Chương 12: Thế giới thứ nhất: Trộm cắp vặt

Hành vi trộm cắp vặt của họ thậm chí còn không mất nhiều thời gian để bị phát hiện.Khi hai anh em ngồi đối diện với bố mẹ trước chiếc bàn đầy thức ăn cho thỏ và không có thịt do Wen Qinxi, kẻ đã cướp đồ ăn trong bếp.

Bà Lâm không buồn lắm nhưng Lâm lão gia lại rất tức giận đến mức suýt lật bàn mắng các con trai mình. "Trông tao có giống một con thỏ đáng sợ không? Trả lời!" ông nói và đập bàn trong khi bà Lâm cố gắng xoa dịu ông.

Bạn có thể hỏi tại sao ta không gϊếŧ con gà khác để mà ăn nhưng vào thời điểm đó thì người đầu bếp đang hoang mang bằng cách nào đó mà những con chim nướng đã mọc chân và biến mất.

Hai người rùng mình sợ hãi trước tiếng nổ lớn do Lâm lão gia tạo ra khi đang lên cơn. "Bố thật đáng sợ," Ôn Tần Tây nghĩ, đột nhiên biết ơn vì mình không có bố.

"Bọn mày tự nhiên ở chung với nhau rồi đột nhiên muốn đi mua sắm, thứ mà anh mày cực kỳ ghét còn thằng kia thì tự nhốt mình trong bếp để làm gì có trời mới biết. Chuyện gì đã xảy ra với tất cả những con gà của tao vậy?" Lâm lão gia sôi sục với cơn thịnh nộ.

"Wuwuwuwu bố đừng giận,con ăn hết rồi tại con đói quá," Lâm Minh Tự nói với nước mắt cá sấu khiến ai nhìn thấy cũng phải tin. TᏂασ mẹ, ngay cả Ôn Tần Tây cũng bị thuyết phục, nếu anh không biết sự thật có khi anh cũng sẽ tin anh ta. "Kỹ năng diễn xuất tệ hại, anh bạn à," anh nghĩ với ánh mắt ngưỡng mộ rõ ràng.

"Mày tưởng tao mới sinh mày hôm qua à? Đừng có khóc nữa, nếu không tao sẽ bắt mày đi mua đồ với mẹ mày cả đời!" ông hét lên ngay lập tức và đưa Lâm Minh Tự vào thế kiểm soát nhưng nó đã khiến Lâm Mã Đan bị xúc phạm nghiêm trọng.

"Đó là một hình phạt như thế nào, em có kinh khủng đến mức ai cũng không muốn đi cùng không?" bà hỏi với vẻ đau khổ.

"KHÔNG!"

"Đúng!" cả Lâm lão gia và Lâm Minh Tự đều trả lời cùng một lúc và tất nhiên câu trả lời đồng ý đến từ Lâm Minh Tự. Bà Lâm là một người đắn đo từng xu, người sẽ khiến bạn phải đi vòng quanh toàn bộ khu chợ và quay trở lại người bán hàng đầu tiên sau khi bà ấy chắc chắn rằng đó là mức giá thấp nhất.

Với tài sản của gia đình Lâm, bà không cần phải là một kẻ keo kiệt một xu, điều này giải thích tại sao ngay từ đầu họ có ít gà quay.

"Minh Tự, con có cần phải xấu tính với mẹ của mình như vậy không wuwuwuwuwu!" bà ấy đã khóc và ta giờ có thể đươc kỹ năng diễn xuất của Lâm Minh Tự đến từ đâu.

"Minh Tự mau xin lỗi mẹ con đi, con làm mẹ khóc rồi kìa!" Lâm lão gia trừng mắt nhìn Lâm Minh Tự

"Nhưng bà ấy đang giả vờ," Lâm Minh Tự phàn nàn nhưng cha anh không đùa giỡn, "Được rồi, con sẽ xin lỗi. Xin lỗi mẹ vì đã làm mẹ khóc."

Khi hai người đã hòa giải, sự chú ý của Lâm lão gia quay trở lại trường hợp con gà quay mất tích. Trong cuộc tranh cãi của họ, Ôn Tần Tây đã tính đến việc bỏ trốn nhưng xét đến danh tiếng của Lâm lão gia, anh đã từ bỏ ý định bỏ trốn.

"Lâm nếu bây giờ con không thú nhận, ta sẽ giam con trong khu trong cả tháng. Tiếp tục đi, chọn nói dối ta và xem ta có làm điều đó không!" ông trừng mắt nhìn đứa con trai im lặng như chuột nhắt.

