Chương 9: Thế giới thứ nhất: Sticky Ming Ming

Chỉ sau một vài lần thở, Ôn Tần Tây cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhưng khi hệ thống biến mất. Anh thực sự muốn dạy cho con AI đó một bài học ngay khi ra khỏi trò chơi.

Sự mệt mỏi cuối cùng cũng ập đến với anh khi cánh cửa đột ngột mở ra như thể ai đó đang bị truy đuổi. "Thằng khốn nào?" Ôn Tần Tây nghĩ, ngồi thẳng dậy với vẻ mặt khó hiểu. Lâm Minh Tự bước vào với vẻ mặt hơi hoảng hốt, như thể anh ta lo lắng rằng Lâm Kinh Tạ sẽ biến mất khỏi anh một lần nữa.

Khi anh trở về nhà, anh thấy sảnh chính trống rỗng nên đã hoảng sợ chạy đến phòng của Lâm Kinh Tạ, do đó anh ta đã mở cửa ra như thể anh là chủ của nơi này. "Lâm-ge anh làm em sợ, em đã nghĩ vài thứ-," Lâm Minh Tự nói trước khi Ôn Tần Tây cắt ngang anh.

"MinhTự đi ra ngoài và hãy gõ cửa bất cứ khi nào em đến phòng của tôi," Ôn Tần Tây chỉ vào cửa nói. Lúc đầu, Lâm Minh Tự nghĩ rằng anh trai của mình chỉ đang kéo chân mình nhưng Lâm Kinh Tạ nhìn có vẻ rất nghiêm túc và vẻ mặt của anh ấy bây giờ trông rất u ám.

"Ừm," Lâm Minh Tự trả lời với dáng vẻ buồn bã và đi ra ngoài nhưng anh không đóng cửa lại mà nhìn trộm anh trai mình.

"Lâm Minh Tự!" Ôn Tần Tây hét lên đủ đáng sợ để khiến Lâm Minh Tự phải đóng cửa lại. Anh phải làm điều này nếu không lần sau, em trai của nhân vật này có thể sẽ bước vào trong khi anh đang nói chuyện với hệ thống, điều này sẽ dẫn đến sự nghi ngờ và cuối cùng khiến anh sẽ bị đuổi khỏi trò chơi.

Một tiếng gõ nhẹ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh và chỉ sau khi Lâm Minh Tự gõ ba lần thì anh mới noí: "Từ nay về sau gõ cửa chờ ta cho vào, có nghe không?"

"Mm đại ca, em hứa," Lâm Minh Tự đáp lại với cánh tay đặt trên ngực như thể đang đọc quốc ca.

"Em cần cái gì sao?" Ôn Tần Tây hỏi với hy vọng có thời gian ở một mình đề phòng hệ thống hoạt động trở lại.

Lâm Minh Tự kéo theo thầy thuốc mà anh đã dẫn theo để kiểm tra anh trai mình. "Em đưa thầy thuốc đến để kiểm tra cho anh," nói xong thì anh ta đẩy thầy thuốc về phía anh trai mình.

Người thầy thuốc trung niên có vẻ khϊếp sợ Lâm Minh Tự khi ông ta lần mò chiếc túi y tế của mình với đôi tay run rẩy. Ôn Tần Tây trở nên cau có và đặt tay lên trên bàn tay run rẩy của thầy thuốc. "Không sao, cứ thoải mái thôi." Ôn Tần Tây trừng mắt nhìn Lâm Minh Tự đang ngoảnh mặt đi và nói.

"Em không làm gì ông ta, ông ta đã như vậy kể từ em tìm ông ta," Lâm Minh Tự biện hộ cho mình trong khi gãi đầu. Anh đã tìm thấy vị thầy thuốc đang ăn tối và đã đe dọa ông ta phải đi cùng anh ngay lập tức nếu không anh sẽ đánh ông ta cho đến khi ông ta phải ngồi xe lăn.

" Minh Tự, nếu em tiếp tục đe dọa mọi người, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh em như tôi đã làm khi em còn nhỏ!" Ôn Tần Tây hét lên khi nhớ lại Lâm Minh Tự đã sợ hãi như thế nào khi bị đánh đòn của anh trai mình.

