Chương 14: Thế giới thứ nhất: NPC Baby Mama

Trong cuộc đời của mỗi mọt sách, sẽ có lúc họ phải đứng lên vì những gì họ tin tưởng và hôm nay là ngày để Ôn Tần Tây này giữ vững lập trường của mình và đúng như dự đoán, anh hoàn toàn không sủa không cắn :)) trước cú đấm nào về phía mình.

Mặc dù chắc chắn sẽ đau đớn, nhưng nếu bạn hỏi người sợ hãi này có hối hận vì đã cứu Tạ Như Ân hay không, anh ta sẽ nói không. Đứa trẻ còn quá nhỏ để chống lại những ông lớn đó và không đáng bị đối xử khắc nghiệt như vậy ngay cả đối với một NPC.

Rất may cho Ôn Tần Tây đã có người đi tìm Thiên Nhiết Triết nếu không mọi chuyện sẽ có kết cục tồi tệ với anh . Gã mọt sách chưa bao giờ phấn khích đến thế khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị tuyệt đẹp của hắn ta.Thiên Nhiết Triết vặn cánh tay của Tôn Hồ Tây một cách tàn nhẫn làm trật khớp vai của hắn ta trước khi đá hắn xuống đất.

Thiếu gia mang vẻ mặt xấu xí nhăn mặt đau đớn trong khi đồng bọn đỡ anh ta dậy. "Yeah, đó là những gì mày nhận được nếu mày gây rối với bất kỳ người nào cảu tao một lần nữa!" Ôn Tần Tây đã hét lên một cách nhiệt tình trong lúc nóng nảy trước khi anh nhận ra mình đã nói không đúng lúc.

"Haha, ý tôi là con trai của anh không phải của tôi," anh cười lo lắng nói trong khi lùi bước khỏi Thiên Nhiết Triết đang cau có.

"Hãy xem Jolie, tao đã anh dũng cứu cậu bé tội nghiệp giờ hãy xem Lý Kiến Kiết ngã vào vòng tay tôi trong sự ngưỡng mộ", anh nói với hệ thống vắng mặt không muốn tham gia vào điều này.

"Tôi thích xem nó nổ tung vào mặt bạn hơn", hệ thống nói trước khi chạy trốn khỏi một tình huống xấu hổ như vậy.

"Ai đó đang ghen tị," anh nghĩ và bước vài bước về phía Lý Kiến Kiệt. Cô đang tươi cười háo hức chờ anh về thì bỗng có người túm cổ áo anh lôi vào con ngõ vắng vẻ.

Thiên Nhiết Triết chỉ buông anh ra sau khi nhốt anh ta vào một góc nhìn chằm chằm vào anh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. "Đừng nói với tôi rằng anh thực sự làm tất cả những điều này chỉ để khiến một cô gái chú ý đến anh." hắn nói và hơi nhích lại gần mặt Ôn Tần Tây khiến anh rất khó chịu.

"K-không, thôi nào, tại sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi chỉ không thể nhìn hắn ta đánh Tạ Như Ân thôi" Ôn Tần Tây lo lắng trả lời và nghĩ tại sao việc cứu một đứa trẻ lại biến thành một cuộc thẩm vấn.

"Sao ngươi lại đột nhiên thay đổi? Rõ ràng ngươi là người bắt nạt cậu ấy nhiều nhất. Nó sợ mày kinh khủng!" hắn nói và tiến gần hơn nữa, tiếng chuông báo động trong đầu Ôn Tần Tây đột nhiên vang lên cùng lúc.

"Gần quá đấy anh bạn", anh nghĩ và nhẹ nhàng đẩy hắn ra vì không muốn làm nhân vật chính thêm trầm trọng. "Tôi đã nói với anh rồi, tôi đã giúp đỡ anh ta. Tôi không thể đứng yên và không làm gì cả," anh nói khi để ý đến đôi môi đầy đặn của Thiên Nhiết Triết đỏ như thế nào.

Với vẻ thắc mắc, Ôn Tần Tây quan sát đôi môi anh đào trông giống như hắn ta đang thoa son bóng. Loại son bóng sẽ khiến người ta say mê nếu môi hắn ta có vị trái cây.

Ôn Tần Tây sẽ cười to khi chế nhạo anh ta nhưng đôi môi đó thật quyến rũ đến nỗi anh gần như đánh mất bản thân trong một giây. Thiên Nhiết Triết nhận thấy cái nhìn kỳ lạ của anh nhắm vào môi mình nên che miệng lại tạo khoảng cách giữa họ. "Đi nghỉ ngơi đi Lâm Kinh Tạ, anh và tôi không phải là mối quan hệ như vậy nên anh không dám."

Ôn Tần Tây bật ra khỏi đó, sững sờ không nói nên lời trước nhận xét của hắn. "Nghiêm túc đấy Thiên Nhiết Triết! Tại sao tôi lại quan tâm đến anh trong khi có một muội muội dễ thương đang đợi tôi? Anh chắc là đang đùa tôi," Ôn Tần Tây nói rồi đi thẳng về phía Lý Kiến Kiết. "Ồ, nhân tiện, đó là từ ớt?" anh vừa nói vừa chỉ vào cái miệng bị che của Thiên Nhiết Triết.

