Ngọc Trụy Nhi cạy hết hơn một nửa dạ minh châu, bảo thạch, còn cả san hô… trong cung điện, chia thành một túi lớn và một túi nhỏ. Túi lớn là để quyên cho Tây Sơn tự, túi nhỏ là cho Lý Do Hỉ, ngoài ra còn cho nàng một cuộn vải giao tiêu làm quà cảm ơn.
Vốn là Lý Do Hỉ còn muốn ở Tĩnh Giác điện của Ngọc Trụy Nhi thêm mấy ngày, nhưng Ngọc Trụy Nhi luôn thúc giục bọn họ đi. Cũng không phải cậu ta sốt ruột về cha cậu ấy, mà là Thập Dương ăn quá khủng, cứ ăn như thế thì toàn bộ hải tộc trong địa bàn của cậu ta quản lý sẽ bị ăn sạch mất!
Nếu để cho mẫu hoàng biết được thì nguy to rồi!
Lý Do Hỉ bị cậu ta đẩy về phía trước, nói: “Đi đi đi, tôi đi là được chứ gì. Nhưng mà tôi phải nói trước chỗ xấu, đáp ứng với cậu sẽ đi Dương Thiền Tông giới chỉ là do thuận đường, tôi còn có việc phải làm, không biết lúc nào mới có thể đến đó, cũng không biết có thể thuyết phục cha cậu quay về được không…..”
Bây giờ sao Ngọc Trụy Nhi có thể quan tầm nhiều như thế, cậu ta liên tục gật đầu: “Được được được, chị nhanh kéo em trai chị ra ngoài đi thôi! Nếu còn không đi sẽ bị mẫu hoàng tôi phát hiện ra thì ngay cả tôi cũng không làm nổi Tĩnh Giác vương nữa đâu!”
Thập Dương không vui, mấy ngày nay ăn no bụng, ngủ thơm hương. Lúc trước chảy nhiều máu như thế, cậu ấy còn muốn phải bổ sung nhiều hơn nữa đấy!
Ngọc Trụy Nhi thật sự sợ hãi, phái một con Khuê ngư tinh (yêu tinh cá hồi) dài hơn hai trượng đưa họ đi suốt đêm.
Trên người Khuê ngư tinh còn đặt hai cái yên, tiện cho bọn họ cưỡi cá.
Lý Do Hỉ lấy Phong ngữ bộc ra nhìn, nên đi theo hướng đông bắc. Nàng ngồi trên yên, chỉ đường cho con cá, bơi thẳng về hướng đông bắc, ra khỏi biển, tiến vào sông trong đất liền. Cứ đi suốt một đường thủy nhanh hơn đường đất, lại còn tiết kiệm sức, tiết kiệm tiền.
Thập Dương ôm Lý Viên Viên ngồi ở đằng sau, qua mấy lần do dự, giơ một ngón tay gõ vào vai Lý Do Hỉ đang ngồi đằng trước.
Nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, chẳng quay đầu lại, “Có rắm mau thả.”
Giọng Thập Dương như muỗi kêu, “Có thể cho tôi chút máu của chị không?”
“Muốn máu tôi làm gì?” Lý Do Hỉ mở mắt ra, quay lại nhìn cậu ta, “Cậu muốn ăn Mao huyết vượng à?”
(Tiết canh vịt nấu hỗn hợp, đặc sản Trùng Khánh, Tứ Xuyên)
“Nào có!” Thập Dương lớn tiếng phản bác, gom góp dũng khí, gọi bản thể Thập Dương kiếm ra, giơ đến trước mặt nàng, “Chỉ cần một chút xíu nhỏ lên đá quý màu đỏ này là được rồi.”
“À-----” Nàng cố ý kéo dài âm tiết, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: “Không cho!”
Thập Dương bỗng thấy hơi nản lòng, im lặng một lúc lâu, lại không nhịn nổi mà hỏi, “Tại sao thế? Chị không muốn sở hữu Thập Dương kiếm, một trong mười thanh bảo kiếm đứng đầu của thế giới tu chân à? Có thanh kiếm này chị có thể cầm nó tùy ý chém người mà! Rất oai phong đấy!”
Cậu ta cầm chuôi kiếm, vung lên mấy phát, tha thiết: “Chị xem này, cảm giác rất là tốt đấy! Rất lợi hại!”