"Được rồi, được rồi, anh không cần phải làm như vậy. Anh nói gì thì em cũng sẽ làm theo," Lâm Minh Tự bất mãn nói khi ngồi cạnh anh trai mình như một chú cún con mong được chủ vỗ về.

"Xin hãy kiểm tra vết bầm tím của em trai tôi khi ông làm xong," Ôn Tần Tây nói khi thầy thuốc đang bắt mạch cho anh.

Lâm Minh Tự lắc đầu từ chối vì vậy Ôn Tần Tây đã kéo cổ áo anh ra và hỏi: "Vậy thì đó là cái quái gì vậy? Em đừng bao giờ đi gây sự với Thiên Nhiết Triết, nếu không đừng nhận người anh trai là tôi."

Thở hổn hển với đôi mắt đẫm lệ, Lâm Minh Tự cầu xin Lâm Kinh Tạ, điều mà Ôn Tần Tây cảm thấy rất thú vị. Lời đe dọa này sẽ không bao giờ có tác dụng với anh trai ruột của anh, thậm chí họ có thể sẽ đánh nhau cho đến khi Ôn Tần Tây chịu khuất phục và gọi anh trai mình là đại ca. Đúng vậy, Ôn Đan Triết lớn hơn Ôn Tần Tây rất nhiều và luôn giành chiến thắng mỗi khi họ đánh nhau.

Ôn Tần Tây vuốt tóc Lâm Minh Tự và tiễn anh ta đi sau khi thầy thuốc khám xong, điều này rất khó thực hiện vì Lâm Minh Tự cứ nhất quyết ở lại. Chỉ đến khi anh hứa sẽ chơi cờ với anh ta sau bữa tối thì anh ta mới rời đi.

"Học được cách nói chuyện lễ phép chưa?" Hệ thống hỏi ngay sau khi Ôn Tần Tây đuổi được Lâm Minh Tự đi.

Ôn Tần Tây nặng nề thở dài và nói với hệ thống táo tơn. "Vâng, Jolie, tôi đã học được một số cách cư xử. Bạn có thể mở một kênh liên lạc được không?" Ôn Tần Tây nói qua kẽ răng siết chặt nắm tay.

"Tốt hơn nhiều hồi trước dù tôi không thể nói là bạn đang bị ép buộc. Mã của bạn làm ơn?" Hệ thống ước nó có một khuôn mặt để nó có thể nhếch mép cười đáp lại anh ta.

"Qieranzheisajerk," Ôn Tần Tây nói trong đầu, tự hỏi liệu hệ thống có bắt anh nói mã mọi lúc hay không.

"Ồ! Ai đó muốn mất cái công việc chết tiệt của họ haha. Dù sao thì kênh liên lạc đã mở," hệ thống nói trước khi biến mất.

"Này, các bạn có nghĩ Jolie cố tình cho tôi nhân vật này không?" Ôn Tần Tây hỏi ngay khi kênh được mở

"Có thể. . . có thể không." Hạ Bạch không chút do dự trả lời, không chút để ý mà nhai một ít khoai tây chiên giòn.

Ôn Tần Tây cau mày, hai người này không phải là muốn ăn uống trong phòng trò chơi đấy chứ và còn cả gan để trả lời cuộc gọi của anh trong khi đang phạm luật. "Hai người đang ăn trong phòng trò chơi à? Bây giờ các người đang nghiêm túc đấy à?" Ôn Tần Tây nói với giọng nghiêm khắc mà khiển trách họ.

"Không, chúng tôi không có,"Hắc Bảo mặt dày trả lời khi cả hai tạm dừng động tác nhai như thể nó có thể thuyết phục Ôn Tần Tây vậy . "Vậy kế hoạch của anh để giúp Thiên Nhiết Triết là gì?" Hắc Bảo nói khi cố gắng dời sự chú ý của mình khỏi đống đồ ăn vặt.

Ôn Tần Tây say mê nhắc đi nhắc lại kế hoạch của mình khi chọn kế hoạch tổng thể trong bóng tối. "Tôi sẽ giúp anh ta từ phía sau. Để ngăn anh ta chết, tôi cần phải ngăn chặn sự bắt nạt mà tôi hy vọng là không quá muộn, giúp anh ta có được Triệu Hoàng Chi và tiêu diệt kẻ thù của anh ta trước khi kẻ thù của anh ta cướp mọi thứ của anh ta.Tôi chỉ cần làm nó mà anh ta không hề biết. Các bạn nghĩ sao?"