"ừ, làm sao" Thiên Nhiết Triết cảnh giác trả lời với đôi lông mày nhíu lại.

"Vậy, người đã ăn hết chúng mặc dù nó rất cay?" Ôn Tần Tây hỏi với nụ cười tự mãn khi tưởng tượng cảnh tượng đó phải buồn cười đến mức nào. Thấy Lâm Kinh Tạ có vẻ hài lòng với chính mình, anh không thể kìm lòng được và đẩy anh ta vào tường với vẻ mặt đen xì, nhưng hắn chưa kịp cảnh báo thì hắn đã bị ngắt lời.

Một giọng nói thanh thản ngọt ngào cất lên với giọng điệu dịu dàng, "Lâm-ge, anh sắp xong chưa? Mẹ anh mời em ăn tối, chúng ta không thể để bà ấy đợi được."

Cả hai người họ quay lại nhìn cô, một người rạng rỡ vui mừng trong khi người kia lại nghiêm nghị và khó chịu. "Quay về trước đi, chúng ta ở đây không xong rồi." Qie Ranzhe không đợi Lin Jingxie tự mình trả lời đã nói.

Ôn Tần Tây gỡ tay Thiên Nhiết Triết khỏi ngực mình với một nụ cười rạng rỡ khiến hắn phải tuân theo. "Tôi sẽ không cho ớt vào thức ăn của anh nữa mặc dù nó làm cho đôi môi của anh trở nên hấp dẫn hơn mà chắc chắn các cô gái sẽ thích. Bây giờ hãy là một cậu bé ngoan và để ca ca đi với muội muội nhỏ này, được chứ?" anh nói với giọng trịch thượng trong khi xoa đầu hắn hai lần.

"Nào Kiến Kiết đi thôi," Ôn Tần Tây hào hứng nói. Cứ như vậy anh để lại Thiên Nhiết Triết bối rối tự hỏi bản thân chuyện gì vừa xảy ra?

"Triết ca, hắn vừa xoa đầu anh sao? Anh có tức không?" Mãn Châu không biết từ đâu xuất hiện thì thầm những câu hỏi với Thiên Nhiết Triết. Anh đã nhìn thấy một phần những gì vừa xảy ra nhưng không thể hiểu được cảm xúc của Thiên Nhiết Triết.

Thiên Nhiết Triết đột nhiên quay sang nhìn anh hỏi: "Mày có biết câu nói anh em đi trước cuốc đất không?"

*Bro before hoes: Câu đùa của các chàng trai về tình bạn của họ luôn quan trọng và đứng trược mối quan hệ với phái hữ

"Có nhưng Lý Kiến Kiết không phải là một cái cuốc nên câu nói đó không được," Mãn Châu trả lời khi cân nhắc về lý do tại sao họ lại thảo luận về vấn đề này.

"Thiếu một từ có vần điệu tốt hơn, nguyên tắc áp dụng cho tất cả các cô gái. Lâm Kinh Tạ đã bỏ đi với một cô gái khi tôi chưa nói chuyện với hắn ta xong. Đó là lý do tại sao tôi tức giận, hắn ta không thể làm như vậy," Thiên Nhiết Triết trả lời hầu như không có ý nghĩa gì.

"Chờ đã! Anh coi hắn là huynh đệ sao? Hắn bây giờ là người của chúng ta sao?" Mãn Châu sửng sốt trả lời.

"Đó là cách tốt nhất để theo dõi hắn. Tạ Như Ân sao rồi? Mày có đưa nó trở lại doanh trại không?" Thiên Nhiết Triết hỏi và kết thúc cuộc trò chuyện một cách hiệu quả.

***

Cách đó vài con phố, Ôn Tần Tây, người không biết rằng mình đã được phong tặng danh hiệu "anh trai danh dự", đang đối phó với hai cậu nhóc đang tranh giành sự chú ý cảu anh. Hai người này không ai khác chính là Lâm Minh Tự và Lý Kiến Kiết và anh đang bị mắc kẹt ở giữa.

"Aiyo....Kiến Kiết xinh đẹp của tôi đến rồi," bà Lâm nói một cách trìu mến ôm lấy Lý Kiến Kiết, "Ngồi đi, Bác rất vui vì con có thể cùng ăn tối với chúng ta. Món đặc biệt hôm nay là do Lâm thân yêu của chúng ta làm đó"

Một bà Lâm phấn khích phớt lờ các con trai của mình dẫn Lý Kiến Kiết đến bàn. Ôn Tần Tây không thể tin được lắc đầu, anh chưa bao giờ thấy một người mẹ nào dắt con trai mình nhiều như vậy. Anh di chuyển đến ngồ chỗ xa người mẹ đang phấn khích nhất nếu không bà có thể trói Lý Kiến Kiết vào người anh và đòi có cháu ngay lập tức. "Mình không muốn một đứa bé NPC chết tiệt khi bản thân vẫn còn là một đứa trẻ", anh che mặt vì xấu hổ nghĩ.

