Ngày chủ nhật đẹp trời đó, hai người đầy rác rưởi leo thang cuộc chiến của họ như một cặp đôi tuổi teen nội tiết tố với vị CEO vô liêm sỉ không hề tạo điều kiện dễ dàng cho Ôn Tần Tây. Người khác nghĩ rằng ít nhất hắn sẽ để kẻ yếu thắng trong một cuộc chiến giả nhưng hắn ta đã không làm vậy, tuy vậy Ôn Tần Tây cũng đã khuất phục được Thiên Nhiết Triết vài lần.
Dù chỉ là diễn kịch nhưng Ôn Tần Tây thực sự rất tức giận. Anh đến đây để cứu hắn ta nhưng Thiên Nhiết Triết không cho anh chút cơ hội nào dù chỉ một lần. Thật quá đau đớn khi chứng kiến
ngay cả thị vệ đứng nhìn cũng lắc đầu lấy tay che mặt vì xấu hổ cho cậu bé thua cuộc.
Thị vệ cuối cùng đã giải tán cuộc chiến ngăn cách kẻ hung hãn nhất và tình cờ lại là kẻ thua cuộc. Thị vệ tóm lấy eo Ôn Tần Tây kéo anh ra khỏi Thiên Nhiết Triết. Mặc dù chỉ giúp đỡ họ nhưng anh vẫn cảm nhận được một áp lực đáng ngại và ngột ngạt phát ra từ cậu bé chiến thắng trong cuộc chiến.
Mặc dù khuôn mặt của Thiên Nhiết Triết dính đầy bùn, nhưng tên lính canh vẫn sợ hãi cứng đờ, buông ra Ôn Tần Tây vẫn đang diễn xuất bằng đầu gối và hét lên: "Thằng may mắn khốn nạn! Nếu ta bắt được ngươi với cô ấy lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi." !"
Cơ thể Thiên Nhiết Triết cứng đờ như bàn ủi khi nghe Lâm Kinh Tạ nói những lời như vậy. Dù biết đây chỉ là diễn kịch nhưng anh không khỏi cảm thấy khó chịu một chút. Thiên Nhiết Triết nghĩ: "Đó chỉ là một hành động ngu xuẩn nhưng chết tiệt, tại sao nó lại khiến mình khó chịu đến thế", Thiên Nhiết Triết nghĩ trước khi chuỗi suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi tiếng cười chế nhạo khàn khàn phát ra từ một người đàn ông đứng trên đỉnh đồi.
Hắn ta mặc bộ trang phục hàng đầu màu hải quân thể hiện sự giàu có của mình với vẻ ngoài quý phái đi kèm với nó. Người thị vệ ngay lập tức quỳ xuống gọi hắn ta là điện hạ đồng thời giục hai cậu bé cũng quỳ xuống.
Ôn Tần Tây quỳ xuống trước mặt hắn ta, nhưng Thiên Nhiết Triết lại nắm chặt nắm đấm đứng vững. Anh không biết tại sao nhưng có điều gì đó bên trong đã ngăn anh cúi đầu trước người đàn ông này. Hôm nay không phải là ngày chết Ôn Tần Tây kéo tay áo của Thiên Nhiết Triết, người đang bướng bỉnh trừng mắt nhìn Thiên An Chi.
Thiên Nhiết Triết liếc nhìn Lâm Kinh Tạ và bắt gặp ánh mắt "đừng làm gì" khiến hắn phải ngay lập tức quỳ xuống và cắn mạnh vào môi dưới cho đến khi bật máu.
“Đây có phải là thứ cậu muốn cho ta xem không?” Hắn nói trước đó, chế giễu hoàng tử với hai tay đan vào nhau sau lưng trong khi phát ra một bầu không khí ngột ngạt, "Thứ rác rưởi bẩn thỉu này không đáng để ta tốn thời gian. Hãy quay lại cái cống mà ngươi đã bò ra và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa," hắn ta nói trước khi quay đi.
Người lính canh chạy theo sau hắn ta cầu xin sự tha thứ. Lời nói của người đàn ông gặm nhấm Thiên Nhiết Triết như những con giòi nhỏ ăn thịt hắn từ bên trong. Hắn đã từng nghe những lời lăng mạ thậm chí còn tồi tệ hơn nhắm vào mình khi lớn lên trên đường phố nhưng nghe điều đó từ người đàn ông này thì thật không thể chịu nổi. Một cơn bão dữ dội đang hình thành trong hắn, sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào.
Vừa định đứng dậy đi theo người đàn ông đang đó, một bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay hắn lập tức khiến hắn bình tĩnh trở lại như con mắt giữa tâm bão. Cảm giác ngứa ngáy khi Lâm Kinh Tạ chạm vào, dần dần lan ra phần còn lại của cánh tay.
Lâm Kinh Tạ không nói gì, chỉ gật đầu với hắn ra hiệu họ nên rời đi. Khi Lâm Kinh Tạ thu lại tay anh, Thiên Nhiết Triết cảm thấy mất mát rồi đi theo anh. Cơn thịnh nộ của hắn đối với người đàn ông đó nhanh chóng bị lãng quên khi những vấn đề cấp bách khác chiếm lấy tâm trí anh.