Lý Do Hỉ lấy Lang nha bổng trong túi giới tử ra, cũng vung lên hai phát, “Tôi thích dùng cái này hơn, diện tích sát thương lớn, một gậy đập chết luôn, còn có thể dùng để làm thịt viên nữa.
Thập Dương bĩu môi: “Cái này sao có thể lợi hại như tôi được! Tôi là Thập Dương kiếm đấy, chẳng qua cái Lang nha bổng này chỉ là phàm vật không có linh khí, sao có thể lợi hại bằng tôi được!”
Lý Do Hỉ từ chối rất quyết đoán: “Không cần. Cậu biến thành người thì ai cũng không biết cậu là Thập Dương kiếm. Nếu cậu biến thành kiếm, tôi mang theo cậu lắc lư khắp nơi thì chẳng phải là dễ bị người nhận ra à? Bây giờ chúng ta còn chưa bị nhân sĩ chính phái phát hiện hoàn toàn bởi vì tôi là người cầm đầu đội ngũ, biết cách chỉ đạo…..”
Thập Dương lạnh mặt, “Thế thì sao, tôi có thể không biến thành kiếm, vẫn luôn ở hình dạng con người.”
Lý Do Hỉ hạ tay xuống, “Thế tôi nhận cậu thì có tác dụng gì?”
Thập Dương im lặng hồi lâu, lại cắn răng, dỗi: “Tôi thấy căn bản là chị không thích tôi! Ghét bỏ tôi!”
Lý Do Hỉ quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta khoanh tay, quay đầu sang một bên, không nhìn nàng, ánh mắt y hệt nước biển sôi trào.
Lý Do Hỉ cất Lang nha bổng đi, thở dài, “Cậu nghe đây, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ coi cậu là một đồ vật.”
Thập Dương nhíu chặt mày sâu hơn -- Cái gì?
Lý Do Hỉ tiếp tục nói: “Cậu là một con người mà không phải là một đồ vật, tôi không muốn dùng cách này để trói buộc cậu. Bất kể cậu ở bên cạnh tôi vì nguyên nhân gì, chỉ cần không hại tôi, tôi sẽ luôn đối tốt với cậu.
Nếu có một ngày cậu không muốn đi theo tôi nữa, lúc nào cậu cũng có thể rời đi, tôi sẽ không nói nhiều thêm một câu nào. Chẳng qua chỉ là thêm một bộ bát đũa mà thôi, cậu gọi tôi là chị, tôi cũng xem cậu như em trai, cứ đơn giản như thế. Tôi chỉ cảm thấy cậu bị nhốt cả một nghìn năm, chắc cũng không muốn lại bị người nào ước thúc trói buộc nữa, cũng muốn sống vì bản thân mình.”
Nàng nói xong thì quay đầu lại, nhìn đàn cá đang bơi đến ở trước mặt, trong lòng đắc ý -- Đây gọi là gì nhỉ, trấn áp trước, tán dương sau, đợi lát nữa nhất định thằng nhóc này sẽ cảm động phát khóc!
Khuê ngư tinh mở miệng thật lớn thổi tan đàn cá, vô số cá nhỏ nhanh nhẹn tránh sang hai bên, bơi qua người họ. Thập Dương nhìn cái gáy nàng, giật mình. Hồi lâu sau cậu ta mới thăm dò, hỏi: “Thế, chị sẽ không đuổi tôi đi chứ, tôi có thể luôn đi theo chị à?”
Lý Do Hỉ khoanh tay dựa vào lưng yên, bất giác khóe môi nhếch lên ý cười, “Cậu đi đâu là tự do của cậu, nếu cậu không đi thì đợi tôi già rồi, cậu chăm sóc tôi dưỡng già đến lúc lâm chung đi.”
Đột nhiên Thập Dương nhảy cẫng dậy, dẫm lên lưng Khuê ngư tinh nhảy đến trước mặt nàng, nhào vào lòng nàng, “Hu hu hu, chị gái, từ nay về sau chị chính là chị của em, cả đời em cũng không rời khỏi chị đâu…..”
Lý Do Hỉ lộ vẻ ghét bỏ, ra sức đẩy cậu ta, “Sắp nôn rồi! Ghê chết đi được!”
Thập Dương chân thành nhấn mạnh từng chữ, “Đợi chị đi về nơi tiên cảnh, nhất định em sẽ hậu táng long trọng…..”
Lý Do Hỉ giơ nắm đấm lên, “Đi chết cho lão tử!”
…..…..…..…..…..
