Chương 114: EM CŨNG NÊN ĐI TRẢI ĐỜI RỒI

Sau khi Thập Dương bàn bạc với Kim Kiên, vẫn quyết định đi tìm Lý Do Hỉ trước đã, rồi mọi người cùng hành động.

Cậu ấy còn có lòng tốt để cho đôi uyên ương ở chung với nhau một đêm, sáng ngày hôm sau mới xuất hiện bên ngoài phòng nhỏ của Vô Trần.

Kim Kiên bế bé Ngọc Yên đứng đợi ngoài ma cung. Thập Dương ngồi xổm ngay cửa phòng Vô Trần, cũng chẳng nói chẳng rằng, nghe trộm họ nói chuyện ở trong phòng.

Sáng sớm, lúc Lý Do Hỉ tỉnh lại, độc tố của nấm đã tan gần hết rồi. Đầu óc nàng hỗn loạn, nặng trịch, chỉ thấy toàn thân đều đau nhức. Làn da vẫn còn phiếm hồng nhạt, cuộn mình trong đệm chăn, duỗi người ra một cái như một con thú nhỏ có lông mềm mại, mượt mà.

Vô Trần đã tỉnh từ lâu, vẫn chống cánh tay nhìn chăm chú dung nhan say ngủ của nàng, trong mắt, trong lòng tràn ngập sự yêu thích. Lúc này không nhịn được mà giơ tay ra muốn vén tóc rơi loạn trên má nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua má hồng no đủ.

Nàng ngâm khẽ, xoay người, dụi mắt, rồi chống tay ngồi dậy. Vô Trần nhanh chóng đặt sau lưng nàng một cái gối mềm, lại xuống giường lấy khăn ướt cho nàng lau mặt, lau tay.

Nàng khép hờ đôi mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, cả người mềm nhũn ra, kệ chàng đùa nghịch. Khăn mặt lau qua làn da mềm mại của nàng, lúc lau đến cái cổ mảnh khảnh, Vô Trần nhìn xuyên qua quần áo mỏng manh thì thấy một mảng đỏ tươi đáng sợ, là huyết trùng đang giãy giụa dưới da, nhưng bị cấm chế ngăn cản, không khuếch tán ra toàn thân.

Hôm qua ý loạn tình mê thì chưa để ý đến, lúc này chàng như lâm đại địch, căng thẳng nói: “Đây là cái gì?”

“Hả?” Lý Do Hỉ nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt chàng, tức khắc hiểu ra, “À, một cái nguyền rủa nho nhỏ mà thôi, yên tâm, nhất thời còn chưa chết được.”

Vô Trần nhíu chặt mày lại, “Là ai làm?”

Lý Do Hỉ cười, đập vào vai chàng, “Không sao đâu, xem chàng căng thẳng kìa.

Nhưng mà…..” Nàng nhìn lại tình trạng quần áo không chỉnh tề của mình, tham khảo thêm dáng vẻ đột ngột săn sóc cẩn thận của chàng, tò mò hỏi: “Sao bỗng nhiên chàng lại đối xử với em tốt thế? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng biết đại khái là chuyện gì, đoán được đến tám phần là nấm kia có vấn đề. Nhưng sau khi trúng độc đã xảy ra cụ thể thế nào thì không nhớ rõ. Nhưng mà, dựa theo kinh nghiệm trước đây mà nói thì cũng có thể liên tưởng một chút. Cẩn thận cảm nhận thân thể, chẳng thấy có cảm giác kỳ lạ nào cả, trong lòng hơi tiếc nuối.

Cảnh tượng kí©h thí©ɧ như thế, sao lại không nhớ gì cả, thật sự quá đáng tiếc. Về sau thế nào cũng phải tìm cơ hội bù đắp cho tốt mới được!

Khuôn mặt của Vô Trần đỏ lên ngay lập tức, cúi đầu ấp a ấp úng, “Tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Trong lòng Lý Do Hỉ khẳng định chắc đến bảy, tám phần, còn tưởng là sau khi mình trúng độc đã làm gì chàng rồi — Lẽ nào loại nấm kia còn có công hiệu kì diệu nào đấy?

Thế thì đợi sau khi mọi việc kết thúc, trở lại Xích Huyết giới, dứt khoát lấy nó làm giàu đi. Gọi Trầm Nghiên quay lại, bảo hắn nghiên cứu, phát triển một ít giống nấm mới, chế thành Xuân tiêu một khắc hoàn….. Há có thể không phát tài?