"TᏂασ mẹ! Tại sao ông không làm một điều tra viên toàn thời gian. Ông sẽ trở thành một thám tử thành công," Ôn Tần Tây nghĩ khi đứng về phía tuyên bố "sự thật sẽ giải phóng bạn".

"E hèm.....con thấy một số cậu bé đói trên đường và cảm giác khó ăn khi chúng ta có gà mà bọn nó thì không có đồ ăn. Vì vậy, con đã cho chúng gà," Ôn Tần Tây thú nhận trông thật đáng thương khiến bạn sẽ nghĩ rằng anh đang bị bắt nạt .

Lâm đại nhân muốn mắng nhưng nhìn thấy con trai mình giúp đỡ người khác, hắn cũng không đành lòng nhưng vẫn phải bị trừng phạt. "Được rồi, ta hiểu rồi. Trái tim của con ở đúng chỗ nhưng phương pháp của con không đúng. Con có thể hỏi ta trước, ta sẽ không từ chối yêu cầu của con," Lâm lão gia trả lời với vẻ mặt đầy ẩn ý.

"Làm sao ta có thể hỏi khi cả hai đã đánh nhau-," Lâm Minh Tự ngu ngốc thừa nhận hành vi phạm tội mà họ đã bỏ qua. Ôn Tần Tây thúc khuỷu tay thẳng vào vết bầm tím trên bụng anh.

Anh theo bản năng che miệng lại với đôi mắt mở to nhưng đã muộn. Cái mồm to đã bán đứng họ giờ họ phải lãnh hậu quả. "Đó là lý do tại sao con bị bầm môi? Con đã đánh nhau với ai?" Lâm lão gia giận dữ hỏi.

"Anh ta," Ôn Tần Tây trả lời với vẻ mặt ủ rũ chỉ vào Lâm Minh Tự, và tất nhiên, Lin Mingxu gật đầu đồng ý liên tục.

"Bọn mày là anh em mà dám động thủ với nhau! Chúng mày không đưcọ ăn cơm tối, quỳ xuống tự nhận lỗi lầm đi!" ông hét lên khi đích thân dẫn hai vị thiếu gia đến các phòng khác nhau trước khi đặt một cây nhang dài trước mặt Ôn Tần Tây đang quỳ.

"Quỳ xuống cho đến khi nén hương đó hết! Không ai được phép rời đi cho đến khi nó cháy hết", Lâm lão gia ra lệnh.

"Nhưng nó cháy hết là ít nhất sáu giờ?" Ôn Tần Tây mặt dầy phàn nàn chỉ vào cây nhang.

Lâm lão gia quắc mắt nhưng không nói gì khi dẫn Lâm Minh Tự sang phòng khác. Ôn Tần Tây đã không di chuyển cho đến khi anh chắc chắn rằng Lâm lão gia đã rời đi. Vì không có ai theo dõi anh nên anh quyết định nằm xuống và đó là lúc anh ấy nghe thấy ai đó nói trong bóng tối.

"Ahem thiếu gia Lâm, người phải quỳ xuống," một giọng nói rùng rợn vang lên trong bóng tối.

Ôn Tần Tây sợ đến cứng người, hét lớn: "Cái mẹ gì!" trong khi quét xung quanh để xem giọng nói phát ra từ đâu. "Đó có phải là một loại ninja hay gì đó không? Lâm lão gia thật là điên rồ", anh nghĩ và quỳ xuống. Lâm lão gia biết quá rõ các con trai của mình nên ông ấy có cho lính canh theo dõi chúng để giữ chúng trong hàng ngũ.

Một Ôn Tần Tây buồn chán quỳ xuống với cảm giác buồn ngủ đến mức gục đầu sang một bên trong khi thêm vào những khoản bồi thường dự kiến

của mình. “Mình sẽ tính thêm một trăm nghìn nữa cho việc này,” anh nghĩ với đôi mắt nặng trĩu, cố gắng giữ cho chúng mở ra.

"Tôi nghĩ rằng CEO sẽ cho bạn thêm năm trăm nghìn chỉ vì điều này", hệ thống MIA đột nhiên xuất hiện nói.

Ôn Tần Tây giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy hệ thống lừa đảo cuối cùng cũng xuất hiện. "Sao mày lại ở đây?" Ôn Tần Tây hỏi khi nhớ lại hệ thống đã phớt lờ anh như thế nào kể từ khi anh bị đánh.

