Chương 3: Vận mệnh

Toàn bộ trường trung học số 1 Lê Thành đều biết tôi là vị hôn thê của Lâm Gia Kỳ.

Nhưng điều họ không biết là người đi cùng anh ta ừ đồng phục học sinh đến váy cưới không phải là tôi.

Tôi chỉ mới phát hiện ra vào tối hôm qua, rằng thế giới mà tôi đang sống là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường lãng mạn.

Và tôi xuyên vào vai nữ phụ độc ác và yêu nam chính một cách điên cuồng.

Theo truyện, tôi đã tuyên bố với toàn trường rằng mình là vợ chưa cưới của Lâm Gia Kỳ, còn theo đuổi anh ta vô cùng dai dẳng, đích thị là một con choá liếʍ.

Nhưng Lâm Gia Kỳ lại không thích tôi, người anh ấy thích chính là nữ chính, một học sinh mới chuyển vào trường.

Vì ghen tuông mà tôi làm mọi cách để hãm hại cô ấy, từ doạ nạt đến thuê người làm nhục nữ chính. Cuối cùng, tôi bị cô ấy trả thù và không lâu sau đó, tôi chếc ở trong tù.

Về phần Khương Chi Dạ, không phải chính mà cũng chẳng phải phụ, cả cuốn sách chỉ xuất hiện không quá ba chương.

Nhưng lại bị ngược rất thảm, bắt gặp nữ chính đang giúp mẹ mình vì bị cha dượng bạo hành nên anh có ấn tượng khá tốt về cô.

Về sau thuận thiện giúp đỡ nữ chính vài lần rồi vào tù vì tội gi.ết cha dượng.

Sau đó, anh không bao giờ xuất hiện trong phần sau câu chuyện nữa, thậm chí tôi cảm thấy nhân vật này có chút thừa.

Tuy nhiên, tôi lại bị vận mệnh gắn chặt với anh ấy.

Chuyện là sáng nay thức dậy, tôi nhận ra rằng mình có thể thấy được chỉ số sinh mạng của mình, kèm theo đó là một lời nhắc nhở giúp duy trì sự sống —-

"Hôn Khương Chi Dạ có thể tăng giá trị sống."

Vấn đề là mỗi lần hôn chỉ duy trì được ba ngày, vì vậy cứ cách ba ngày tôi lại phải hôn anh ấy một lần.

Tóm lại, theo kết truyện, tôi chính là một nữ phụ ác độc sẽ phải ngồi tù để không chỉ chuộc lỗi của chính mình mà còn chuộc lỗi cho nam phụ pháo hôi.

Hiện tại, tôi muốn tìm hiểu rõ hơn về gia đình của Khương Chi Dạ, người chỉ được xuất hiện có 3 chương chuyện.

Đi dạo trong con phố ăn vặt của chợ đêm cùng anh, tôi thấy trước mặt mình có rất nhiều người, đa số bọn họ đều đang chụp ảnh các thứ.

Đột nhiên, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng chửi rủa của người đàn ông và tiếng khóc của người phụ nữ, và trước khi tôi kịp nói với Khương Chi Dạ thì đã thấy anh ấy chạy đến nơi phát ra tiếng động.

Lúc sau, khi đám đông dần tản ra, tôi mới nhìn rõ được hiện trường, đó là cảnh một người đàn ông trung niên to béo đang đánh một người phụ nữ.