Chương 4: Cảnh sát áp giải đi

Khương Chi Dạ kéo người phụ nữ ra, rồi đấm liên tục vào mặt người đàn ông.

Người đàn ông hét lên trong đau đớn, còn người phụ nữ vừa khóc vừa đưa tay ra cản, ý bảo anh đừng đánh nữa.

Tim tôi lỡ một nhịp, tôi vội chạy tới.

Suy đoán của tôi đã đúng, đó chính là mẹ và cha dượng của Khương Chi Dạ.

Đôi mắt Khương Chi Dạ đỏ hoe, hoàn toàn mất đi lý trí, mặc kệ mẹ mình đang ra sức kéo, nhưng anh chỉ thờ ơ đứng dậy khỏi mặt đất, bước tới ven đường và nhặt một viên gạch ở đó.

Tôi kinh hoàng nhìn vào đôi mắt hung ác như dã thú của Khương Chi Dạ.

Tôi biết rất rõ, nếu Khương Chi Dạ còn tiếp tục, anh sẽ chết.

Những người xung quanh thấy thế nhưng cũng không ai đứng ra ngăn cản anh.

Cha dượng nhìn thấy cục gạch trên tay anh cũng vô cùng hoảng sợ, thấy Khương Chi Dạ càng lúc càng tới gần, ông ta theo bản năng mà lui về phía sau.

Thấy vậy, mẹ Khương vội vàng chạy lại ngăn cản: “Không được, không được.”

Tôi cũng chạy tới nắm lấy tay Khương Chi Dạ.

Thấy anh đã bị can ngăn, mặt tuy máu me nhưng ông ta vẫn kiêu ngạo nói: "Thằng nhóc, nếu tao biết mày sẽ như vậy, thì tao đã sớm ném mày xuống sông khi người phụ nữ này đến tìm tao. Nhưng bây giờ mày lại muốn gϊếŧ tao, phí công tao nuôi mày, dù gì tao cũng là chồng mẹ mày, đố mày làm gì được tao.”

Khương Chi Dạ nhìn ông ta đầy thù địch, đôi mắt anh tối sầm:

"Để xem tôi có dám gϊếŧ ông hay không."

Giọng điệu rõ ràng rất đơn giản, nhưng lại khiến người ta rùng mình, há hốc mồm.

Tôi dùng cả hai tay nắm chặt lấy tay anh ấy: "Khương Chi Dạ, đừng!"

Anh chậm rãi quay đầu lại: "Tại sao?"

Tôi lắc đầu, nói rành rọt: “Đừng để tâm trí mình vào loại cặn bã này, không đáng đâu”.

Khương Chi Dạ hơi nghiêng đầu và mỉm cười: "Vậy thì điều gì đáng giá?"

Tôi nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Ít nhất thì ông ta không đáng. Nhưng mẹ cậu đang cần cậu chăm sóc và bảo vệ.”

"Hơn nữa, hôm nay chúng ta cũng mới ở bên nhau. Theo logic mà nói, cậu còn phải làm bạn trai của tôi trong 29 ngày nữa. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, thì tôi biết phải làm sao."

Khương Chi Dạ im lặng vài giây, sau đó cụp mi xuống, che đi đôi mắt u ám.

Anh ném viên gạch đi, nhìn những chiếc điện thoại đang ghi hình xung quanh kia, ngữ khí thản nhiên nói: "Các ngươi trước khi rời đi mau đem hết mấy cái đó xoá đi, nếu không. . . "

Sau khi bọn họ đi rồi, tôi và Khương Chi Dạ đưa mẹ anh đến bệnh viện và yêu cầu họ kiểm tra.

Mẹ Khương ngập ngừng, như thể không muốn làm phiền tôi.

Khương Chi Dạ cũng không nói gì, tôi còn nghĩ rằng sau khi tìm được nhà mới, anh mới chịu để ý đến tôi.

Rốt cuộc, trong tình huống hiện tại, tôi thực sự lo sợ rằng Khương Chi Dạ sẽ mất kiểm soát mà gϊếŧ chết cha dượng của mình.

Cuối cùng, điều kinh hoảng cũng đã xảy ra.

Khi tôi đến Khương Chi Dạ cũng là lúc anh bị cảnh sát áp giải đi..