Trong khi phần còn lại của thế giới đang tiếp tục với cuộc sống của họ thì Ôn Tần Tây bị mắc kẹt trong một trò chơi và phải giao bữa trưa cho ông chủ vô ơn của mình, người dường như đã phớt lờ anh trong ba ngày liên tiếp. Tất cả mọi thứ trong kế hoạch của Thiên Nhiết Triết là duy trì cảnh giác chống lại Lâm Kinh Tạ và ít tiếp xúc nhất có thể để giảm nguy cơ dính mắc.
Ngày đầu tiên, Ôn Tần Tây chỉ coi như hắn ta chỉ đang có tâm trạng tệ thôi, nhưng đến ngày thứ hai, khi anh đã đi ngang qua mà hắn vẫn không nói một lời nào mà lạnh lùng băng qua vai anh. Chỉ sau ngày thứ ba, Ôn Tần Tây quyết định sẽ báo thù và vì vậy anh đã thêm một thứ gì đó vào phần của Thiên Nhiết Triết trước khi biến mất không dấu vết.
Mãn Châu nhận thức ăn của Thiên Nhiết Triết như thường lệ nhưng đó chỉ là sau khi Lâm Kinh Tạ ăn một ít để kiểm tra chất độc. Đúng, họ vẫn đang bắt anh ấy nếm thử đồ ăn mà anh ấy mang đến trước khi họ bắt tay vào ăn. Sau khi hài lòng, Mãn Châu lấy bát đặc biệt của ngày hôm nay là mì hoành thánh do đầu bếp Ôn Tần Tây biếu và đưa cho Thiên Nhiết Triết, người đang uể oải suy nhược nằm trong túp lều. .
Hắn đã trốn ở đây để không phải chịu đựng ánh mắt giận dữ của Lâm Kinh Tạ thứ gần giống với ánh mắt anh ta đã từng nhìn hắn trước sự cố thác nước. Thiên Nhiết Triết không thể không tự hỏi liệu tên Lâm Kinh Tạ đen đủi cuối cùng đã lộ rõ
bản chất thật của mình hay chưa.
"Hắn đã nếm thử?" hỏi Thiên Nhiết Triết thận trọng khuấy mì bằng một đôi đũa.
"Ừ, tại sao? Anh có nghĩ rằng hắn đã làm gì đó với thức ăn của anh không?" Mãn Châu hoảng hốt hỏi khi nhìn vào bát mì ngon lành mà anh sẽ không ngại ăn lại.
Thiên Nhiết Triết vừa xoay sợi mì trên đũa vừa nói, "Mấy ngày nay anh ta cứ nhìn tôi đầy nghi ngờ. Không biết kế hoạch của anh ta là gì- A chết tiệt!" hắn chửi thề lớn tiếng phun ra mì mà hắn vừa cho vào miệng.
"Ran-ge! Ran-ge!" Mãn Châu lo lắng hét lên không biết chính xác phải làm gì. Người bạn thân nhất của anh vừa bị đầu độc và anh không biết phải phản ứng thế nào.
"Cay quá, cho tôi nước đi. Thằng khốn đó thêm ớt vào!" Thiên Nhiết Triết hét lên trong khi Mãn Châu đưa một cốc nước nhưng thực tế lại càng làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn, "Anh có chắc là hắn ta đã nếm thử thứ này không?"
Mãn Châu nhớ lại cảnh tượng đó: “Vâng, hắn ta đã làm và nuốt trọn một ngụm. Anh không khỏi hoang mang, có phải vì vậy mà hôm nay Lâm Kinh Tạ vui vẻ hơn không?
"Ta không để ý tới hắn ba ngày, hắn liền làm ra loại này kịch?" Thiên Nhiết Triết nói với đôi môi đỏ mọng đầy đặn, "Được rồi, hắn ta muốn sự chú ý của tôi? Bây giờ hắn đã nhận được nó!"
***
Một Ôn Tần Tây không biết tương lai mù mịt của mình đang vênh váo trên đường về nhà trong khi nghe một số bài hát nổi tiếng mà hệ thống đang phát trong đầu. "Achoo....ai có gan bàn tán về tôi?" anh nói và xoa xoa cái mũi ngứa ngáy của mình.