"Greaaaattt kế hoạch xuất sắc," cả hai đồng thanh nói nhưng thực tế là họ không hề nghe mà chỉ im lặng tranh giành miếng khoai tây chiên giòn cuối cùng. Theo nghĩa đen, họ đã chiến đấu bằng mắt khi một người buộc tội người kia ăn nhiều hơn và phải từ bỏ miếng khoai tây chiên giòn cuối cùng khi người kia sử dụng quy tắc "đến trước ăn trước".

Trong tất cả những điều này, Ôn Tần Tây tiếp tục nói mà nghĩ rằng họ đang lắng nghe mình. Anh không biết rằng hai tên ngốc kia đã tham gia vào một "Trận chiến giành miếng khoai tây chiên cuối cùng" có thể hủy hoại tình bạn của họ.

Một trong số họ đã vô tình phá vỡ lời thề im lặng và hét lên, "Đó chỉ là một con chip Bao* chết tiệt không phải khoai tây chiên giòn rẻ tiền, tôi đã ăn ít hơn nên nó-,"( mình không hiểu câu này lắm, ai biết dịch như nào thì nói giúp mình:((()

* Câu gốc: "it"s just a damn chip Bao not some cheap potato crsip, i eat less so it-"Hai tên khốn các người vẫn đang ăn trong phòng à? tại sao bọn mày lại ....," Ôn Tần Tây hét lên tức giận mà cắt ngang anh ta nhưng họ không thể nghe thấy.

Hai người nhìn nhau một hồi, Hạ Bạch hỏi: "Ngươi cấm ngôn hắn?"

"Đúng vậy, tôi tắt cái tiếng chết tiệt anh ta, hòa bình phải không?" Hắc Bảo nói mà cảm thấy tự hào về bản thân.

"Đúng, khá tiện lợi. Tôi sẽ tắt tiếng của anh ta mỗi khi anh ta bắt đầu hét lên, Bảo!" Hạ Bạch đang mải nói chuyện thìn nhận ra Hắc Bảo đã nhét miếng cuối cùng vào miệng.

"Ha ha, " Hắc Bảo vừa nhai vừa cười khanh khách, Hạ Bạch xông tới mắng:"Nhổ nó ra ngay! Tao không lấy được thì mày cũng không được!" và đuổi theo anh ta khắp phòng trò chơi.

Ôn Tần Tây không hề biết gì và chỉ nhận ra có điều gì đó không ổn sau khi nguyền rủa họ trong mười phút liên tục. Anh nóng lòng muốn ra ngoài và tát vào mặt họ.

***

Đâu đó trong ngôi nhà tranh đổ nát trong rừng, Thiên Nhiết Triết đang thản nhiên nướng một con gà lôi thì một trong những người bạn lâu năm nhất của anh, Mãn Châu không có họ,

"Ran ca, Lâm Kinh Tạ đã không nói bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra, vẫn chưa có ai mài dao để truy lùng chúng ta. Chúng ta nên làm gì đây?" anh ta hỏi hoàn toàn quan tâm đến sự an toàn của chính họ.

Kể từ khi Lâm Kinh Tạ được tìm thấy còn sống, các cậu bé đã trốn trong rừng và sẵn sàng đứng dậy và chạy trốn nếu mọi thứ leo thang nhưng cơn bão mà chúng chờ đợi vẫn chưa đến, ít nhất là chưa đến.

"Ngày mai tôi sẽ đi theo hắn và nói chuyện riêng. Tôi sẽ đích thân kết liễu hắn ta vào cuối ngày mai," anh nói với vẻ mặt khó hiểu và đưa con gà lôi nướng chín hoàn toàn cho Mạch Châu để chia sẻ với người khác.

Anh nằm trên đống rơm đầy gai, véo sống mũi nghĩ, "Lâm Kinh Tạ, ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?"

Nếu đây là cách Lâm Kinh Tạ đe dọa anh bằng cách đợi kaay hơn để trả thù và chỉ tấn công khi anh bắt đầu nghĩ rằng sẽ thoát thì Thiên Nhiết Triết sẽ làm cho hắn ta thất vọng