Khuê ngư tinh mà Ngọc Trụy Nhi phái đi cũng có chút đạo hạnh, dài hơn hai tấc, da nâu điểm hoa trắng, vây, đuôi còn có viền trắng, khá đẹp mắt. Chỉ là tính cách hơi không tập trung, bị phân công làm việc khổ sai thế này, hắn ta cực kỳ không tình nguyện, bơi rất chậm, còn thỉnh thoảng đuổi theo mấy con cá nhỏ, tôm nhỏ để bắt ăn.
Lúc này đây, Khuê ngư tinh lại bắt đầu lười biếng, làm ổ trong đám rong không hề nhúc nhích, không làm việc.
Lý Do Hỉ vỗ lưng Khuê ngư tinh, nói với Thập Dương: “Em biết cá hồi còn được gọi là cá gì không?”
Thập Dương gật đầu, “Biết chứ, gọi là cá đại hà mã.”
Khuê ngư tinh thấy bọn họ đang nói về chính mình, dựng thẳng lỗ tai.
Chỉ nghe thấy Lý Do Hỉ nói: “Cá hồi ý mà, có mấy loại cơ, trong đó có một loại gọi là cá tam văn, có thể cậu chưa từng được ăn.” Nói xong, nàng lấy kiếm gỗ trong túi giới tử ra làm dụng cụ dạy học, khoa chân múa tay vạch hai cái lên lưng Khuê ngư tinh, “Nhìn thấy chưa, khúc này lột da, cắt thành miếng mỏng, cứ cắt như thế rồi chấm nước chấm, ăn sống luôn, tươi ngon đặc biệt!”
Khuê ngư tinh chỉ cảm thấy mũi kiếm gỗ như một con dao sắc nhọn, đang khứa da thịt của hắn ta, dường như thật sự đã cắt hắn ta thành lát mỏng rồi, không nhịn được rùng mình một chút.
Lý Do Hỉ nói nghiêm túc: “Đương nhiên nước chấm cũng phải được chú ý đặc biêt, phải dùng mù tạc, ăn thế này gọi là sashimi! Còn có mấy cách ăn không giống nhau nữa cơ, có thể rán giòn, có thể hấp, nhưng mà con người chị thì thích ăn cá sống hơn….. Ay ui…..”
Lời của nàng còn chưa kịp nói xong, đột nhiên thân thể bị ngửa ra sau theo quán tính, khuê ngư tinh giống hệt một mũi tên rời khỏi cung, phóng ra ngoài đến “Xoẹt” một tiếng, bơi nhanh khủng khϊếp!
Cứ như thể Khuê ngư tinh nhận được động viên, cổ vũ, mỗi ngày liều mạng mà bơi, đến giờ cơm cũng chỉ ăn chút rong rêu, tôm nhỏ. Lúc Lý Do Hỉ bắt cá nhỏ cho Lý Viên Viên ăn, tiện thể gọi hắn ta ăn mà hắn ta cũng không ăn.
Bơi được nửa tháng, Lý Do Hỉ phát hiện hắn ta bơi ngược hướng rồi, thế là lại bơi trở lại, bơi trở lại lại phát hiện hắn ta lại bơi quá mất rồi…. Cứ giằng co mấy ngày như thế, cả thân cá gầy đi mấy vòng, bơi cũng càng lúc càng chậm…..
Lý Do Hỉ thấy không sai biệt nhiều nữa, dứt khoát để hắn ta bơi thuận theo sông trong đất liền về hướng cửa biển, tùy tiện chọn một nơi để trồi lên mặt nước, đưa họ lên bờ.
Hai chân vừa dẫm lên mặt đất đã lâu không thấy, Khuê ngư tinh liền bơi đi khẩn cấp.
Thập Dương giậm chân: “Xem như hắn ta chạy nhanh! Nếu không con cá to này đủ cho chúng ta ăn rất lâu đấy. Nhưng mà con cá này ngốc quá đi, đường đi thế nào cũng không biết, làm chậm bao nhiêu thời gian của chúng ta.”
Lý Do Hỉ cười “Hừ” một tiếng. “Hắn ta mới không ngu đâu, hắn ta đang giảm béo đấy, sợ chúng ta qua sông đoạn cầu.”
Thập Dương vẫn luôn ghi nhớ chuyện kiếm linh nhận chủ, bị người trói buộc ở bên cạnh và tự nguyện đi theo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lý Do Hỉ không nguyện ý nhận cậu ta, ngược lại làm cho cậu ta càng khăng khăng một mực.
