Chương 5: 10 phút đếm ngược

Tôi lo lắng chạy theo đến cổng đồn cảnh sát, nhìn từng dòng tin tức trên điện thoại mà lòng cồn cào như kiến

bò trên nồi lẩu.

"Một xác chết đã được tìm thấy trong một hồ cá ở Lê Thành bởi một người đi câu cá..."

"Vào lúc 7 giờ sáng ngày 21 tháng 8 ở Lê Thành, một người đàn ông đi câu cá ở hồ chứa nước vào sáng sớm đã phát hiện ra một thi thể nam giới đang trôi nổi trên mặt hồ ... Cảnh sát đang tiến hành điều tra danh tính nạn nhân và nguyên nhân cái chết ..."

Nhìn thấy những dòng tin tức và hình ảnh tràn ngập các mặt báo, tâm trí rối bời của tôi đột nhiên nổ tung.

Cha dượng của Khương Chi Dạ đã chết!

Tim tôi đập "thình thịch" và vô cùng nhanh.

Phải làm gì bây giờ?

Phải làm sao đây?

Ông ta qua đời còn Khương Chi Dạ cũng đang ở đồn cảnh sát.

Điều khủng khϊếp hơn là giá trị sống của tôi chỉ còn trong một giờ nữa.

Tôi vô cùng sốt ruột, đi tới đi lui trước cổng đồn cảnh sát, không biết phải làm gì.

Ngay khi tôi định đi vào, đột nhiên có người từ phía sau vỗ vai tôi, khiến tôi giật mình sợ hãi mà lùi lại.

Tôi quay đầu lại theo phản xạ, và một người đàn ông mặc cảnh phục đang nhìn tôi một cách tử tế.

"Cô gái nhỏ, có gặp phải con khó khăn gì không?"

Tôi sửng sốt, lắc đầu.

Chú cảnh sát: "Chú thấy con đứng đây hơn hai tiếng rồi, nếu gặp khó khăn gì có thể nói với chú."

Tôi hoàn hồn ngay lập tức, ngay khi tôi định nói không thì liền nghe thấy một giọng nói lười biếng phát ra phía trên đầu mình.

"Chú cảnh sát, cô ấy tới tìm cháu."

Khương Chi Dạ và dì Khương đang đứng đó, vẻ mặt Khương Chi Dạ nhìn tôi với vẻ thích thú.

Nhìn thấy nụ cười trên môi anh, tim tôi như rớt xuống đất.

Tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể đứng im trong sự bàng hoàng.

Khương Chi Dạ bước tới: "Lo lắng cho tôi?"

Sắc mặt Khương mẹ nghiêm túc, thanh âm khàn khàn: "Cô gái, là cháu."

Lòng tôi đang vô cùng rối rắm, tôi chỉ sống được chưa đầy nửa giờ nữa.

Làm sao đây?

Cứ thế hôn anh ấy trước mặt mẹ anh sao?

Cuối cùng, tôi đi theo Khương Chi Dạ và đưa mẹ anh về nhà.

Sau khi vào nhà, mẹ Khương nhìn anh, sau đó quay sang nhìn tôi, có chút ngập ngừng.

Tôi lập tức hiểu ra, xấu hổ nói: "Khương Chi Dạ, tôi đợi cậu dưới lầu."

Tôi nắm chặt tay bước đi, và lòng bàn tay tôi đã chảy đầy mồ hôi.

10 phút đếm ngược!

Tôi sắp chết rồi, nhưng tôi thực sự không thể hôn con trai dì ấy trước mặt dì.

Nhưng nếu trong vòng mười phút nữa mà Khương Chi Dạ vẫn chưa xuất hiện, tôi sẽ chết mất.

Lúc này, sự quý giá của thời gian mới được thể hiện ra.

Tôi không chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào cái mạng nhỏ sắp tàn của mình, cầu nguyện rằng Khương Chi Dạ mau mau xuống đây.