Chap trước mình edit thiếu, ai chưa đọc thì vào đọc lại nha. Mình đánh dầu phần thêm rồi đó.
Mọi chuyện quả thực đã đi theo chiều hướng không ngờ tới, Mãn Châu chỉ nghĩ rằng Thiên Nhiết Triết sẽ khó chịu một chút thôi. Anh không nghĩ tới Thiên Nhiết Triết sẽ tức giận tới mức xông vào quảng trường thị trấn. "Tại sao đại ca lại tức giận thế nhỉ?" nghĩ nghĩ Mãn Châu bối rối cố gắng theo kịp những sải chân dài của Thiên Nhiết Triết.
Nếu Mãn Châu hỏi Thiên Nhiết Triết câu hỏi đó, hắn cũng sẽ không thể trả lời được. Hắn thậm chí còn không biết tại sao mình lại tức giận như vậy nhưng dù có cố gắng thế nào hắn cũng không thể kiềm chế được. Hắn hy vọng, khi nhìn thấy Lâm Kinh Tạ, hắn có thể hiểu ra tại sao mình lại cảm thấy như vậy.
Quảng trường thị trấn trở nên sôi động hơn bao giờ hết với những người ngồi trên những chiếc ghế gỗ xem chương trình biểu diễn trên sân khấu hoạt hình trang nhã. Xét thấy các thiếu gia Lâm chỉ dùng một thời gian ngắn để xây dựng sân khấu này, nó thực sự được xây dựng một cách tuyệt vời, được trang trí theo phong cách cổ điển sang trọng, rất đẹp mắt khi nhìn vào.
Thiên Nhiết Triết đứng ở phía sau khán giả vì tất cả các ghế đều đã có người ngồi. Bên cạnh hắn và Mãn Châu là một nhóm người ồn ào đang chăm chú xem chương trình. Họ có vẻ hào hứng với điều gì đó và Thiên Nhiết Triết chỉ nhận ra họ hào hứng với điều gì khi Lâm Kinh Tạ xuất hiện trên sân khấu trong bộ váy và trang điểm tinh tế tối giản, điều này thực sự đã biến đổi nét đẹp trai của anh thành một vẻ đẹp thanh tú như thiên đường không thể đạt được.
Phiên bản này của Lâm Kinh Tạ đã khiến tất cả mọi người say mê, anh thực sự quyến rũ ngay cả khi ăn mặc như một quý cô. Anh đang diễn một cảnh lãng mạn với một vị tướng nào đó và cảnh tượng đó càng làm tăng thêm cơn thịnh nộ đang dồn nén trong Thiên Nhiết Triết. Hắn giống như một cái nồi áp suất sắp nổ tung.
"Aiyo...mày nói đúng, cậu chủ Lâm thật quyến rũ. Giá như cậu ấy là con gái," một chàng trai nói với nụ cười rạng rỡ khiến Thiên Nhiết Triết ước gì có thể khoét đôi mắt dâʍ đãиɠ đó ra khiến hắn không bao giờ có thể nhìn thấy Lâm Kinh Tạ.
“Tao đã bị mê hoặc rồi, tao không còn quan tâm đến việc anh ta là đàn ông nữa,” một trong số họ nói với đôi mắt khao khát hoàn toàn không để ý đến chiếc ấm nước đang kêu xèo xèo phía sau mình.
"Chúng ta cùng hội cùng thuyền, đêm qua tao có một giấc mơ xuân về anh ấy. Thường thì đó phải là một người phụ nữ khỏa thân quyến rũ. Tao đột nhiên bị curi*-," một người khác nói trước khi được Mãn Châu vỗ nhẹ vào vai.
*curi: Mình cũng không biết nó nghĩa là gì, ai biết thì nói mình nha!
Hắn không biết tại sao cuộc trò chuyện của họ lại khiến Thiên Nhiết Triết bực mình đến vậy nhưng khi anh nhận ra đại ca mình sắp nổ tung, hắn đã yêu cầu mấy người còn lại im lặng nếu không mọi chuyện sẽ rất…. Họ không thể chọc giận một thiếu gia nhà giàu nào khác nếu không tất cả các mọi người sẽ bị liên lụy.