"Haha đó hẳn là tên Thiên Nhiết Triết, hắn ta nhất định đã nếm thử món mì đặc biệt của ngài. Đó là sử thi chết tiệt hahaha!" hệ thống tán thưởng hành vi xấu của Ôn Tần Tây.
"Tất nhiên, hắn ta sẽ thích nó," Ôn Tần Tây trả lời trong đầu khi ra khỏi khu rừng.
"Tôi cũng nghĩ vậy nhưng không thể không lo lắng cho ngài. Nếu Thiên Nhiết Triết nhớ tất cả những thứ tào lao mà ngài đã ném cho anh ta trong trò chơi, ngài có lo lắng rằng mình sẽ mất việc không?" Jolie hỏi khi tưởng tượng cảnh Ôn Tần Tây nhận được lá thư thôi việc của anh ta. Ý nghĩ về việc anh ta khóc lóc trên mặt đất khiến hệ thống cười toe toét đến mang tai, cũng đừng trách hệ thống, chính là quá nhàm chán
"Haha ta sẽ thất nghiệp và trở thành tỷ phú!" Ôn Tần Tây vui mừng khi một loli đáng yêu quen thuộc thu hút sự chú ý của anh. Từ hồ sơ nhân vật, Lâm Kinh Tạ rất quen với muội muội nhỏ này, nếu không phải bia đỡ đạn ngu ngốc gặp số phận bi thảm của hắn ta, muội muội đó sẽ là vợ tương lai của hắn.
"Tên nhân vật ngu đần này có thiếu thốn gì không? Gia đình giàu có, vợ tương lai tuyệt đẹp và có tiềm năng trở thành một học giả tương lai làm việc cho hoàng đế nhưng anh ta lại phải làm hại Thiên Nhiết Triết*. Tsk, tsk," anh nói với hệ thống trong đầu.
"Ngài sẽ không làm điều tương tự phải không, bạn nhỏ bia đỡ đạn?" hệ thống hỏi trước khi biến mất.
Cô bé loli chạy về phía anh với nụ cười rạng rỡ đến nỗi anh gần như nghĩ rằng cô ấy đang cười với ai đó chứ không phải anh. “Lâm-ge em nhớ anh, em mừng là anh không sao,” cô nói bằng một giọng điềm tĩnh rụt rè khiến Ôn Tần Tây phải quỳ xuống.
"Haizz.....giá như cô ấy không phải là NPC," anh mỉm cười đáp lại cô nghĩ. "Tiểu mỹ nhân, anh không sao, cám ơn em đã hỏi thăm.
Lý Kiến Kiệt, cô bé muội muội, ngượng ngùng vén những sợi tóc rối của mình ra sau tai và trả lời: "Em nghe nói anh đã đi chơi với anh Thiên Nhiết Triết và em chỉ lo lắng cho anh. Em biết hai anh không bao giờ hợp nhau ", cô ấy nói với sự quan tâm thực sự trong mắt cô ấy.
“Bọn anh đã tìm ra sự khác biệt giữa hai người, em không cần phải lo lắng,” anh trả lời mà đánh dấu vào tất cả các tiêu chí để có được một người vợ tương lai hoàn hảo. "Xinh đẹp, chu đáo và ngọt ngào. Một người đàn ông có thể muốn gì hơn nữa?" anh hào hứng nghĩ trước khi hệ thống ngắt lời anh.
"Làm mát người chơi máy bay phản lực của ngài đi*, cô ấy chỉ là một NPC," Jolie đảo mắt nếu có.
*Câu gốc: cool your jets player. Nghĩa là trở nên bình tĩnh, không quá phấn khích hay lo lắng
"Một NPC phát cuồng vì tôi", anh trả lời trong đầu khi lắng nghe Lý Kiến Kiết nói chuyện.
"Cô ấy chắc chắn quan tâm đến Thiên Nhiết Triết hơn ngài," hệ thống trả lời với một nụ cười mỉa mai.
