Chương 29: Người được thiên vị nên không sợ hãi

Ánh mắt Mặc Huỳnh xoay chuyển, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt hớn hở của Hoa Cải Ưu, vẻ mặt xuân ý triền miên kia hắn chưa từng nhìn thấy, khóe môi cô không kìm được cong lên, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó nụ cười càng thêm rực rỡ, giống hệt một nữ sinh si tình.

Thật ra tâm ý Hoa Cải Ưu thích thầm Hách Thi Nhiên sao có thể qua được mắt Mặc Huỳnh, nhưng Mặc Huỳnh cũng biết rõ Hách Thi Nhiên chỉ thích Dư Lãnh San, hắn nghĩ chỉ cần bản thân luôn bên cạnh Hoa Cải Ưu, sớm muộn cô ấy cũng sẽ quên Hách Thi Nhiên.

Kết quả, Hách Thi Nhiên lại thành nghiệp chướng của Hoa Cải Ưu, là cái gai trong tim Hoa Cải Ưu, khiến cô đau khổ nhưng lại không kiềm lòng được, mù quáng thích Hách Thi Nhiên, đẩy lùi toàn bộ Mặc Huỳnh và những người đàn ông khác thích cô ra khỏi cửa.

Vốn dĩ tình yêu không phải thứ có thể dùng vật chất cân nhắc, mặc dù Mặc Huỳnh không biết hắn kém Hách Thi Nhiên ở điểm nào. Cũng giống như Hoa Cải Ưu không biết cô kém Lãnh San San ở điểm nào vậy.

Chờ đến khi tan học, Diệp Sơn Tô Dực đứng trên bục giảng dọn dẹp tài liệu dạy học, giấu đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dưới mắt kính.

“Tiểu Ưu! Năn nỉ mà!”

Hách Thi Nhiên đi đến trước mặt Hoa Cải Ưu, hai tay chắp lại, hơi cúi người với cô. Tình cảnh này khiến trái tim Hoa Cải Ưu căng thẳng, bởi vì từ trước đến nay mỗi khi hắn dùng tư thế này đến thỉnh cầu nữ chủ, thì cô ấy đều bày mưu tính kế cho hắn.

“Thật ra, mình muốn hẹn San San, nhưng mà gần đây cô ấy đều không để ý đến mình, cho nên, lát nữa San San cũng ăn với chúng ta, mình mời cậu, cậu với San San hòa nhau đi mà, San San thật sự quan tậm cậu.”

Hoa Cải Ưu đờ đẫn nhìn miệng Hách Thi Nhiên đóng rồi lại mở, đại não ngưng trệ, bên tai ong ong ù đến mức cô có chút nghe không rõ Hách Thi Nhiên đang nói gì.

“Xin lỗi, Tiểu Ưu có hẹn trước với tôi rồi.” Mặc Huỳnh đau lòng kéo Hoa Cải Ưu tái nhợt cả khuôn mặt vào l*иg ngực mình. Còn Hách Thi Nhiên nhìn thấy hai người họ thân mật thì vô cùng ngạc nhiên, khiến Hoa Cải Ưu vội vàng đẩy Mặc Huỳnh ra.

Cô không muốn khiến Hách Thi Nhiên hiểu lầm.

“Ơ? Nhưng mà Tiểu Ưu, không phải cậu đồng ý...”

“Mình đi với cậu.” Hoa Cải Ưu liếʍ cánh môi khô khốc, nỗ lực nở nụ cười, “Thật ra mình cũng có hơi tùy hứng, mình đã sớm muốn làm hòa với San San, vừa hay nhân cơ hội này cũng không tồi.”

Hoa Cải Ưu nghĩ, mặc dù là tình địch, nhưng cũng là một người bạn, hơn nữa trong cốt truyện, Dư Lãnh San là một cô gái ôn nhu lương thiện, đối xử với nữ chủ cũng rất tốt. Huống hồ, nếu không làm hòa với Dư Lãnh San, Hách Thi Nhiên khẳng định sẽ oán trách cô, sao cô còn có thể công lược tên nhãi này nữa chứ?

“Ưu?” Mặc Huỳnh cau mày, nhìn vẻ mặt nở nụ cười miễn cưỡng của cô, siết chắt nắm đấm. Cô gái hắn coi như trân châu bảo bối, lại đang bị người khác tổn thương.

“Wa, a, cảm tạ! Người anh em tốt!” Hách Thi Nhiên vươn tay muốn ôm Hoa Cải Ưu, Diệp Sơn Tô Dực như âm hồn bay đến đằng sau hắn, giữ lấy cái tay kia.

“A a... ご, ごめんなさい (em xin lỗi)!” Hách Thi Nhiên quay đầu lại nhìn sắc mặt Diệp Sơn Tô Dực, nhớ đến bản thân trốn học quá nhiều sợ là bị giáo huấn, vội vàng dùng tiếng Nhật không quá thông thuận xin lỗi, ôm cặp chạy đi, đứng ngay cửa ra vào làm mặt quỷ với Hoa Cải Ưu, chỉ vào điện thoại ám chỉ liên lạc quá wechat.

Vốn dĩ Diệp Sơn Tô Dực cũng không phải tới tìm hắn, chỉ là hắn nhịn không được Hách Thi Nhiên không biết nặng nhẹ chạm vào Hoa Cải Ưu.

“Mình... cũng...” Hoa Cải Ưu thất hồn lạc phách dọn dẹp đồ đạc, xách túi muốn vòng qua người Diệp Sơn Tô Dực muốn rời đi, Diệp Sơn Tô Dực yên lặng nắm lấy cổ tay của cô, đến sát tai cô thì thầm.