Lý Do Hỉ nghĩ đến mất hồn, Vô Trần tưởng là nàng chưa nghe rõ, to gan lặp lại một lần, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Lý Do Hỉ hoàn hồn, bị thái độ nghiêm túc của chàng làm cho buồn cười. Nàng giữ cằm chàng, xích đến gần, thở ra hơi thở nóng bỏng, giọng điệu ấm áp: “Là em phải chịu trách nhiệm với chàng.”

Thiếu niên Vô Trần nắm thật chặt khăn trong tay, vội vàng dời tầm mắt, quay lưng, cúi đầu, giống một hoàng hoa đại khuê nữ bị trêu ghẹo.

Lý Do Hỉ lại thở dài vô thanh, ánh mắt sâu xa. Ở chung lâu ngày như thế, cũng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi. Kim Kiên vẫn chưa xuất hiện, không biết bên đó phát triển đến đâu, huyết chú đã vừa vặn nhắc nhở nàng.

Nếu lại chơi tiếp, chắc cái mạng nhỏ cũng bị chơi đến toi luôn thật.

Nàng thở ra một hơi dài thật là dài, sau đó đứng dậy rửa mặt, mặc quần áo, cứ như tác phong của tra nam sau khi đã đạt được “Thời gian hiền giả (1)”, xong việc, “Em phải đi rồi.”

Chàng ngẩng đầu ngạc nhiên, trong lòng không khỏi co rút đau đớn, bất giác lại vươn tay nắm lấy góc áo nàng, thấp giọng cầu xin, “Đừng đi…..”

Động tác của Lý Do Hỉ cứng lại, cúi đầu đối diện với đôi mắt ướt sũng của chàng, con ngươi hệt như một cây hoa hồng ngập vào trong nước hồ sâu. Trong lòng nàng mềm nhũn, nắm lấy tay chàng, dịu dàng nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Vô Trần vội hỏi: “Khi nào cơ?”

“À…..” Lý Do Hỉ nghiêng đầu nghĩ: “Hai nghìn năm sau.”



Vô Trần ngẩn cả người.

Cái gì? Hai nghìn năm sau?

Lý Do Hỉ đỡ trán — Sao lại bất cẩn nói sự thật ra rồi. Nghĩ ngợi phải chữa thế nào đây, lại cười hi hi nói: “Nói nhầm rồi, nhiều nhất thì nửa tháng, ít nhất thì ba, năm ngày. Em đảm bảo với chàng là sẽ còn gặp lại.”

Chàng rủ mắt xuống, không che giấu được buồn thương. Lý Do Hỉ không đành lòng, ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh chàng, mười ngón tay đan xen với nhau, “Ai da, thế em lại ở với chàng một ngày cuối cùng, được không?”

Thập Dương ngồi xổm ngoài cửa nghe được, lập tức nhíu chặt lông mày — Một vừa hai phải thôi chứ!

Lúc mới nghe nàng nói phải đi, trong lòng cậu ấy còn khá vui vẻ đấy, ít nhất còn biết lấy đại cục làm trọng. Ai ngờ mới chưa đến nửa khắc, nàng lại thay đổi rồi!

Thập Dương không thể nhịn được nữa, dứt khoát đứng dậy, đạp một phát văng cửa phòng. Ván cửa cũ nát vốn lung lay sắp đổ, nó lên tiếng trả lời ngay bằng cách đổ xuống đất, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

“A? Thập Dương!” Lý Do Hỉ ngạc nhiên, mừng rỡ gọi một tiếng, lập tức có một loại cảm giác quẫn bách như bị bắt gian tại giường. Vì sao lúc nào thằng nhóc này cũng có thể xuất hiện vào thời điểm không thích hợp nhất thế nhỉ!

Thập Dương nhìn vào mắt nàng, lập tức đoán được nàng đang nghĩ gì. Cậu ấy nhíu mày — Hôm qua không hề cắt ngang chuyện tốt của bà chị, em đã cho chị mặt mũi nhiều lắm rồi đấy!

Khóe miệng Lý Do Hỉ giật giật — Gì chứ? Cái đồ cuồng nhìn trộm này! Phi!

Vô Trần nhìn hai người họ mắt đi mày lại, cảm thấy mình giống một cái bánh chưng — Bị gói xanh mơn mởn, chẳng biết cái gì.