"Tôi ở đây để sửa đổi, tất cả chúng tôi thực sự đánh giá thấp ngài. Vậy có nghĩa là những tin đồn là sự thật, ngài và Thiên Nhiết Triết đang ngồi trên cây KIS-"

"TᏂασ mẹ đéo phải! Nếu mày ở đây chỉ để nói xấu tao thì mày cũng có thể quay trở lại nơi mày đến!" Ôn Tần Tây tức giận lật bàn.

"Không có phán xét ở đây, một người đàn ông phải làm những gì một người đàn ông phải làm để tồn tại, phải không?" hệ thống trêu chọc Ôn Tần Tây.

"Cút mẹ đi Jolie!" anh hét lên quyết định bỏ qua hệ thống phiền phức.

"Shesh, tôi chỉ trêu chọc ngài thôi, ngoài ra nếu CEO thích đàn ông thì anh ta cũng sẽ không chọn bạn đâu", hệ thống chế giễu anh nhưng Ôn Tần Tây cũng không thể phản bác lại.

Dù sao thì tao cũng không muốn hắn ta chọn tao. Tao chỉ muốn tìm một nữ thần mà bản thân có thể dành phần còn lại của cuộc đời mình. Một loli xinh đẹp tốt bụng, Mày biết ý tao là gì không?" Ôn Tần Tây trả lời, mê mẩn với hình ảnh tuyệt đẹp về người vợ tương lai lý tưởng của mình.

"Haha đúng vậy," hệ thống nói với giọng châm chọc, "loại nữ thần đó sẽ chỉ để mắt đến Thiên Nhiết Triết," quan sát hình ảnh mà Ôn Tần Tây gợi lên trong đầu.

"Jolie hãy biến khỏi đây nếu mày ở đây chỉ để làm giảm tâm trạng của tao", Ôn Tần Tây nói với hy vọng sẽ thoát khỏi hệ thống phiền phức.

"Không, đừng đuổi tôi đi, tôi mang đến cho ngài một bộ truyện để giúp ngài giải trí. Hãy xem, tôi thực sự ân cần, thực hiện hình phạt của ngài một cách phong cách", hệ thống cho biết rồi hiển thị cho anh ta tất cả các tùy chọn có sẵn.

"Chà, mày thật tuyệt," anh nói khi chọn một bộ phim để xem trong khi tán thưởng hệ thống vì cuối cùng đã làm điều gì đó đúng đắn nhưng nhanh chóng hối hận. Jolie chỉ mang đến những bộ phim kinh dị đầy máu me và một khi đã bắt đầu, anh không thể tắt nó và phải xem cho đến cuối cùng.

"AHAHAHAHA! Jolie, mày là một kẻ tâm thần chết tiệt", Ôn Tần Tây đã hét lên mười phút trong tập đầu tiên trong khi hệ thống đang cười sảng khoái.

***

Thiên Nhiết Triết hiện đang nằm trên chiếu đột nhiên khẽ cười khúc khích khiến Mãn Châu đang nằm ở phía bên kia căn phòng kinh ngạc.

"Ran gì vậy?" Mãn Châu tò mò hỏi vì hiếm khi thấy anh ấy cười.

Thiên Nhiết Triết vừa nghĩ đến việc Lâm Kinh Tạ nhét thức ăn vào mặt mình như một con sóc với hai má phồng lên khiến anh cười thành tiếng.

"Mày có nghĩ Lâm Kinh Tạ vẫn là Lâm Kinh Tạ cũ không?" Thiên Nhiết Triết hỏi mà quay sang một bên để đối mặt với Mãn Châu.

"Thành thật mà nói, tao muốn mày đề phòng hơn.Cho dù đã từng cân kề cái chết thì cũng không thể thay đổi một người nhiều như vậy, phải không?" Mãn Châu nói khi nghiền ngẫm về hành vi của Lâm Kinh Tạ ngày hôm nay.

Anh rất chắc chắn rằng thức ăn đã bị nhiễm độc nhưng hóa ra không phải vậy. Có lẽ đó là kế hoạch của Lâm Kinh Tạ khiến họ mất cảnh giác để anh ta đầu độc tất cả họ.

Thiên Nhiết Triết thở dài nặng nề và quay mặt vào tường. “Mày nói đúng, phải để mắt đến anh ta,” anh nói với vẻ mặt cau có, thề rằng sẽ không bao giờ mất cảnh giác cho dù anh cả thấy thoải mái thế nào khi ở bên Lâm Kinh Tạ.