Chương 1: Tóm lại, cứ làm trước đã!

“Tao gϊếŧ mày!”

Nữ xứng dữ tợn tay cầm dao, vừa gào lên vừa đâm vào thân thể Hoa Cải Ưu. Đau đớn chỉ trong nháy mắt, cô ngã xuống, ngay khi mọi thứ rơi vào bóng tối, cô nhìn thấy nam chủ khoan thai tới trễ, vẻ mặt khϊếp sợ chạy về phía cô.

Sau khi Hoa Cải Ưu chết, quyển truyện thanh thủy văn này cũng đến hồi kết.

Làm một nữ chủ thanh thủy văn chuyên nghiệp, bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần mà Hoa Cải Ưu chỉ có thể trở thành nữ chủ thể loại vườn trường hoặc đô thị, mà gần đây càng ngày càng nhiều truyện thể loại vườn trường với tình tiết cũ rích, không có chiều sâu, khiến cho Hoa Cải Ưu vô cùng mệt mỏi.

Đang chuẩn bị tiến vào thế giới thanh thủy văn tiếp theo, một bóng người đi đến bên cạnh Hoa Cải Ưu, rất lễ phép đưa một tờ danh thϊếp cho cô. Trên danh thϊếp có rất ít thông tin, chỉ có hai hàng.

Người đại diện thể loại thịt văn.

“Thâm Uyên.”

“Xin lỗi, tôi là người của cục thanh thủy văn.” Hoa Cải Ưu trả lại danh thϊếp.

“Hoa thiểu thư, ở trong cục thanh thủy văn lâu rồi không cảm thấy chán sao? Tới cục thịt văn thửu đi, nam chủ thịt văn hàng to xài tốt.”

“Nhưng mà… hình như bên thịt văn không thiếu nữ chủ mà.” So với cục thanh thủy văn, cục thịt văn càng được nữ sinh hoan nghênh hơn, ngay từ đầu cô cũng suy xét thịt văn nhưng nề hà bên đó cạnh tranh kịch liệt, đành phải chuyển qua thanh thủy văn.

“Không không, bên cục thịt văn của chúng tôi còn thiếu một nữ chủ nữa.” Thâm Uyên lắc lư thân thể, từ trong đống hắc khí móc ra một giả thiết nhân vật đưa cho Hoa Cải Ưu.

Có tổng cộng mười nam chủ, tính cánh giả thiết phong phú, có dễ thương có tuấn mỹ có bá đạo cũng có ôn nhu. Là một kịch bản NP rất bình thường.

“Loại thịt văn thế này sao lại không có nữ chủ?”

“Bởi vì… nam chủ rất có cá tính…” Giọng nói của Thâm Uyên trở nên hơi do dự, dưới cái nhìn chăm chú của Hoa Cải Ưu, nhỏ giọng nói ra nguyên nhân, “Tương đối vặn vẹo…”

Nam chủ thịt văn hệ hắc hóa.

Vẻ mặt Hoa Cải Ưu hiểu rõ, loại thịt văn kiểu này cũng không phải không có nữ chủ nhận, nhưng đa số mọi người đều thích loại ngọt sủng. Hơn nữa Hoa Cải Ưu cũng không thuộc kiểu M, đương nhiên không thích bị ngược rồi.

“Vậy quấy rầy rồi.”

“Huhu… đừng đi mà, cầu xin cô đấy! Thử đi!” Bỗng nhiên, sương đen của Thâm Uyên bao lấy cả người Hoa Cải Ưu, cùng với tiếng khóc nức nở và lời cầu xin của Thâm Uyên, Hoa Cải Ưu mất đi ý thức.

Lại lần nữa tỉnh lại, cô đang nằm trên giường, vừa mới mở mắt ra, một lượng lớn tin tức đã ùa vào đầu Hoa Cải Ưu, tất cả đều là giả thiết của quyển truyện này.

Chết tiệt, cô bị tính kế.

Sau khi tiếp nhận thông tin, Hoa Cải Ưu chấn kinh. Cô không nghĩ tới quyển truyện này biếи ŧɦái đến vậy. Vào sinh nhật thứ 18 của nữ chủ, anh trai ruột của cô ấy cưỡиɠ ɠiαи cô ấy, nữ chủ vì tránh né anh trai mà lựa chọn vào học một trường đại học ở thành phố khác, kết quả là anh trai âm hồn không tan kia cũng chạy tới.

Ngoại trừ anh trai, nữ chủ còn có một người bạn trai là thiếu tướng trong quân đội, nữ chủ kết giao với thiếu tướng kia là bởi vì hắn có thể cung cấp chỗ ở cho cô ấy, cái này cũng coi như là một kiểu bao dưỡng.

Thật không ngờ, bạn trai thiếu tướng cũng là một tên biếи ŧɦái, thích lôi kéo nữ chủ dã chiến, để cô không mặc qυầи ɭóŧ đi học hoặc là mang trứng rung đến chỗ hẹn và một loạt hành động biếи ŧɦái khác.

Nữ chủ lúc học đại học còn bị thầy giáo tiếng Nhật thượng, không những vậy nữ chủ còn có một người bạn tình.

Hoa Cải Ưu ngơ ngác nhìn chằm chằm khăn trải giường tiêu hóa lượng tin tức hãi hùng này.

“Tiểu Ưu.”

Giọng nói thanh lãnh vừa vang lên cửa phòng ngủ đã bị mở ra. Hoa Cải Ưu sợ tới mức run lên, nhìn ra.

Người đàn ông tuấn mỹ như vị thần này là anh trai của nữ chủ, tên là Hoa Linh An.

“Chào… chào buổi sáng, anh.” Hoa Cải Ưu cũng đã có nhiều năm kinh nghiệm làm nữ chủ, nhanh chóng vào vai, nhưng bởi vì sự sợ hãi với Hoa Linh An đã cắm rễ trong lòng, nên theo bản năng giọng nói liền run rẩy.

“Chào buổi sáng.” Hoa Linh An ngồi ở méo giường, duỗi tay sờ lên khuôn mặt của Hoa Cải Ưu, cô theo bản năng né tránh. Cái này không xuất phát từ ý của Hoa Cải Ưu, là giả thiết của nữ chủ. Nhưng hành động này không thể nghi ngờ đã khiến Hoa Linh An tức giận.

Con ngươi màu xanh biển ngưng trọng, giống như đáy biển sâu không có ánh sáng. Bàn tay Hoa Linh An vươn ra, cường ngạnh kéo Hoa Cải Ưu vào ngực hắn rồi cúi xuống hôn lên môi cô.