"Mày không có nơi nào khác để đi được sao?" anh hỏi khi họ đến gần quảng trường của thị trấn, nới này dường như náo nhiệt và bận rộn hơn bình thường khi một đám đông ồn ào tụ tập tại một chỗ như thể đang xem một buổi biểu diễn.
"Tốt thôi nhưng ngài có thể cần phải giải quyết vấn đề đó", hệ thống nói về đám đông ngỗ ngược. Ôn Tần Tây quyết định xem qua.
“Lý Kiến Kiết đợi tôi ở đây, anh sẽ quay lại ngay,” anh nói trước khi chen qua đám đông chỉ để tìm cậu bé mà Lâm Kinh Tạ đã bắt nạt ở thác nước, người mà Thiên Nhiết Triết đã cứu. Một Tạ Như Ân bầm dập đang thu mình lại ở trung tâm trong khi bị hành hạ bởi một nhóm thiếu gia giàu có người từng chạy xung quanh trong cái vòng tròn* giống như Lâm Kinh Tạ
* Câu gốc: run in the same cicrles. Nghĩa là tốn thời gian, công sức vào những việc vô ích và không mục đích.
"Ta đã nói cho ngươi tránh xa nàng, rõ ràng ta đã cảnh cáo ngươi, lần sau ta bắt được ngươi, thì người sẽ chết!"bánh bò Tôn Hồ Tây của gia đình Tôn hét lên. Lý do tại sao hắn ta quấy rối Tạ Như Ân là vì em gái của hắn ta luôn chay theo Tạ Như Ân.
Tạ Như Ân tội nghiệp đã cố gắng tạo khoảng cách với cô gái nhỏ nhưng dù anh có cố gắng thế nào, cô ấy sẽ luôn tìm thấy anh như vậy và khiến anh gặp phải tình trạng khó khăn như bây giờ.
Ôn Tần Tây nhìn xung quanh nhưng không thấy Thiên Nhiết Triết ở đâu cả, anh phải làm gì đó nếu không cậu bé ngây thơ này sẽ bị đánh cho đến khi phải ngồi xe lăn.
Ôn Tần Tây nắm lấy cánh tay của Tạ Như Ân và kéo anh ta về phía sau, nói: "Đại ca, tại sao ta không chọn một người có kích thước bằng với nhau ?"
Địch nhân bánh bò đột nhiên nhếch miệng cười nói: "Lâm Kinh Tạ một thiếu gia trẻ tuổi nổi tiếng với cái chết giả , đây là chuyện của ngươi sao? Giao hắn ta , chuyện này không liên quan gì đến ngươi,Xong, Tạ Như Ân cố gắng lao về phía trước người. đang cân nhắc xem có nên chạy hay không vì anh sợ Lâm Kinh Tạ hơn Tôn Hồ Tây.
Ôn Tần Tây đặt tay lên ngực Tôn Hồ Tây và đẩy anh ta ra sau. "Đừng thử tôi Hồ Tây nếu không tôi sẽ không nương tay đâu!" Ôn Tần Tây nói trong khi thầm cầu xin bên trong, "Làm ơn đừng thử tôi, tôi chỉ là một con mọt sách chết tiệt và người duy nhất tôi từng đánh nhau là em trai, một trận chiến mà tôi đã thua thảm hại."
"Aiyo .... thì ra là sự thật! Công tử Lâm đã trở về từ cõi chết và hợp tác với những kẻ lưu manh! Tao không bao giờ nghĩ rằng mình đã nhìn thấy ngày đó," Tôn Hồ Tây gầm lên trước khi nắm lấy cổ áo anh với đôi mắt đen tối, "Mày đang ghê tởm tao!"
Tôn Hồ Tây không lãng phí thêm thời gian nữa mà tung một cú đấm vào mặt Ôn Tần Tây trong khi tên mọt sách thiếu kinh nghiệm của chúng ta nhắm chặt mắt, đón nhận nỗi đau nhưng nó lại không xuất hiện. Thiên Nhiết Triết xuất hiện nắm lấy cánh tay của Tôn Hồ Tây.