Mọi thứ chỉ ổn hơn khi Lâm Kinh Tạ vừa kết thúc màn diễn của mình và khán giả đang vỗ tay. "Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ, xin đừng quên quyên góp cho chúng tôi," Ôn Tần Tây nở nụ cười rạng rỡ khiến một số nương tử phải che mắt phu quân mình lại.
"Thiếu gia Lâm, ngài đã cho chúng tôi xem mắt cá chân của ngài, tôi sẽ chia cho ngài một nửa số tiền ngài kiếm được hôm nay," một người đứng gần cơn bão Thiên nhiết Triết ở phía sau nói.
Ôn Tần Tây cười hắc hắc, nói: “Mắt cá chân của ta đáng giá hơn nhiều, sợ rằng ngươi không mua nổi ta.” Trong khi lười biếng đặt hai tay lên hai bên eo. "Đồ biếи ŧɦái chết tiệt," anh nghĩ với một nụ cười giả tạo trong khi nghiến răng.
Tên khốn ngốc nghếch tiếp tục nói: "Được rồi, tôi hiểu. Hay tôi sẽ trả cho ngài gấp đôi số tiền ngài kiếm được hôm nay nhé," rồi cắn môi dưới một cách kín đáo.
“Ai, tiêu tiền nhiều như vậy, nhưng ta e là ta không định tìm khách đâu, nhưng cảm ơn ngươi đã ủng hộ.” Ôn Tần Tây cố ý kết thúc cuộc trò chuyện vớ vẩn với tên biếи ŧɦái này.
"Nó có khác gì với màn biểu diễn quyến rũ của em đâu. Không phải-," hắn nói nhưng bị cắt ngang khi một cú đá bay vào vai hắn ta từ đâu đó khiến hắn bất tỉnh ngay lập tức. Có lẽ đã ngất đi vì đau đớn. Thiên Nhiết Triết định đánh tất cả bọn họ nhưng đã bị Mãn Châu giữ lại rất mạnh.
Những người khác không dám hành động bốc đồng, nhất là sau sự việc Thiên Nhiết Triết khiến Tôn Hổ Tiên* bị trật khớp tay. Không ai muốn gây sự với hắn vì danh tiếng của hắn càng lớn hơn nữa khi hắn có quan hệ tốt với Lâm Kinh Tạ.
*Tôn Hổ Tiên: Là người vừa bị đánh ấy
Thiên Nhiết Triết cuối cùng cũng dừng lại và quay sang những người ăn dưa đang bình tĩnh thưởng thức màn trình diễn. "Nếu có tên khốn nào trong các ngươi không tôn trọng Lâm thiếu gia, các ngươi sẽ chịu chung số phận với hắn!
Lâm Minh Tự lúc trước muốn xen vào, nhưng lại chậm một chút, Thiên Nhiết Triết đối phó tên biếи ŧɦái này giống như một con bò đực hung hãn ở khu chợ đông đúc. Dù không thích hắn nhưng anh vô cùng biết ơn vì điều đó. Anh trai của anh đã phải chịu đựng những nhóm biếи ŧɦái như vậy kể từ khi họ bắt đầu chuyện này, điều này thật khó chịu.
Thiên Nhiết Triết đột nhiên bước tới sân khấu sau khi xuống mắng khán giả và kéo Lâm Kinh Tạ đi vào một con hẻm ngay phía sau sân khấu. Lâm Minh Tự biết quá rõ để không làm gián đoạn nên đã kết thúc buổi biểu diễn trước khi lấy số tiền được quyên góp.
Trong ngõ, Thiên Nhiết Triết đẩy Lâm Kinh Tạ vào tường và hét lên: “Đứng lại!" trước khi bước vào lều khiến Lý Kiến Kiệt giật mình khi đang thu dọn trang phục. "Nước!" hắn ra lệnh với đôi mắt đầy giận dữ vứt bỏ mọi lễ nghi phép tắc ra ngoài cửa sổ.