Ôn Tần Tây đột nhiên cảm giác được người phía sau nhẹ nhàng kéo tay áo mình, nhưng tâm tình của anh giờ quá khó chịu, tâm tình không tốt nên đành phải chiều theo Thiên Nhiết Triết. Với suy nghĩ đó, anh quyết định phớt lờ hắn khi họ tiếp tục đi dọc con đường. "Tạ Nhi, anh thật sự có bạn gái* sao?"
*Mình không biết thay từ gì cho bạn gái mà nó lại hợp lý được,ai biết thì giúp mình với.
Ôn Tần Tây đột nhiên dừng bước, bả vai giễu cợt, chậm rãi quay đầu nhìn Thiên Nhiết Triết như quá quen thuộc đã nâng cấp cách xưng hô của mình. "Haha Tạ Nhi, đó là cách cậu gọi tôi bây giờ à?" Anh hỏi trong khi cười khúc khích.
“Ừ, chẳng phải bây giờ chúng ta là người quen sao,” Thiên Nhiết Triết trả lời, thậm chí còn không chắc đó có phải là người quen hay không, “Hay có thể là bạn bè?”
"Được thôi." Ôn Tần Tây nhún vai trả lời rồi xoay người lại để tiếp tục đi bộ.
Thiên Nhiết Triết cau mày nhìn bóng lưng Lâm Kinh Tạ, tự hỏi tại sao anh không trả lời câu hỏi. Hắn tự khiển trách bản thân vì đã quá tọc mạch, điều đó không giống hắn và điều đó có tác dụng được một thời gian cho đến khi nó bắt đầu khắc sâu vào hắn. Hắn phải biết sự thật và vì vậy cuối cùng hắn đã nhượng bộ hỏi: "Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Có phải Lý Kiến Kiệt không?"
Ôn Tần Tây không biết nên cười hay khóc vì câu hỏi của Thiên Nhiết Triết. Anh tò mò muốn biết phản ứng của hắn sẽ thế nào nếu anh nói đồng ý. "Hắn ta sẽ ghen tị vì mình có bạn gái trước hắn. Haha tôi có năm ngón tay của Thiên Nhiết Triết và ngón giữa là của sếp anh", anh nghĩ với nụ cười hồn nhiên.
"Ừ, nhưng không phải Lý Kiến Kiệt," anh ấy nói chậm lại và làm việc cùng với Thiên Nhiết Triết chuẩn bị thổi còi của chính mình. "Anh không biết nhưng cô ấy là một loli tuyệt đối với đôi mắt nai tuyệt đẹp và đôi môi đỏ mọng. Ôi, tôi thậm chí còn chưa đề cập đến đôi le- dài mịn màng đó," anh say sưa mô tả bạn gái giả của mình nhưng đột ngột dừng lại khi Thiên Nhiết Triết lao trước anh với vẻ mặt ảm đạm.
"Cái quái gì thế? Này Thiên Nhiết Triết, tôi chưa xong đâu," anh gọi với theo với nụ cười hài lòng. "Haha cảm thấy nam thần cháy bỏng quá, bọn tôi luôn ghen tị với hắn, giờ đến lượt hắn ghen tị với ai đó", cuối cùng anh cũng bắt kịp suy nghĩ.
"Anh có muốn nghe thêm không?" Ôn Tần Tây lúc này đang đi lùi về phía trước hỏi, nhưng Thiên Nhiết Triết vẻ mặt lạnh lùng xa cách, không để ý đến anh một chút nào.
Thật không may cho Ôn Tần Tây, anh không có mắt ở phía sau đầu và do đó anh đã vấp phải một cái rễ nhô ra. Anh mất thăng bằng, lao thẳng xuống đất nhưng Thiên Nhiết Triết với phản xạ như mèo của mình đã kịp tóm lấy cánh tay anh và kéo anh đứng dậy. Nhưng vì dùng quá nhiều sức nên miệng Lâm Kinh Tạ chạm vào cằm của Thiên Nhiết Triết.
Nhìn từ xa, có vẻ như Lâm Kinh Tạ đã hôn cằm Thiên Nhiết Triết, người xem dễ hiểu lầm. Tim của Thiên Nhiết Triết đập thình thịch qua tai, mặc dù khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi. "Thật xin lỗi. Thật là xấu hổ." Ôn Tần Tây nói vẫn tự nhiên như thường.
"May mắn cho anh, bạn gái anh không có ở đây, nếu không cô ấy sẽ hiểu lầm." Thiên Nhiết Triết nói trước khi đi ngang qua anh.
Ôn Tần Tây cảm thấy may mắn khi được Thiên Nhiết Triết bắt được, nếu không bây giờ anh sẽ khóc vì những vết bầm tím nhỏ, cuối cùng sẽ khiến anh mất mặt trước mặt Thiên Nhiết Triết. "Tôi nói đùa thôi. Tôi không có bạn gái, được chứ? Làm sao tôi có thời gian để có bạn gái khi cả anh và Lâm Minh Tự luôn khiến tôi bận rộn. Fuck, mình cần cả hai tên đó nghỉ phép,
Điều anh không nhìn thấy là nụ cười toe toét của Thiên Nhiết Triết khi nghe tin anh không có bạn gái. Nụ cười đó chắc chắn sẽ khiến Ôn Tần Tây hoảng sợ đến mức phải rời bỏ trò chơi.