Lý Kiến Kiết đã thuyết phục được bà Lâm cho cô ấy ngồi cạnh Lâm Kinh Tạ nhưng trước khi mông cô ấy kịp chạm xuống, cô ấy bất ngờ bị Lâm Minh Tự xô ngã cuối cùng mất ghế. "Chị Kiến Kiết, chị ngồi đây không thích hợp đâu kẻo người ta bàn tán," Lâm Minh Tự nói với nụ cười nhếch mép ăn mừng chiến thắng nhất thời.

"Minh Tự, con có cần phải xô cô ấy như vậy không? Đó không phải là cách cư xử của một người đàn ông!" Lâm lão gia hét lên, người đã theo dõi cảnh tượng đáng xấu hổ này quá lâu. Vợ anh chỉ là đang kích động.

"Cô ấy là bạn của con, vậy có gì sai khi con bảo vệ danh tiếng của cô ấy?" anh nói và lườm Lý Kiến Kiết, người cũng đang lườm anh không kém.

"Bây giờ," cô lầm bầm ngay khi các món ăn được phục vụ.

Lâm Minh Tự mắt to huých vào người anh trai mình nói: "Anh có nghe thấy cô ấy nói không, cô ấy đang âm mưu chống lại anh đó? Tối nay tốt hơn hết là anh nên khóa cửa phòng ngủ của mình. Ai biết được cô ấy có thể làm gì."

“Người tôi cần khóa cửa là cậu, đừng có lúc nào cũng đòi ngủ lại.” Ôn Tần Tây bực bội xoa xoa trán. Lâm Minh Tự có một thói quen xấu khác là gõ cửa ngay trước khi đi ngủ để xin ngủ nhờ.

Sẽ thật dễ thương nếu họ là những đứa trẻ nhưng hai cậu bé tuổi teen chen chúc trên một chiếc giường thì quá ngột ngạt. NPC này thực sự có vấn đề về việc bị bỏ rơi.

"Minh Tự hay cho anh trai của mình một chút không gian riếng đi. Con sẽ làm gì khi anh ấy kết hôn? Con sẽ gõ cửa tân hôn của họ để ngủ qua đêm?" Lâm phu nhân mắng đứa con trai út nhưng lời nói của bà đã khiến ba người đàn ông của nhà họ Lâm nghẹn ngào trong bữa tối.

"TᏂασ mẹ không! Tôi sẽ không kết hôn trong một trò chơi chỉ để cứu cái thằng khốn vô ơn bạc nghĩa đó!" Ôn Tần Tây hét lên trong đầu trong khi Lâm lão gia ho dữ dội khi nghĩ rằng vợ mình sao có thể mặt dày như vậy.

Lý Kiến Kiết đỏ mặt như thể họ vừa tuyên bố đính hôn. "E hèm...Lâm-er, từ mai con không cần phải nấu ăn cho bọn con trai nữa. Ta đã sắp xếp với hội đồng thị trấn, họ sẽ nấu ăn và phục vụ bọn họ. Con chỉ cần tập trung vào việc học của mình cho kỳ thi." kỳ thi hoàng gia," Lâm lão gia nói khi cố gắng ám chỉ vợ mình đừng lấp đầy cậu bé này bằng những ý tưởng lố bịch.

"Vâng Lâm-ge, anh nên tập trung vào việc học. Anh không thể kết hôn bây giờ," Lâm Minh Tự khịt mũi với Lý Kiến Kiết nói.

“Nhưng chuyện đó còn lâu nữa, ý con muốn nói là mẹ sẽ không có cháu trước sao, ô ô ô ô ô… Kinh Tạ tại sao con lại làm tan nát trái tim của mẹ con như vậy,” Lâm phu nhân bất mãn rêи ɾỉ với nước mắt cá sấu chảy dài trên mặt.

Ôn Tần Tây không thất vọng vì tất cả sự tống tiền tình cảm này, vì vậy đã đứng dậy và ôm lấy Lâm lão gia và nói: "Cảm ơn cha, con nhất định sẽ tập trung vào việc học của mình," trước khi chạy ra ngoài trong sự phấn khích.

Đừng hiểu lầm Ôn Tần Tây, anh không hào hứng với kỳ thi hoàng gia mà là vì anh không phải làm nô ɭệ cho Thiên Nhiết Triết nữa. "TᏂασ mẹ ngày độc lập!" anh nghĩ khichạy về phòng của mình.

Trước khi theo sau anh trai, Lâm Minh Tự không quên ném đá Lý Kiến Kiết rằng: "Hãy từ bỏ hy vọng, con tàu đó sẽ không bao giờ ra khơi", nháy mắt với cô. Giá như anh biết cô không phải người mà anh phải đề phòng .