“Đừng quên, còn năm lần.”

Vì không muốn để Hách Thi Nhiên rớt môn, Hoa Cải Ưu đã dùng thân thể làm điều kiện trao đổi, một lần làʍ t̠ìиɦ với Diệp Sơn Tô Dực bằng một lần điểm danh, nhưng mà loại chuyện này thật sự đáng giá sao?

Hoa Cải Ưu mím môi, đấy Diệp Sơn Tô Dực ra chạy ra khỏi phòng học, Mặc Huỳnh liếc mắt nhìn Diệp Sơn Tô Dực, chợt nghe thấy tiếng nói truyền đến từ đằng sau của Diệp Sơn Tô Dực.

“Bảo vệ em ấy thật tốt.”

Đồng tử Mặc Huỳnh hơi co lại. Không cần Diệp Sơn Tô Dực nói, hắn cũng biết, chỉ là, hắn cũng không có cách nào nhổ cái gai Hách Thi Nhiên này ra khỏi trái tim của Hoa Cải Ưu.

Hách Thi Nhiên đã gửi địa chỉ cho Hoa Cải Ưu, là một nhà hàng thịt nướng phía sau trường học, còn Hách Thi Nhiên đương nhiên là chạy đến dưới lầu ký túc xác đón Dư Lãnh San rồi.

Dư Lãnh San mặc mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt và quần jean màu đậm, tóc cột kiểu đuôi ngựa, xách một cái túi nhỏ, vừa đi đến ký túc xá đã thấy bóng dáng Hách Thi Nhiên.

Bị một tiểu soái ca có vẻ ngoài thanh tú theo đuổi lâu như vậy, hơn nữa cho dù cô đối xử lạnh nhạt đến cỡ nào, đều không rời đi, sao có thể không khiến Dư Lãnh San rung động chứ? Có điều cô ngại với Hoa Cải Ưu, Dư Lãnh San không muốn đồng ý kết giao với hắn, ít nhất là hiện tại không được.

“San san! Cậu vẫn xinh đẹp như mọi ngày.” Sau khi Hách Thi Nhiên nhìn thấy Dư Lãnh San liền biến thành con cún con, muốn nhào qua cầm túi cho cô nhưng lại bị Dư Lãnh San tránh qua một bên, không để cho hắn có cơ hội xum xoe.

“Tiểu Ưu đâu?” Dư Lãnh San cho rằng Tiểu Ưu sẽ đi cùng với Hách Thi Nhiên.

“À, lúc nãy mình đã nói địa chỉ cho Tiểu Ưu rồi. Mình đến trước đón cậu. Không phát mới ngày trước cậu đăng bài muốn ăn thịt sao? Hôm nay mình mời cậu đi ăn thịt, thế nào, có cảm động không?” Hách Thi Nhiên đứng bên cạnh Dư Lãnh San, vẻ mặt mong chờ.

Trong lòng Dư Lãnh San thở dài, nhưng mà nói không cảm động là giả. Hách Thi Nhiên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào động thái của cô, biết khi nào cô đói bụng, sẽ mang cơm đến cho cô, biết khi cô buồn liền chạy đến chọc cô cười. Ở phương diện theo đuổi con gái, Hách Thi Nhiên đã đạt đến trình độ vô cùng cao siêu.

“Cậu đấy, đối xử với Tiểu Ưu tốt chút đi.” Dư Lãnh San cũng là có tư tâm, cô vừa muốn làm bạn với Hoa Cải Ưu, vừa muốn Hách Thi Nhiên, có điều hiện giờ dưới tình huống này, không thể cùng làm được, cho nên đành phải ưu tiên Hoa Cải Ưu trước.

Hách Thi Nhiên theo đuổi cô ba năm vẫn không từ bỏ, toàn khoa đều biết tiểu soái ca Hách Thi Nhiên đang theo đuổi Dư Lãnh San, hơn nữa giáo hoa được mọi người công nhận là Hoa Cải Ưu lại thích Hách Thi Nhiên, điều này khiến cho hư vinh của Dư Lãnh San dâng lên cực hạn.

“Hả? Tiểu Ưu thì sao? Hách Thi Nhiên không hiểu ra sao, hắn chỉ cơi Hoa Cải Ưu như người bạn tốt, cũng không cảm thấy bản thân đã làm chuyện gì có lỗi với cô.

“Haizz, bỏ đi.”

“San San! Không phải cậu cho rằng mình thích Hoa Cải Ưu đấy chứ?”

Hai người đã tới gần quán thịt, Hách Thi Nhiên kinh ngạc cao giọng biện giải, cũng bị Hoa Cải Ưu đang đứng chờ nghe hết.

“Sao mình có thể thích cậu ấy chứ! Mình chỉ thích San San, cậu biết mà mình đang theo đuổi cậu...”

“Im miệng.” Sau khi Dư Lãnh San nhìn thấy Hoa Cải Ưu, vội vàng đánh lên người Hách Thi Nhiên, chạy chậm đến trước mặt Hoa Cải Ưu, trên mặt mang theo vẻ quẫn bách, đang do sự không biết mở miệng như thế nào, Hoa Cải Ưu đã kéo tay cô.

“San San, thật xin lỗi. Lúc trước là do mình tùy hứng cáu kỉnh, cậu có thể tha thứ cho mình được không? Chúng ta vẫn là bạn tốt chứ?”