Chỉ có điều, Thập Dương vẫn luôn thấy hổ thẹn trong lòng -- Tu vi nàng thấp, võ công lại kém, còn chưa có binh khí thuận tay, nếu sau này thật sự gặp phải việc gì nguy hiểm thì làm thế nào đây?
Thập Dương nghĩ rất lâu, bây giờ lên bờ rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội để nói, “Chị à, nếu chị thật sự thích Lang nha bổng, chúng ta đi tìm một đại sư luyện khí rèn lại cho chị một chút đi.”
Giờ đã đến vùng Đông Bắc rồi, không giống bờ biển, gió nhẹ bên sông mang theo vài cảm giác mát mẻ đầu mùa thu, trên thảm cỏ bên bờ sông nở đầy hoa dại, ánh nắng lúc sáng sớm chiếu lên người ấm áp.
Lý Do Hỉ vươn vai rồi nằm lăn ra thảm cỏ hai vòng, “Ái chà chà, vẫn là trên bờ thật thoải mái!” Hơn nửa tháng nay ngâm trong nước, nàng sắp mốc đến nơi rồi!
Thập Dương cũng ngồi xuống theo, “Chị có nghe thấy em nói không đấy hả, không phải chúng ta có rất nhiều Tử huyền tinh thạch à, lấy Tử huyền tinh thạch rèn lại cái Lang nha bổng của chị, lại cho thêm chút gì đó vào, chị sẽ có thêm một món pháp bảo rồi!”
Lý Do Hỉ lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, lăn đến lá cỏ đầy người, “Biết rồi, biết rồi, đúng là Hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã vội…..”
Đúng vào lúc này, nàng chớp mắt một cái, bỗng thấy một người ở cạnh bờ sông, đang vội vàng lùa một đàn vịt xuống nước. Dáng người béo mập, áo màu vàng nhạt, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi.
Nàng dụi mắt, sao thấy quen thế nhỉ.
Thập Dương nhìn theo ánh mắt của nàng, đứng bật dậy, chỉ vào phía trước, trừng mắt tròn vo, “Kia kia kia, kia không phải là người kia à…..”
Lý Do Hỉ lật người bật dậy, co cẳng chạy lên phía trước, “Hoàng Nham, là Hoàng Nham!” Thập Dương cũng nhanh chóng đuổi theo, hưng phấn đến nỗi xoắn cả đầu lưỡi, “Là là là là Vịt Vịt Vịt Rán Giòn Giòn!”
Không phải Hoàng Nham bị Liễu Như Khanh bắt đi bán rồi à? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Trong tay Hoàng Nham đang cầm một sào trúc nhỏ, một đầu sào trúc có buộc sợi dây thừng, hắn ta hét lớn để đuổi đàn vịt xuống sông. Từ xa đã thấy hai người chạy về phía mình, hắn ta đưa tay lên che nắng nhìn thử, lại quay đầu nhìn ra sau lưng, cuối cùng cũng nhận ra là đang chạy về phía mình!
Chờ đến khi hắn ta thấy rõ người đang đến, đối phương đã rất gần rồi, hắn ta sợ đến nỗi nhất thời quên mất biến về nguyên hình, kéo lê thân hình mập mạp chạy đi. Còn chưa chạy được mấy bước, hắn ta chỉ không để ý một chút thì chân trái đạp lên chân phải, ngã lăn ra đất.
Thập Dương nhào lên, ấn hắn ta xuống, đè lên hắn ta, “Bắt được rồi! Vịt Rán Giòn!”
Lý Do Hỉ ngồi xổm bên cạnh hắn ta, thở hồng hộc, “Anh chạy cái gì!”
“Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng! Tôi không làm chuyện xấu…..” Hoàng Nham bị Thập Dương đè trên người, trán toát mồ hôi lạnh, vẫn hừ hừ cầu xin tha.
Lý Do Hỉ thấy hắn quá béo rồi, nằm trên đất cũng rất khó chịu, đang muốn bảo Thập Dương buông ra thì bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng gầm giận dữ, “Thả hắn ta ra!”
Nàng nghe thấy bèn ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi nhíu mày, “Sao lại là anh?”
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Không cần phải buồn vì Cẩu Phú Quý nữa, phía sau còn có rất nhiều tiểu ca ca, thật sự không được thì có thể thích Thập Dương…..
Thập Dương: Lẽ nào ta không đáng được người ta thích sao?