Ôn Tần Tây chỉ rời khỏi văn phòng khi đã sửa xong kịch bản cho "Flagship" và chỉ rời đi khi chắc chắn rằng không có sai sót nào sau khi biên soạn nó thành một chương trình. Ngày mai họ sẽ chạy thử "Flagship" nên anh phải dậy sớm.
Anh rời khỏi sự thoải mái của một văn phòng ấm cúng đi thẳng vào đêm tuyết lạnh giá. Ôn Tần Tây đặt một chuyến xe và ăn tối từ một ứng dụng trên điện thoại trước khi băng qua đường chờ xe. Bình thường anh sẽ bắt xe buýt về nhà nhưng đã quá muộn và không muốn mất hai giờ đồng hồ để quá cảnh.
Chuyến xe không mất nhiều thời gian để đến nơi nên anh không phải chịu đựng những cơn gió lạnh lâu. Anh nhảy lên xe và uể oải ngả người ra sau khi tháo kính ra trước khi dụi đôi mắt đau nhức của mình. Dành cả ngày để nhìn vào màn hình không giúp ích gì cho thị lực của anh nhưng anh yêu công việc của mình và sẽ không từ bỏ nó vì bất cứ điều gì.
Trong khi anh đang dành thời gian để thư giãn, anh nhận được cuộc gọi từ anh trai, Ôn Đan Triết, người mà anh đã trò chuyện suốt quãng đường cho đến khi về đến căn hộ tồi tàn của mình.
"Cái quái gì vậy ? Mày đã vướng vào một con điếm trà xanh!" Ôn Đan Triết hét lên qua điện thoại khi Ôn Tần Tây kể lại câu chuyện hôm nay của mình . Anh trai của anh quá ồn ào nên anh đã bỏ tai nghe theo bản năng và chọn loa ngoài thay thế.
Ôn Tần Tây bật ra một tràng cười tức giận khi nhận đồ ăn được giao. "Thật rắc rối phải không? Dù sao thì ít nhất nó cũng không khiến em gặp rắc rối," anh nói và ném túi thức ăn lên quầy bếp.
Anh cởϊ áσ khoác, lắng nghe anh trai nhắc đi nhắc lại về việc phụ nữ ngày nay tàn nhẫn như thế nào nhưng Ôn Tần Tây hầu như không chú ý ngồi xuống đi khi mở máy tính xách tay của mình. Vì hôm nay anh quá bận nên anh đã không kiểm tra email và cần xác nhận lại lịch trình của mình cho ngày mai.
Trong khi xem qua hộp thư đến để sắp xếp một email về "Flagship", một email trông kỳ lạ với chủ đề "Thông báo cắt giảm tiền thưởng cho ông Ôn Tần Tây đã thu hút sự chú ý của anh. Anh sững người khi đọc tiêu đề và đột nhiên chửi thề lớn tiếng, "Cái mẹ gì!TᏂασ mẹ,TᏂασ mẹ,TᏂασ mẹ!" khi mở email, ngón tay anh run như chiếc lá.
Phản ứng của anh khiến người anh trai vẫn đang lảm nhảm về người phụ nữ kia giật mình. "Làm sao vậy? Ôn sao không trả lời, chuyện quái quỷ gì xảy ra thế?" Đan Triết hoảng sợ hỏi.
Ôn Tần Tây đã không trả lời trong nửa ngày khi đọc kỹ email trong đó đề cập đến việc anh đã không tuân theo mệnh lệnh và đã nô đùa xung quanh trong khi anh có một dự án cần được ưu tiên hàng đầu chưa hoàn thành. Hình phạt là tiền thưởng của anh bị giảm đi một nửa.
Anh có anh chị em và mẹ phải chăm sóc nhưng Thiên Nhiết Triết lại tiếp tục nhỏ nhen và làm mọi việc khiến cho anh phải gặp điều xấu. Những lời nguyền rung lên toàn bộ tầng bốn khi Ôn Tần Tây trút bỏ sự thất vọng của mình. Anh ồn ào đến nỗi người hàng xóm phải đập cửa để anh im lặng.
"TᏂασ! bây giờ thì nó là một chiếc váy đắt tiền chết tiệt và thậm chí mày còn không được nắm tay cô ấy. Tao nghĩ đây là số tiền lớn nhất mà mày từng chi cho một người phụ nữ," Ôn Đan Triết nói thông cảm với em trai mình.
