Chương 21: Thế giới thứ nhất: Màn biểu diễn bí mật

Mình edit thiếu nội dung nên thêm lại nha!!!

......

Nhà hát đường phố Tề đã chính thức mở cửa, phục vụ đông đảo khán giả khắp nơi và khi tôi nói xa và rộng, ý tôi là trong phạm vi thị trấn.

Mỗi ngày Ôn Tần Tây đều mang đồ ăn cho Thiên Nhiết Triết rồi chạy đi biểu diễn tài năng. Các tiết mục chính bao gồm các tác phẩm kinh điển như cô bé quàng khăn đỏ, một phiên bản khác của Romeo và Juliet và hoa mộc lan và rất nhiều tiết mục khác.

Đáng ngạc nhiên là khán giả có vẻ khá hào phóng miễn là câu chuyện nó hài hoặc có một số truyện kịch tính như tát vào mặt trong đó. Số lượng diễn viên thiếu hụt nghiệm trọng nhưng Ôn Tần Tây đã khắc phụ được nó với Lâm Minh Tự mình và một số người hầu.

Các vai nữ chính dường như đã rơi vào tay anh vì cha của Lý Kiến Kiết không cho phép cô đóng. Đó cũng là một bối cảnh lịch sử kỳ lạ, trong trò chơi không cho phép phụ nữ biểu diễn mặc dù Ôn Tần Tây rất nghi ngờ rằng Jolie có liên quan gì đó đến việc đó.

Ôn Tần Tây như thường lệ chuẩn bị sẵn sàng trong lều mà Lâm đại nhân hảo tâm cung cấp. Mặc dù không đồng ý với việc Lâm Kinh Tạ và Lâm Minh Tự biểu diễn cho khán giả nhưng ông đã yêu cầu họ phải kiếm tiền nên không thể rút lại lời nói của mình. Khi nói với ông về kế hoạch kiếm tiền, ông đã cố tình giảm tổng chi phí trước khi cho anh xem để con trai ông không phải làm lo lắng về việc này quá nhiều.

"Lâm-ge, nhân vật hôm nay sẽ phải trông quyến rũ hơn bình thường, anh phải trang điểm thật nhiều để trông nữ tính hơn", Lý Kiến Kiệt, người tự nhận mình là chuyên gia trang điểm với đôi bàn tay ngứa ngáy do tát quá nhiều, nói.

Vở kịch hôm nay được tiếp nối từ Mulan với một trong những người hầu đóng vai Tướng quân. Ôn Tần Tây vô cùng phấn khích khi vào vai nhân vật này, một trong những người phụ nữ vĩ đại nhất trong lịch sử. "Không, anh đã nói với em ít hơn là nhiều hơn, phải không? Anh không muốn trông giống một nữ hoàng kéo", anh khiển trách Lý Kiền Kiệt nhiệt tình. "Không, anh sai rồi, các nữ hoàng kéo thực sự trông rất đẹp, em chỉ muốn để biến anh thành hồn ma của The Grudge," Ôn Tần Tây nói và lấy thứ bột lừa đảo từ tay cô.

"Nữ hoàng kéo là gì?" Lý Kiến Kiệt hỏi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa.

"Họ là những nữ hoàng xinh đẹp, họ là như vậy," anh nói Lý Kiến Kiệt, anh từng thiết kế một trò chơi hóa trang cho học sinh trung học khi còn học đại học và đã học một số mẹo trang điểm từ các nữ sinh đại học để cải thiện trải nghiệm chơi game. Dù không chuyên nghiệp lắm nhưng nó vẫn tốt hơn những gì Lý Kiến Kiệt định làm. Ôn Tần Tây mặc một bộ váy xinh đẹp lên sân khấu biểu diễn thứ mà anh gọi là kiệt tác

***

Suốt chặng đường xuyên qua thị trấn, Thiên Nhiết Triết vừa mới hoàn thành buổi huấn luyện trong ngày. Hắn đã chăm chỉ hơn khi quyết định lên kế hoạch gia nhập chi nhánh mới thành lập của bang hội Bạch Kim có quan hệ với hoàng đế.

Vì lý do nào đó, hắn mong muốn được ngang hàng với Lâm Kinh Tạ. Có lẽ là bởi vì hắn không muốn Lâm Kinh Tạ xem thường hắn hoặc xứng đáng làm bạn anh ta? Dù lý do là gì đi nữa, Thiên Nhiết Triết vẫn nỗ lực tập luyện nhiều hơn như thể sắp có thế vận hội.

Hắn đến trại nhưng bầu không khí có vẻ không ổn, thực ra hắn đã cảm thấy khó chịu suốt bốn ngày nay. Mọi người dường như đang bận rộn với một việc gì đó mà tất cả mọi người đều làm ngoại trừ Mãn Châu và Tạ Như.

Bất cứ khi nào hắn trở lại vào giữa buổi chiều, trại sẽ hoàn toàn trống rỗng và khi họ trở lại, họ sẽ im lặng trò chuyện theo nhóm như thể đang thảo luận một bí mật. Hắn đã thử ngồi cạnh họ một lần thế nhưng họ ngừng thì thầm và bắt đầu nói to, chuyển chủ đề đang thảo luận.