Lý Do Hỉ rất nhanh đã chú ý được cảm xúc của chàng thay đổi rồi, nắm chặt tay chàng, giải thích: “Đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm, đây là Thập Dương, em trai em, đến để tìm em đấy.”

Vô Trần thoáng thả lỏng thân thể căng thẳng, lúc lại nhìn Thập Dương thì đã không đề phòng nữa, hơi ngượng ngùng gật đầu, xem như là chào hỏi.

Thập Dương không nói gì, chỉ hỏi Lý Do Hỉ: “Chị có đi không đây?”

Lý Do Hỉ vội đồng ý, “Đi, đi, đi.”

Vô Trần đứng ngơ ngác ở một bên, nhìn nàng thu dọn đồ đạc, nhất thời không biết là cảm giác gì trong lòng. Lý Do Hỉ quay đầu nhìn chàng rồi nói với Thập Dương: “Em có thể ra ngoài một lát không, cho bọn chị chút thời gian tạm biệt.”

Thập Dương lại không đi, chỉ đơn giản đứng tựa khung cửa, khoanh tay, “Em sẽ không ra ngoài, em phải đứng đây giám sát chị. Sợ là em vừa ra ngoài thì không đến hai, ba canh giờ, chị cũng chẳng ra đâu.”

Lý Do Hỉ rất tức giận, nhưng mà nghĩ kỹ thì đúng là có lý thật. Nàng cũng không trì hoãn thêm nữa, nhanh nhẹn dọn đồ xong, lập tức xoay người, kiễng chân, đặt một nụ hôn lên môi Vô Trần một cách nhanh chóng, “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Nói xong, lập tức rời đi. Chàng bất giác giơ tay ra, không bắt được góc áo đã bay xa.

Nàng không quay đầu lại nữa, bước nhanh rời đi, đi rất kiên quyết. Xác thật là không thể chậm trễ thêm nữa. Thập Dương nhìn Vô Trần một cái thật sâu, gật đầu xem như là tạm biệt, cũng đi mất.

Vô Trần như vừa tỉnh mộng, đuổi theo ra ngoài cửa, bên ngoài đã chẳng còn bóng dáng của nàng nữa. Chàng đứng ở đó, cô độc. Độ ấm trong lòng bàn tay đã tan hết, nội tâm là một mảnh bi thương.

Gió thổi nghiêng qua, bầu trời tối sầm, bóng cây dữ tợn, không biết từ lúc nào mà xung quanh gian phòng nhỏ đã được nàng trồng đầy hoa mạn châu sa mà chỉ Xích Huyết giới mới có, đỏ tươi mọng nước. Nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều có dấu vết nàng đã từng ở đây.

Một lần từ biệt này, thế mà lại là hai nghìn năm.

Lý Do Hỉ đi theo Thập Dương ra khỏi ma cung, suốt đường đều không ngừng miệng, hỏi hết một lượt tình huống gần đây. Mượn việc này để chuyển sự chú ý, không nhớ chàng thêm nữa.

Nàng thấy Kim Kiên bế bé Ngọc Yên, nhíu mày: “Đây là Ngọc Yên?”

Kim Kiên gật đầu, Lý Do Hỉ nhảy ra xa vài bước ngay tức khắc, “Thế còn không mau gϊếŧ nó đi!”

Bé Ngọc Yên ngồi trên khuỷu tay Kim Kiên, hét to: “Ngươi là người xấu! Ta ghét ngươi!”



Lý Do Hỉ ôm trái tim, “Ta làm gì xấu bằng mi! Cái đồ độc phụ!”

Kim Kiên nói: “Cô bé còn nhỏ mà, vẫn còn là trẻ con.”

Thập Dương không kiên nhẫn, “Phí lời thế này làm gì, nhanh chóng bảo nó dẫn chúng ta đi tìm Ngọc Dung.”

Bé Ngọc Yên bĩu môi, nói: “Mẹ đi tìm cha rồi, tôi không thích cha. Lần nào mẹ cũng bỏ Ngọc Yên lại.”

Lý Do Hỉ hỏi: “Thế lão cha đâu?”

Bé Ngọc Yên nghiêng cái đầu nhỏ, “Phần lớn thời gian đều ở thanh lâu.”

Lý Do Hỉ nói: “Hả?”