Lý Kiến Kiệt sợ hãi với ngón tay run rẩy chỉ vào bình nước trên khay. Thiên Nhiết Triết chộp lấy, quay người bước ra ngoài, dừng bước: “Cảm ơn” :))))bước ra ngoài thì thấy Lâm Kinh Tạ đang nhón chân bỏ đi như một con mèo đáng sợ.
Thiên Nhiết Triết lắc đầu thất vọng, rồi túm cổ áo anh kéo lại vào tường. "Đại ca, ta nói chuyện đi. Chúng ta hãy dùng lời nói đừng dùng nắm đấm," Ôn Tần Tây cố gắng thương lượng với Thiên Nhiết Triết trong khi đang điên cuồng nói trong lòng. "Tại sao mình lại phải giải thích với tên ngốc này?" anh nghĩ khi vẫn đang cố gắng tìm cách trốn thoát.
Thiên Nhiết Triết không chú ý đến anh mà hỏi gì đó: "Khăn tay?" với giọng điệu thiếu kiên nhẫn. Ôn Tần Tây bối rối một lát, phản ứng chậm hơn một chút, thế là Thiên Nhiết Triết lục soát quần áo của anh, không chút xấu hổ, chỉ dừng lại hành động khi phát hiện ra.
Ôn Tần Tây vừa bị ông chủ điên khùng của mình chọc tức, sửng sốt không nói nên lời. Chỉ đến khi Thiên Nhiết Triết làm ướt chiếc khăn tay của mình, anh mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. "Tôi sẽ-," anh nói trước khi bị cắt ngang bằng một chiếc khăn tay lau lớp trang điểm trên mặt.
Động tác cọ xát bắt đầu thô bạo nhưng dần dần trở nên nhẹ nhàng lau sạch lớp trang điểm trên mặt Ôn Tần Tây. Cuối cùng anh cũng cảm thấy thoải mái khi nhận ra Thiên Nhiết Triết chỉ khó chịu vì anh trang điểm. "Thiên Nhiết Triết nếu anh không muốn tôi trang điểm, anh nên nói, tôi sẽ tự mình tẩy nó," Ôn Tần Tây nói với nụ cười trên khuôn mặt.
Thiên Nhiết Triết nhíu mày hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Lông mi nịnh nọt của anh gần Ôn Tần Tây đến mức anh cảm thấy muốn chạm vào chúng. Phiên bản Thiên Nhiết Triết này cực kỳ dịu dàng khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải rung động.
"Giá như hắn cho Triệu Hoàng Chi thấy mặt này, cô ta sẽ yêu anh đến chết mất", Ôn Tần Tây nghĩ thầm, hy vọng nữ chính sẽ xuất hiện sớm để ông chủ cuối cùng có thể ở bên tình yêu của đời mình.
"Đừng bao giờ trang điểm nữa. Nó sẽ thu hút ruồi," Thiên Nhiết Triết chỉ đặt tay xuống khi hài lòng rằng mọi thứ đã biến mất.
Ôn Tần Tây đang tự hỏi mình sẽ làm thế nào khi vẫn phải biểu diễn. "Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó," anh nói trước khi quay trở lại lều. Thiên Nhiết Triết theo sát phía sau nghĩ cách thuyết phục anh thì bỗng Lâm Minh Tự phấn khích rên.
"Yê! Hôm nay chúng ta đã kiếm được gấp ba lần," Lâm Minh Tự nói và đưa tiền cho Lâm Kinh Tạ đang vui mừng. Nhìn hai anh em nhảy lên nhảy xuống như những cậu bé thật xấu hổ. "Những kẻ lập dị này không giàu có sao? Tại sao họ lại hào hứng với những khoản tiền lặt vặt như vậy?" Thiên Nhiết Triết bối rối nghĩ khi đặt bình nước trở lại khay và đứng khoanh tay trước ngực một cách lười biếng.
"Lâm-ge, tôi có thể nói chuyện với anh được không?" Tôn Hổ Tiên lo lắng nói, hắn ta xông vào lều mà không được mời với cánh tay bị trói vào băng.