bậc thềm dẫn vào nhà. Sau đó, không hề nới lỏng tay, bằng cách nào đó anh ta mở được và đẩy tung cửa ra. Sải ba bước dài tới lối vào hành lang, anh ta dừng lại rồi đặt chân cô xuống sàn. Vì vẫn giữ bằng một cánh tay khóa chặt quanh sườn, Annie không nghĩ đến việc cố chạy. Kể cả nếu xoay sở trốn được thì cô có thể đi đâu? Anh ta sẽ tìm được nếu cô về nhà.

Ngôi nhà lớn hơn nhìn từ ngoài vào. Lớn hơn rất nhiều. Ván ốc gỗ sồi tô điểm cho những mặt tường dưới ở lối vào hành lang, bên trên nổi lên bức bích họa được vẽ với những sắc màu buổi chớm thu. Giữa chừng đến cuối hành lang đối diện, cây cầu thang gỗ sồi bóng loáng uốn lượn từ sàn nhà lát gạch màu hung đỏ lên đến đầu cầu thang tầng hai và tầng ba.

Vì khϊếp sợ, Annie chỉ dán mắt vào bức tranh tường. Những chiếc lá lìa cây và con suối nhỏ lững lờ chảy mòn xuyên qua cánh rừng dương trông y như thật. Tâm điểm bức họa là một chú ngựa đen đang chồm lên, trông giống mấy con cô thấy ngoài đồng cỏ, hai chân trước đạp lên không trung, bộ bờm lộng lẫy được gió thổi tung, đuôi vẩy phất phơ.

Chưa bao giờ cô thấy thứ gì đẹp đến thế. Sống trong căn nhà này, chắc chẳng khi nào thấy chán chường vì mưa đông hay cảm giác ánh nắng xuyên vào tận trong nhà. Nhìn lên bức tranh, cô gần như có thể cảm nhận được một làn gió ấm phả nhẹ lên đôi má.

Giật mình, cô nhận ra luồng ấm áp mình cảm nhận được chính là từ hơi thở của người đàn ông lạ. Anh ta đã nghếch sang để quan sát biểu cảm của cô với niềm kiêu hãnh không thể lẫn.

“Chà, em thích nó không?”

Một lúc lâu, Annie nhìn chằm chằm vào gương mặt ngăm đen của anh ta, thấy rõ chiều cao và đôi vai sải rộng. Rồi rùng mình, cô giật ánh nhìn khỏi anh ta, kiềm chế một làn sóng cồn cào hoảng loạn tiếp theo.

Sức rung nơi vòm ngực kia cho cô biết anh ta lại đang nói và dựa vào lực rung cô đoán là đang gọi ai đó. Giống mấy con sóc chuột từ lỗ chui ra, ông quản nô và vài gia nhân mặc đồng phục xuất hiện từ các cánh cửa dọc hành lang. Khi thấy Annie, họ lịch sự cúi đầu rồi lại rút lui.

Ngay sau đó, một phụ nữ to béo mặc váy đen xuất hiện trên đầu cầu thang lầu hai. Annie chưa bao giờ thấy ai giống người này. Như một con quạ đen khổng lồ, bà ta sà xuống từ chiếc cầu thang xoắn. Khi xuống đến tầng trệt và đi về phía họ, bà ta dang hai tay với điệu bộ nghênh đón.

Annie há hốc miệng nhìn. Nét vui vẻ duy nhất của người phụ nữ này là phần chóp chiếc mũi khoằm đỏ như táo chín. Bà ta cột mái tóc màu lam pha xám chặt đến nỗi kéo cả da đầu lại thành một búi tóc trên bộ gáy mập mạp, khiến bà ta trông như thể bị lé mắt.

“Vậy đây là Annie bé nhỏ của chúng ta”, bà ta nói miệng cười toe toét, khoe ra chiếc răng cửa sâu đen. Đá mắt về phía người đàn ông, bà ta thêm vào, “Trời ơi, trời ơi. Mái tóc cô bé rối tung lên cả, ngài Montgomery à. Mẹ nó không buồn chải chuốt cho nó sao?”.

Annie không thấy được mặt người đàn ông nên không biết anh ta trả lời gì, nhưng cô cảm nhận được độ rung của giọng anh ta gõ nhẹ qua bả vai mình. Ngài Montgomery, người đàn bà kia gọi anh ta như vậy. Cô lưu giữ cái tên này vào trí nhớ.

Người đàn bà này mỉm cười với điều anh ta nói với mình. “À, vâng, không vấn đề gì. Tôi ngay lập tức giúp cô bé trở lại bình thường”. Hướng sự chú ý về Annie và đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra, bà ta nói, “Ta là cô Perkins, bảo mẫu của con. Chúng ta sẽ cực kỳ hòa hợp, cô và con. Ôi, đúng thế”.

Thêm Bình Luận