Chương 2: Hiện tại tôi chính là bạn trai cậu

Buổi chiều, sau khi tan học, vừa đi tới cổng trường, tôi đã thấy một đám người đứng ở đó.

Dẫn đầu là Khương Chi Dạ, anh ấy đứng dưới ánh mặt trời, đội chiếc mũ bóng chày màu đen, như để ngăn ánh nắng chiếu vào mắt.

Thấy tôi đến gần, anh ấy ngước mắt lên, vừa dửng dưng vừa có vẻ uể oải rất trêu ngươi.

"Đây là làm gì? Định đánh nhau à?"

"Không phải cậu nói tôi tan học đợi cổng trường sao?"

Tôi ôm trán, tuy rằng có bảo anh ấy chờ tôi ở cổng, nhưng cũng không có nói là đánh nhau mà?

"Tôi là muốn cậu chờ tôi tan học rồi cùng về nhà, không phải cùng cậu đánh nhau."

Một tên tóc đỏ đứng gần Khương Chi Dạ nhất hỏi: "Anh Khương, đây là bạn gái của anh sao?"

Khương Chi Dạ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Tóc đỏ cẩn thận nhìn tôi, cau mày, lớn tiếng nói: "Anh Khương, không phải cô ấy là Lạc Tri Ý sao? Toàn bộ trường trung học số 1 này đều biết cô ấy là vị hôn thê của Lâm Gia Kỳ, tại sao cô ấy lại là ‘bạn gái" của anh?"

Khương Chi Dạ hơi nhướng khóe mắt, môi cong lên: "Đúng nhỉ, tại sao vị hôn thê của Lâm giáo thảo lại là bạn gái của tôi?"

Anh nghiêng người về phía trước, thanh âm tản mạn: Lạc Tri Ý, muốn chơi đùa với tôi?"

Tôi lắp bắp, nuốt nước miếng nói: “Tôi … tôi không có.”

"Vậy ý cậu là gì?"

Tóc đỏ ở một bên tựa hồ nghe được điều gì kinh khủng lắm, trợn to hai mắt, há hốc mồm.

“Anh Khương, anh bị cô ấy lừa?"

Trong lòng tôi hốt hoảng: "Ai nói có hôn ước thì không được có bạn trai. Hơn nữa, tôi không thích Lâm Gia Kỳ, anh ta cũng không thích tôi, rất nhanh cũng sẽ giải trừ hôn ước."

Tên tóc đỏ không hiểu chuyện kia lại tiếp tục xen vào: "Không đúng, tôi nhớ người ta nói rằng vị hôn thê của Lâm Gia Kỳ rất ghê gớm, còn nói cô rất thích anh ta."

Tôi thực sự phục giác quan thứ sáu của tên đầu gỗ này, có thể ngừng nói nhảm không?

Tôi ngang nhiên đón ánh mắt của Khương Chi Dạ: “Hiện tại tôi chỉ thích mình cậu, không được sao? Với cả cậu cũng đã nhận tiền của tôi thì chính là bạn trai tôi."

Tóc đỏ quay sang nhìn Khương Chi Dạ: "Anh Khương, anh nhận tiền của cô ấy?"

Khương Chi Dạ im lặng hai giây, sau đó gật đầu và mỉm cười, "Được, hiện tại tôi chính là bạn trai cậu."

"Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau về nhà đi."

Thực ra tôi muốn đến nhà Khương Chi Dạ để tìm hiểu một số thông tin, nhưng tôi thực sự không thể để anh ấy vào tù vì gi.ết cha của mình.