Hắn gạt đi và không bao giờ hỏi, bọn nó xứng đáng có những bí mật của riêng mình trừ khi nó liên quan đến điều gì đó có thể khiến họ bị tổn hại. Nếu họ không nói cho hắn biết thì có nghĩa đây không phải là trường hợp khẩn cấp nên Thiên Nhiết Triết cũng không thăm dò thêm nữa. Sau khi tắm ở con sông gần doanh trại, hắn trở lại doanh trại giờ đã hoàn toàn vắng vẻ, ngay cả Tạ Như cũng đã biến mất.

Mặc dù hắn không phải là người hay bận rộn nhưng cuối cùng sự tò mò đã trỗi dậy trong hắn, khiến hắn phải hỏi người duy nhất còn lại trong trại. "Mọi người đâu rồi?" Thiên Nhiết Triết hỏi trong khi mặc một bộ quần áo sạch sẽ.

Mãn Châu vừa bước vào đã dừng bước, trên tay đang cầm một bát súp thịt bò nóng hổi do Lâm Kinh Tạ mang đến. Mặc dù bận rộn, Ôn Tần Tây vẫn có thời gian đi giao đồ ăn cho Thiên Nhiết Triết, nếu không họ có thể lại xảy ra một cuộc đấu khẩu thân thiện nào khác mà Ôn Tần Tây không hề mong đợi.

Mãn Châu có vẻ do dự khi nói sự thật và nửa tin nửa ngờ như một người thật. "Họ đi xem một vở kịch nhàm chán nào đó. Ahem...ăn đi khi còn nóng," anh nói với đôi mắt gian xảo đang ngồi cạnh mình.

"Ồ," Thiên Nhiết Triết vừa nói vừa khuấy mì chuẩn bị ăn. Hắn phải thừa nhận là sau một ngày dài luyện tập, điều duy nhất hắn mong chờ chính là món ăn do Lâm Kinh Tạ nấu. Đối với hắn, điều đó thật ấm áp giống như cảm giác một bữa ăn được nấu ở nhà vậy.

Mỗi khi suy nghĩ của hắn đi về hướng này, hắn luôn cảm thấy muốn nhốt Lâm Kinh Tạ và bắt anh nấu ăn cho riêng mình. Đó là một ý nghĩ khủng khϊếp nhưng không hiểu sao hắn không thể thoát khỏi nó và nó càng dữ dội hơn sau mỗi bữa ăn.

"Mà này, mày có thấy dạo này Lâm Kinh Tạ cư xử rất kỳ lạ không?" câu hỏi của hắn khiến Mãn Châu bị nghẹn.

Anh ho dữ dội và chỉ bình tĩnh lại sau khi uống một xô nước. “Lần sau ăn chậm thôi.” Thiên Nhiết Triết vỗ lưng anh vừa nói vừa đưa cho anh một cốc nước khác.

"Không hẳn, em đoán có vẻ trông anh ta vui hơn, *khụ, *khụ, có lẽ là vậy," Mãn Châu gần như chưa bình phục trả lời, hy vọng Thiên Nhiết Triết sẽ ngừng hỏi anh.

Thiên Nhiết Triết ngừng vỗ, trông hắn như vừa bị sét đánh. Chỉ có một vài điều khiến một thằng con trai hạnh phúc như vậy và nguyên nhân có thể xảy ra nhất là con gái. "Chết tiệt! Anh ta có bạn gái à?" Thiên Nhiết Triết hỏi, tim đập nhanh như ô tô trên đường đua.

Mãn Châu dừng hành động của mình, cân nhắc xem có nên nói hay không, nhưng xét đến phản ứng dữ dội của Thiên Nhiết Triết, anh quyết định nói ra sự thật. "Không, anh ta là người biểu diễn vở kịch mà bọn họ sắp tham gia. Mãn Châu nói rằng đó là một công viêc quan trọng có thể kiếm được tiền nên anh ta làm," Mãn Châu khoanh tay giải thích rằng bọn họ sẽ tiếp tục biểu diễn và nói về chuyện khác. .

Thiên Nhiết Triết cau mày trừng mắt nhìn Mãn Châu, hắn có thể biết Mãn Châu đang che giấu thông tin rất quan trọng. “Nói ra trước khi tôi ép,” hắn nói bằng giọng bình tĩnh nhưng vô cùng đáng sợ.

"Anh ta, ừm...anh ta đã.... Anh ta đóng vai nữ chính trong tất cả các vở kịch. Anh ta mặc trang phục và, ừm…mọi thứ," Mãn Châu lo lắng nói. Anh từng nghe nói Lâm Kinh Tạ mặc váy và trang điểm trông rất đẹp nhưng chưa thực sự tận mắt nhìn thấy. Tạ Như cũng không đi, bởi vì cậu còn sợ Lâm Kinh Tạ, hôm nay hắn mới đi, bởi vì những người khác đã kéo cậu tới đó theo đúng nghĩa đen.

"Mày nói cái quái gì vậy?" Thiên Nhiết Triết hỏi với toàn bộ máu trên mặt. Hắn không đợi Mãn Châu trả lời đã lao ra khỏi phòng với những bước dài hướng về quảng trường thị trấn.

Mãn Châu vội chạy theo hắn và hét lên: "Đại ca xin hãy bình tĩnh. Không có gì to tát quá đâu," vừa bí mật thắp một ngọn nến cho Lâm Kinh Tạ. Lời nói vô ích của anh rơi vào tai người điếc Thiên Nhiết Triết đang bị cảm xúc điều khiển thật là vô nghĩa…