"Chết tiệt! Tức v nhưng em lại không thể giải quyết nó cho đến khi hoàn thành dự án "Flagship" nếu không hắn ta sẽ cắt nốt nửa còn lại" Ôn Tần Tây đột nhiên mở tủ lạnh lấy một cốc bia. Anh thường không uống rượu trong tuần nhưng anh đã quá tức giận để quan tâm.
Đêm đó, Ôn Tần Tây gần như không ngủ được, khi tỉnh dậy anh cảm thấy cơ thể nặng trĩu như cả tấn. Thiên Nhiết Triết đã thực sự lừa anh.
Anh thực sự đã lê chân đến văn phòng với đôi mắt gấu trúc nổi bật. Anh không có tâm trạng để làm việc nhưng anh không có lựa chọn nào khác và vì vậy Ôn Tần Tây đã bắt tay ngay vào công việc. Vào thời điểm những người còn lại trong nhóm đến, anh đã chạy chương trình của mình trong hộp trò chơi. Người đàn ông giống như một thây ma uống hàng tấn cà phê dù vậy anh ta vẫn làm việc rất hiệu quả.
Trong khi nhóm đang tiến hành chạy thử, họ không biết rằng Giám đốc điều hành đang đứng sau tấm gương một chiều quan sát họ khi người quản lý dự án báo cáo tiến độ của họ.Thế nhưng, Thiên Nhiết Triết lại đặc biệt quan tâm nhiều hơn đến tên thây ma có đôi mắt gấu trúc, kẻ có vẻ như đang dẫn chương trình.
Bây giờ quan sát kẻ lừa đảo nhỏ, khiến hắn có cảm giác quen thuộc như thể họ đã gặp nhau trước đây nhưng hắn không thể nhớ nó. "Cái kia Ôn Tần Tây có phải là một nhân viên tốt không?" Thiên Nhất Triết hỏi và chỉ vào anh chàng mọt sách hiện đang đẩy kính lên trong khi gõ với tốc độ ánh sáng.
Khuôn mặt của người quản lý dự án nhăn lại khi nghe đích thân CEO hỏi về Ôn Tần Tây, đặc biệt là sau những tin đồn mà anh nghe được đang lan truyền khắp văn phòng. Người quản lý cũ của Ôn Tần Tây đã cảnh báo anh nên cảnh giác với người thanh niên đó nhưng anh chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó cho đến bây giờ. "Anh ta có vẻ ổn. Thưa ngài nếu anh ta không đạt tiêu chuẩn, tôi có thể tìm người thay thế anh ta," người quản lý không thể đọc được suy nghĩ của Thiên Nhiết Triết.
"Ông đã chọn anh ta cho dự án này, nếu anh ta không đáp ứng đủ tiêu chuẩn thì hãy làm những gì mà ông cho là tốt nhất. Tôi không quan tâm ai trong nhóm của ông miễn là bàn giao lại dự án vào tuần sau." Thiên Nhiết Triết nói trước khi bước ra khỏi cửa. Điều hắn không biết là người quản lý đã ghi tạc lời nói của anh, dẫn đến việc Ôn Tần Tây bị đuổi khỏi dự án ngay trong giờ tiếp theo.
Khi Ôn Tần Tây nghe nói rằng anh đã bị thay thế và bị đuổi khỏi nhóm, anh đã quá tức giận vì một người quản lý khốn nạn đã đuổi anh ra ngoài ngay khi dự án đang được hoàn thiện.
Anh không thể không đổ lỗi cho Thiên Nhiết Triết và trợ lý ngu ngốc của hắn ta vì đã làm phiền anh vì một vấn đề tầm thường. Người đàn ông không chịu nổi việc làm ầm ĩ trong văn phòng cho đến khi cuối cùng anh bình tĩnh lại.
Văn phòng đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, anh chỉ muốn thoát khỏi nơi tồi tệ này nếu không anh sẽ nói điều gì đó mà anh sẽ hối hận. Anh lấy lại bình tĩnh và mở laptop xin nghỉ năm ngày. Vì hôm nay là thứ sáu và Ôn Tần Tây không còn có dự án khẩn cấp nào nữa, anh thu dọn đồ đạc và rời đi mà không quay đầu lại.