Bé Ngọc Yên nói tiếp”: “Mẹ nói, thanh lâu là nơi nam nữ làm chuyện sung sướиɠ. Bình thường mẹ đi tìm cha, đều để Ngọc Yên đứng chỗ bán xiên mứt quả ở trước cửa thanh lâu, đợi Ngọc Yên ăn xong thì mẹ đến đón, sau đó tiếp tục đi tìm cha.”

Thập Dương khϊếp sợ: “Mi biết được cũng không ít nhỉ!”

Với việc bé Ngọc Yên phát ngôn kinh người, Kim Kiền đã tập mãi thành thói quen từ lâu. Hắn nói: “Ngọc Yên chỉ là nhìn có vẻ nhỏ, thật ra đã mấy nghìn tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn cả cậu đấy, đương nhiên là cái gì cũng hiểu.”

Chuông cảnh tỉnh trong lòng Lý Do Hỉ rung lên mãnh liệt ngay lập tức, vội đứng ra xa, lo lắng tiểu hoa yêu này lại dùng chiêu xấu xa nào đó, lại cho nàng thêm một huyết chú thì xong đời.

Thập Dương đã không đợi được nữa, “Đi một thanh lâu gần đây nhất tìm trước đi!”

Lý Do Hỉ đi sóng vai với cậu ấy, “Sao mà vừa nói đến thanh lâu thì em lại tích cực thế, có phải em tư xuân rồi không? Hôm qua em đã đến, sao em không tìm chị trước, hay là hôm qua em đã nhìn thấy gì rồi? Hả?”

Thập Dương bị nàng hỏi liên hồi như pháo liên thanh làm cho đầu váng mắt hoa, khuôn mặt đỏ bừng lên rất khả nghi. Lý Do Hỉ còn đang truy hỏi, “Viên Viên đâu? Sao em không dẫn cô bé đến? Trên đường bọn em đi tìm Ngọc Yên đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô nam quả nữ, sớm chiều ở chung, ngày đêm cùng ngủ…..”

Cuối cùng Thập Dương cũng không nhịn nổi nữa mà bùng nổ, hét lớn một tiếng ở tại chỗ, rồi chạy bắn đi nhanh như chớp!

Lý Do Hỉ vẫn đuổi không tha như cũ, “Em nói đi! Em chạy cái gì! Có phải em có tật giật mình không!”

Thập Dương dừng chân lại, giận dữ trừng nàng một cái, “Em hoài nghi rất nghiêm trọng là chị đang trả thù em!”

Lý Do Hỉ nhún vai: “Chính xác, hệt như em nghĩ vậy.”

Đúng lúc hai người đang chặt chém nhau, Kim Kiên ở đằng sau chỉ ra phía xa, “Mau nhìn, đó là gì!”

Lý Do Hỉ và Thập Dương nhìn theo, chỉ thấy ở trong góc ngã tư đường có một tòa lầu gỗ, cửa lầu có lụa đỏ tung bay, mùi hương son phấn, oanh ca yến ngữ. Biển hiệu viết: Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu.

Lý Do Hỉ hất cằm với Thập Dương, “Đi đi, chị cho em cơ hội đấy, em cũng nên đi trải đời rồi.”

Thập Dương hừ lạnh một tiếng, không phục: “Đi thì đi!”

Lý Do Hỉ tìm một quầy hàng nhỏ ở đối diện ngồi xuống, gọi mấy bát mỳ. Thập Dương vẫn đứng tại chỗ, hồi lâu sau mà còn do dự, không dám tiến bước.

Lý Do Hỉ thúc giục: “Đứng ngây ra đó làm gì! Mau đi đi!”

Kim Kiên đã đặt bé Ngọc Yên xuống, gắp mỳ lên, thổi nguội rồi bón cho cô bé ăn.

Thập Dương quyết tâm, giậm chân một cái, đang chuẩn bị cứng đầu cứng cổ xông vào trong, đột nhiên cánh tay lại bị người ở sau lưng túm chặt. Còn chưa kịp phản ứng, đám cô nương của Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu tủa ra như ong vỡ tổ, bao vây lấy cậu ấy.

Đầu óc của Thập Dương đã bị làn gió thơm hương hun cho say luôn, bị da thịt trắng tuyết chói mắt làm thần trí đờ đẫn, hoàn toàn không thể nào phản kháng, bị đám “Tri chu tinh (yêu tinh con nhện)” khiêng vào hang động.