Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giải Cứu

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
3

Ba năm trước, tôi gặp một thiếu niên trong trận động đất.

Anh ấy và tôi cùng bị chôn vùi dưới đống đổ nát, để lại một tia sinh mệnh, không biết khi nào cơn dư chấn ập đến chúng tôi sẽ hoàn toàn chế.t.

Kể từ khi thiếu niên phát hiện ra sự tồn tại của tôi, anh ấy đã kiên trì nói chuyện với tôi.

Anh ấy hỏi tôi vết thương có nghiêm trọng không, tuổi tác, họ tên, có bạn trai không.

Xuyên qua một bức tường thấp đã hỏng, chúng tôi không thể nhìn thấy nhau, chúng tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nhau.

Lúc đó tôi thật sự không có tâm tư đáp lại anh ấy, đau đớn, ngột ngạt, đói khát bủa vây khắp người tôi.

Và nỗi tuyệt vọng dần lan tỏa trong lòng tôi.

Sau trận động đất, mẹ và em gái tôi khẩn trương sơ tán theo dòng người, quên mất tôi.

Ngay cả khi tôi nằm cách họ không xa, chân tôi vẫn có thể đi được, nhưng ngực tôi đau đến mức không thể đứng dậy nổi.

Mẹ nhìn rõ tôi.

Nhưng bà ấy chỉ quan tâm đến việc giúp đỡ em gái tôi, tránh ánh mắt của tôi và bỏ đi mà không thèm nhìn lại.

Sau này tôi cố tự an ủi mình.

Phải chăng mẹ tôi đã chấp nhận rằng lúc đó tôi đã vô phương cứu chữa nên chọn đứa em gái chỉ bị thương nhẹ, người sẽ có cơ hội sống sót cao hơn?

Bà ấy nghĩ tôi sắp chế.t rồi.

Vậy là giữa tôi và em gái, tôi đã bị bỏ rơi.

Nhưng tôi biết rất rõ ràng, cái sau mới là đáp án.

Vì từ nhỏ đến lớn.

Mẹ thích em gái hơn.

4

Khi khó khăn như vậy, chính thiếu niên đó đã cứu tôi.

Anh ấy cố hết sức nâng chai nước khoáng trong tay lên mức cao nhất, khàn giọng hỏi tôi: “Nãy giờ em vẫn chưa nói chuyện, có đói bụng không?”

Anh cười: “Tiếc là trên tay anh chỉ có nước và thuốc lá, anh mang cho em một điếu được không?”

Tôi nhìn vào tay anh ấy, bẩn thỉu, nhưng ngón tay thon dài, có thể nhìn ra chủ nhân của bàn tay hẳn là không xấu.

"Anh có biết thời điểm như này một ngụm nước quan trọng biết nhường nào không?" Tôi hỏi.

"Biết." Anh ấy nói: "Nhưng làm sao em biết em không quan trọng chứ?"

Tôi đã trả lời anh ấy trong lòng.

Tôi thì có gì mà quan trọng chứ?

Nếu tôi quan trọng, tại sao ngay cả người mẹ đã sinh ra tôi cũng bỏ rơi tôi.

"Anh nằm đây một mình có thể sẽ chế.t rất nhanh. Nhưng biết em còn sống, anh có thể trụ được lâu hơn một chút." Giọng anh ấy dịu dàng. "Chúng ta làm bạn nhé."

Tôi thực sự là một người rất dễ gạt.

Lúc đó, tôi đã bật khóc.
« Chương TrướcChương Tiếp »